Đế Quốc Đại Phản Tặc (Bản Dịch)

Chương 563 - Chương 563: Làm Ăn Muối Tư (1)

Chương 563: Làm ăn muối tư (1) Chương 563: Làm ăn muối tư (1)

“Cút ra!”

“Không muốn sống nữa phải không!”

Lão Mã bị đập cho nổ đom đóm mắt, chỉ có thể lui đến một bên.

Mấy nha dịch đi lên xe ngựa, mang vải vóc đều ném hết xuống.

“Huyện tôn đại nhân, bên trong có đồ!”

Nha dịch rất nhanh liền phát hiện muối tư giấu ở trong vải vóc, kéo ra một túi.

“Là muối!”

Bọn họ dùng đao cắt ra một lỗ thủng, nắm vào trong tay, vẻ mặt đầy hưng phấn.

“Con mẹ nó, ngươi không phải nói là vải vóc cùng dược liệu sao? !”

Bộ khoái trạm gác thấy thế, nâng tay liền cho lão Mã một cái tát: “Ngươi dám lừa ta!”

Huyện lệnh Chu Nghiêu nhìn đoàn xe thật dài này, sắc mặt âm trầm như nước.

“Dám buôn muối tư, lớn mật!”

Chu Nghiêu trừng mắt nhìn lão Mã mặt đỏ bừng, lớn tiếng hạ lệnh: “Bắt hết bọn hắn lại cho ta!”

Các hộ vệ Hắc Kỳ tiêu cục đều tay đè chuôi đao, ánh mắt hướng về phía lão Mã.

Đầu óc lão Mã nhanh chóng suy tư, cuối cùng vẫn lắc lắc đầu.

Lúc này nếu thật sự ra tay giết người của quan phủ, vậy chỉ sợ sẽ tăng thêm không ít phiền toái cho người phía sau bọn hắn.

Lão Mã biết Hắc Kỳ hội đứng sau lưng thương đội bọn họ, năng lượng của Hắc Kỳ hội rất lớn.

Hắn tin tưởng tiểu thư nhà mình nhất định có thể xử trí thích đáng, cuối cùng từ bỏ phản kháng.

“Đừng vọng động!”

“Hạ hết binh khí cho ta!”

“Ngồi xổm xuống!”

Đám bộ đầu nha dịch xông lên trước, hướng mã phu đoàn xe, tiêu cục hộ vệ bạo lực quyền đấm cước đá một trận, trực tiếp giam giữ toàn bộ đoàn xe.



Trời còn chưa sáng, Trương Vân Xuyên đã bị tiếng đập cửa dồn dập đánh thức.

“Giáo úy đại nhân, có việc gấp.”

Ngoài cửa vang lên tiếng của thân vệ đội quan Tào Thuận.

Trương Vân Xuyên rời giường mở cửa, liếc một cái liền thấy được Tô Ngọc Ninh đứng ở bên cạnh thân vệ đội quan.

Tô Ngọc Ninh nhìn thấy Trương Vân Xuyên trên thân cởi trần, mặc quần cộc, nàng lập tức đỏ mặt xoay đầu, sải bước đi về phía phòng khách.

“Ta ở phòng khách chờ ngươi.”

Trương Vân Xuyên vỗ một cái lên đầu thân vệ đội quan Tào Thuận.

“Tô cô nương đến đây ngươi sao không nói một tiếng hả?” Trương Vân Xuyên tức giận mắng chửi: “Phen này lão tử đều để người ta thấy hết rồi.”

“Ta cũng không biết ngươi ngủ không mặc quần áo nha.” Tào Thuận có chút không biết nói gì.

“Trời nóng như vậy, ngươi ngủ còn mặc quần áo à?”

Tào Thuận cười hề hề: “Giáo úy đại nhân, ngươi là đàn ông, bị Tô cô nương thấy hết, cũng không chịu thiệt.”

“Sao, theo ngươi nói như vậy, ta còn chiếm tiện nghi?”

“Còn không phải.”

“Ngươi không thấy Tô cô nương mặt cũng đỏ rồi.”

