Chương 535: Hoa ngôn xảo ngữ
Chương 535: Hoa ngôn xảo ngữ
Nhìn thấy đám đông sơn tặc đánh vào huyện thành, dân chúng trong thành là thấp thỏm lo âu.
Bọn họ tránh né ở trong nhà mình, trong lòng rất sợ hãi.
Lo lắng sơn tặc xông vào nhà cướp bóc, lo lắng an nguy tính mạng của bọn họ.
Nhưng sơn tặc sau khi đánh vào thành, lại chậm chạp chưa cướp bóc từng nhà, điều này làm bọn họ đều nghi hoặc khó hiểu.
Sau khi nghe được thư lại trên đường phố bên ngoài tuyên đọc bố cáo chiêu an, dân chúng lúc này mới làm rõ, thì ra là Trương Vân Xuyên đánh tới.
Tên của Trương Vân Xuyên này bọn họ từng nghe nói, ngày xưa náo loạn Ninh Dương phủ gà chó không minh, còn tấn công phủ thành Ninh Dương phủ.
Nhưng Trương Vân Xuyên không phải đã bị giết chết rồi sao, sao lại đột nhiên xuất hiện ở huyện Đại Hưng của bọn họ?
Dân chúng trong lúc nhất thời cũng không rõ tình trạng.
…
Tham tướng Diệp Hạo dẫn theo một lượng lớn người, khua chiêng gõ trống đến nơi Tiễu tặc sứ Lê Tử Quân trú đóng.
“Bên ngoài có chuyện gì vậy?”
Trong trang viên, Tiễu tặc sứ Lê Tử Quân đang cầm một xấp văn thư thật dày phê duyệt, nghe được bên ngoài chiêng trống vang trời, hắn lập tức buông xuống bút lông trong tay.
Thân vệ đứng ở cửa nhìn ra ngoài cửa vài lần.
“Lê đại nhân, có thể là nhà ai đón dâu.” Thân vệ đoán.
Lê Tử Quân nghe vậy, đứng lên giãn gân cốt một phen.
Đón dâu là hỉ sự, cho dù quấy nhiễu hắn, hắn cũng không tức giận.
“Đi, chúng ta ra ngoài xem náo nhiệt một chút, hưởng ké không khí vui mừng.”
Lê Tử Quân từ phía sau bàn sách đi ra, gọi vài tên thư lại ra ngoài xem náo nhiệt.
Nhưng khi hắn cùng vài tên thư lại mới vừa đi đến cửa trang viên, liền thấy một binh sĩ thân vệ vội vã đến.
“Lê đại nhân, Diệp Tham tướng đại nhân đến báo tin thắng trận.” Thân vệ kia cao hứng bẩm báo: “Bọn họ đánh thắng trận, thu hoạch không ít!”
“Không phải đón dâu?”
Lê Tử Quân nhìn về phía xa, chỉ thấy Tham tướng Diệp Hạo cưỡi con ngựa cao to chậm rãi đến, bên cạnh còn dẫn theo không ít người khua chiêng gõ trống.
Ở phía sau Diệp Hạo, còn kéo mấy xe ngựa chở đầy đồ.
Một lát sau, đoàn người Diệp Hạo khua chiêng gõ trống đến cửa trang viên.
Tham tướng Diệp Hạo xuống ngựa, đi nhanh vài bước, ôm quyền hướng Lê Tử Quân đứng ở cửa hành lễ.
“Bái kiến đại nhân!”
Lê Tử Quân khoát tay, mở miệng dò hỏi: “Ta nói hiền chất à, ngươi đây là làm trò gì vậy?”
“Chém giết vài tên sơn tặc, không đáng bày ra trận thế lớn như vậy chứ?”
Lúc trước Cố Nhất Chu ở Ninh Dương phủ cũng đánh thắng không ít trận, nhưng phô trương giống Diệp Hạo, thật đúng là không có.
