Chương 564: Làm ăn muối tư (2)
Chương 564: Làm ăn muối tư (2)
Lúc trước hắn buôn bán muối tư chưa đánh tiếng cho Chu Nghiêu, đó là tránh cho nhiều người biết đến, liên lụy phiền toái không cần thiết.
Dù sao Chu Nghiêu là huyện lệnh cao cao tại thượng, hắn chỉ cần phụ trách ngồi ở trong nha môn, cũng sẽ không tự mình đi kiểm tra, giấu được hắn là rất dễ dàng.
Vì thế, bọn họ buôn bán muối tư, chỉ cần chuẩn bị mua các trạm gác kiểm tra ven đường là được, không cần thiết làm ầm lên mọi người đều biết.
Nhưng bây giờ Chu Nghiêu đã biết, hắn cũng không quá mức lo lắng, đều là người quen với nhau cả.
Hắn chỉ cần đánh tiếng cho Chu Nghiêu là được.
Chỉ là về sau lợi nhuận của bọn họ chỉ sợ phải chia thêm một phần cho Chu Nghiêu bên kia.
“Lão Mã biết gốc gác chúng ta.”
Tô Ngọc Ninh nhắc nhở đối với Trương Vân Xuyên: “Bây giờ hắn bị Chu Nghiêu bắt, ta lo lắng hắn ở trong đại lao không chịu nổi tra tấn, nói ra.”
“Cho nên chuyện này, còn phải mau chóng đi xử lý, cứu người ra trước.”
“Nếu ngươi bên này không tiện, ta đã bảo Đại Hổ huynh đệ tập kết nhân thủ, chúng ta có thể lập tức đi cướp ngục.” Tô Ngọc Ninh bổ sung một câu.
“Ngươi một cô nương, đừng động cái là đánh đánh giết giết muốn cướp ngục.”
Trương Vân Xuyên dặn dò Tô Ngọc Ninh: “Bảo người của ngươi đừng vội hành động thiếu suy nghĩ, để tránh làm ra phiền toái không cần thiết, chuyện này ta có thể xử lý.”
Trương Vân Xuyên biết tính nghiêm trọng của sự việc.
Hắn chính là đại sơn tặc của Cửu Phong sơn, đó là bị Đông Nam Tiết Độ phủ truy nã.
Một khi thân phận bại lộ ra, cũng không phải là đùa giỡn.
Đến lúc đó nói không chừng Diệp Hạo cũng trở mặt với mình.
“Ngươi đi về nghỉ ngơi trước, ta đi nha môn một chuyến.”
Trương Vân Xuyên không dám trì hoãn, sau khi thay một bộ quần áo, đến thẳng nha môn Tứ Thủy huyện.
Hắn đợi ở ngoài nha môn Tứ Thủy huyện không bao lâu, liền nhìn thấy huyện lệnh Chu Nghiêu sải bước từ bên trong đi ra đón.
“Ai da, Trương huynh đệ, sao ngươi lại tới đây?”
Chu Nghiêu tò mò nhìn Trương Vân Xuyên ăn mặc chỉnh tề hỏi: “Giờ trời còn chưa sáng đâu.”
“Có việc?”
Trương Vân Xuyên cười trả lời: “Chu đại ca, ta đây là không có việc không tới tam bảo điện, thật sự có chút chuyện.”
Chu Nghiêu nhìn Trương Vân Xuyên, ngẩn người.
Gã này hẳn sẽ không là làm chủ phía sau màn muối tư chứ?
Mình vừa bắt một đám buôn bán muối tư, hắn liền tới cửa, quá khéo rồi.
“Đi, vào trong ngồi.”
Chu Nghiêu mời Trương Vân Xuyên vào sảnh sau huyện nha.
Hai người xoay người ngồi xuống, có người đưa lên trà nóng.
“Trương huynh đệ, có chuyện gì cứ nói đừng ngại.”