“Ta thấy ngươi là ngứa da rồi, muốn ta giãn gân cốt cho ngươi một chút hay không?” Trương Vân Xuyên nói xong muốn ra tay.

“Giáo úy đại nhân, ta đi rót trà cho Tô cô nương.”

Tào Thuận nhảy lui về phía sau một bước, như chạy trốn lao về phía phòng khách.

Trương Vân Xuyên sau khi xoay người trở về phòng khoác vào một bộ quần áo, lúc này mới đi về phía phòng khách.

“À... Ta cũng không biết ngươi tới đây.”

Trương Vân Xuyên nhìn thấy Tô Ngọc Ninh mặt ửng đỏ, ra vẻ trấn định ngồi ở trong phòng khách, ngượng ngùng mở miệng giải thích.

“Ngươi không cần giải thích, ta cái gì cũng chưa thấy.” Tô Ngọc Ninh đỏ mặt khoát tay.

“Ngươi đêm hôm tìm ta có chuyện gì?”

Trương Vân Xuyên xoay người ngồi xuống, tò mò hỏi.

Tô Ngọc Ninh uống một ngụm trà lớn, xoa dịu bộ ngực tim đập thình thịnh của mình.

“Muối tư của chúng ta gặp chuyện rồi.”

Tô Ngọc Ninh nhìn Trương Vân Xuyên nói: “Lão Mã bọn họ một lần này vận tới hơn hai vạn cân muối đều bị nha môn Tứ Thủy huyện giữ rồi.”

Trương Vân Xuyên nghe vậy, lập tức nhíu mày.

Muối tư này là Tô Ngọc Ninh đả thông con đường, cho nên lĩnh vực vận chuyển là Tô Ngọc Ninh phụ trách.

Bán thì do Hắc Kỳ hội địa phương Tứ Thủy huyện, Tứ Dương huyện phụ trách.

Vì tránh trêu chọc phiền toái cho Hắc Kỳ hội, bọn Tô Ngọc Ninh mỗi một lần vận chuyển đều là dùng cờ hiệu thương đội khác nhau.

Bây giờ muối tư ở trên đường vận chuyển bị nha môn giữ, cái này cũng không phải là một chuyện nhỏ.

“Các ngươi chưa lo lót cho nha môn sao?” Trương Vân Xuyên hỏi: “Bọn họ sao có thể đột nhiên giữ đồ của chúng ta?”

“Nên lo lót đều lo lót rồi.”

Tô Ngọc Ninh giải thích: “Trạm gác ven đường cùng tiểu lại trong nha môn phụ trách quản lĩnh vực này đều đã cho bạc.”

“Vài lần đầu vận muối tư cũng không có vấn đề gì.”

“Nhưng một lần này huyện lệnh Tứ Thủy huyện Chu Nghiêu không biết phát điên cái gì, đột nhiên dẫn người xét hàng của chúng ta.”

“Bây giờ chúng ta muối bị giữ, người cũng bị bắt rồi.”

Trương Vân Xuyên nghe được là huyện lệnh Chu Nghiêu dẫn người giữ hàng bắt người, hắn đứng lên, ở trong phòng khách đi qua đi lại suy nghĩ. Làm ăn muối tư này là chuyện triều đình Đại Chu cấm, một khi bị bắt, nhẹ thì sung quân lưu đày, nặng thì rơi đầu.

Vì thế, bọn họ ở Ngọa Ngưu sơn bên này làm việc muối tư, là nghiêm khắc giữ bí mật.

Trừ người của chính bọn họ, chỉ có tham tướng cấp trên Diệp Hạo biết.

Diệp Hạo còn rút hai thành lợi nhuận đó.

Huyện lệnh Chu Nghiêu này tuy cũng là người của Diệp Hạo, nhưng hắn không biết Trương Vân Xuyên vụng trộm buôn bán muối tư.

“Được, chuyện này ta đã biết, ngươi không cần phải quản nữa, ta đi xử lý.”

Chu Nghiêu và hắn đều là người dưới trướng Diệp Hạo, xem như cùng trận doanh.
Bình Luận (0)
Comment