“Lê đại nhân, một lần này cũng không phải là mấy tên sơn tặc nha.”
Diệp Hạo mở miệng nói: “Một lần này chúng ta chém giết ước chừng hơn tám trăm sơn tặc, còn bắt hơn một ngàn tù binh đó!”
“Cái gì? !”
Lê Tử Quân nghe vậy, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Hắn đánh giá cao thấp một phen Diệp Hạo trẻ tuổi, căn bản không tin.
Diệp Hạo hắn là biết, mặc dù có vài phần thông minh vặt, nhưng dù sao cũng là con em đại gia tộc, sống an nhàn sung sướng quen, chưa từng ra trận, giết địch.
Một lần này Đô đốc Tuần Phòng quân Cố Nhất Chu phái Diệp Hạo đi phụ trách tuyến phía nam chặn đường sơn tặc, trong lòng Lê Tử Quân còn có chút lo lắng.
Hắn cảm thấy nên phái một tướng lĩnh lão luyện thành thục một mình đảm đương một phía, Diệp Hạo này quá trẻ tuổi, lại không có kinh nghiệm.
Nếu sơn tặc chạy mất, ai phụ trách?
Hắn vừa rồi còn muốn bảo Cố Nhất Chu lại phái người đi giúp Diệp Hạo đây, Diệp Hạo này liền đến báo tin thắng trận.
Bây giờ thấy Diệp Hạo thế mà chiến một trận liền chém giết tám trăm sơn tặc, bắt tù binh hơn một ngàn, điều này bảo hắn như thế nào cũng cảm thấy là nói dối quân tình.
“Hiền chất, báo cáo láo quân công, đó là tội nặng.” Lê Tử Quân nhắc nhở.
“Lê đại nhân, ta cũng không dám báo cáo láo quân công.” Diệp Hạo chỉ chỉ xe ngựa phía sau, nói: “Đầu của sơn tặc, ta đều mang tới đây rồi.” Lê Tử Quân thấy Diệp Hạo nói chắc như đinh đóng cột, không tin cũng đã tin vài phần.
Hắn lập tức cất bước đi về phía xe ngựa, Diệp Hạo thì đi theo phía sau.
“Xốc lên!”
Lê Tử Quân đi đến trước xe ngựa, phân phó binh sĩ hộ vệ.
Binh sĩ lập tức xốc lên vải dầu bao trùm ở trên xe ngựa, nhất thời một mùi tanh hôi đập vào mặt, làm người ta buồn nôn.
Vài tên thư lại đi theo phía sau Lê Tử Quân nhìn thấy từng cái đầu trên xe ngựa, lập tức bị dọa hồn phi phách tán, sắc mặt trắng bệch.
Lê Tử Quân cũng bị dọa nhảy dựng.
Trên xe ngựa này thế mà chở đầy những cái đầu.
Hắn bịt mũi nhìn nhìn, hầu như đều là người trẻ khỏe.
“Ngươi... ngươi xác định không giết lương dân mạo nhận công lao?”
Lê Tử Quân tận mắt thấy Diệp Hạo thu hoạch nhiều sơn tặc như vậy, hắn cùng lúc chấn động, ánh mắt nhìn về phía Diệp Hạo cũng trở nên khác hẳn.
“Lê đại nhân, ta nếu là giết lương dân mạo nhận công lao, sẽ bị sét đánh!” Diệp Hạo ngay lập tức thề.
“Đây quả thật là sơn tặc trong Ngọa Ngưu sơn chạy ra.”
Diệp Hạo mở miệng giải thích: “Trừ thủ cấp, tù binh còn giam giữ ở trong doanh địa đó, chờ xử trí.”
Lê Tử Quân lại cẩn thận kiểm tra thực hư xe ngựa phía sau, nhìn thấy từng xe thủ cấp, hắn bây giờ đã hoàn toàn tin lời Diệp Hạo.