Chu Nghiêu cười nói: “Ta có thể làm, nhất định làm cho ngươi.”
Trương Vân Xuyên nhìn Chu Nghiêu vẫn như mọi khi, trong lòng hơi yên tâm.
Xem ra lão Mã bị bắt còn chưa nói ra, cũng chưa nói thứ gì không nên nói.
“Chu đại ca, nghe nói ngươi vừa rồi tự mình dẫn đội bắt một thương đội vận chuyển dược liệu cùng vải vóc?” Trương Vân Xuyên trực tiếp mở miệng hỏi.
“A?”
“Đúng.” Chu Nghiêu ở sau khi tự hỏi vài giây, nhìn Trương Vân Xuyên hỏi: “Ngươi biết Uy Viễn thương đội này?”
“Ài.”
Trương Vân Xuyên gật gật đầu: “Uy Viễn thương đội này thật ra chính là ta thao tác.”
“Giờ không phải đánh trận sao, trong quân thiếu dược liệu cùng vải vóc, ta bảo bọn họ đi bên ngoài mua sắm một ít.”
“Ai da, sớm nói mà, giờ nước lớn trôi miếu long vương rồi, người một nhà không biết người một nhà.”
Chu Nghiêu cười ha ha nói: “Sớm biết là thương đội của Trương huynh đệ ngươi, ta đã không đi bắt bọn họ.”
“Chỉ là bây giờ chuyện này có chút khó xử lý nha, người dưới trướng ngươi không hiểu quy củ, ở trong dược liệu cùng vải vóc vận chuyển, bí mật mang theo không ít hàng lậu.”
Chu Nghiêu có chút mặt co mày cáu nói: “Bộ đầu nha dịch trong nha môn bắt tại trận bọn hắn...”
“Chu đại ca, chuyện này trách ta, là ta không hiểu chuyện.” Trương Vân Xuyên thành khẩn nói: “Theo lý thuyết nên đánh tiếng trước với ngươi, dù sao Tứ Thủy huyện là địa bàn của ngươi mà.”
“Bây giờ sự việc ầm ĩ tới mức này, ta cũng biết để ngươi khó xử rồi.”
Trương Vân Xuyên từ trong lòng lấy ra một xấp ngân phiếu, đẩy về phía Chu Nghiêu nói: “Chu đại ca, huynh đệ trong nha môn hơn nửa đêm còn ra ngoài, cũng vất vả rồi, một chút lòng thành, còn xin đừng chối từ.”
Chu Nghiêu liếc một cái ngân phiếu kia, ít nhất cũng có một hai ngàn lượng.
“Trương huynh đệ à, ngươi làm cái gì vậy, thu hồi đi, thu hồi đi.” Chu Nghiêu chối từ không cần.
Trương Vân Xuyên xem tác phong của Chu Nghiêu, trong lòng thầm mắng không thôi.
Tên chó này cũng không để ý giao tình chút nào, còn chê ít.
“Chu đại ca, đây chỉ là tiền trà nước cho huynh đệ trong nha môn.”
Trương Vân Xuyên nhìn trái ngó phải, sau đó nói: “Ta quay đầu xin chỉ thị bên trên một phen, xem có thể lấy một thành cho ngươi bên này hay không.”
“Đến lúc đó còn xin Chu đại ca chiếu cố nhiều hơn.”
Chu Nghiêu sau khi nghe được lời này, hơi kinh ngạc.
Hắn vốn cho rằng Trương Đại Lang chính là đại lão phía sau màn, hắn muốn từ trong làm ăn muối tư của Trương Đại Lang chia một chén canh.
Nhưng bây giờ xem ra, bên trên còn có người?
Diệp Hạo?
Nhưng nghĩ đến Trương Đại Lang cùng Diệp Hạo quan hệ thân mật khăng khít, tám phần là Diệp Hạo đứng sau lưng.
Việc làm ăn muối tư này nói không chừng chính là Diệp Hạo sai sử Trương Đại Lang làm.