Chương 565: Đồng bạn hợp tác (1)
Chương 565: Đồng bạn hợp tác (1)
Chỉ là làm ăn món lãi kếch sù như vậy lại giấu sau lưng hắn vụng trộm làm, khiến hắn có chút khó chịu.
Nhưng Trương Đại Lang bằng lòng đi xin chỉ thị một phen, về sau cho mình một thành lợi nhuận, hắn vẫn gật gật đầu.
“Trương huynh đệ, chúng ta người một nhà không nói lời hai nhà.”
“Lát nữa ta thả người, ngươi phái người kéo hàng trở về.”
Chu Nghiêu cười nhắc nhở Trương Vân Xuyên: “Về sau có chuyện gì cần đánh tiếng trước, bằng không lại gây ra hiểu lầm như hôm nay, tổn thương hòa khí.”
“Nhất định, nhất định.”
Đứng phía sau Trương Vân Xuyên là Diệp Hạo, Chu Nghiêu không dám quá mức đắc tội.
Hắn sau khi thấy Trương Vân Xuyên đáp ứng, gọi một bộ đầu.
“Đi, thả hết những người đó chúng ta vừa rồi bắt.”
Chu Nghiêu phân phó đối với bộ đầu kia: “Hàng cũng trả lại cho người ta.”
Bộ đầu kia nhìn Chu Nghiêu một cái, có chút khó hiểu.
“Huyện tôn đại nhân, những người đó là buôn lậu muối tư.”
“Muối tư tìm được ước chừng có hơn hai vạn cân, cái này báo lên, chính là một công lớn đó.”
Chu Nghiêu đứng dậy, giơ chân liền cho bộ đầu kia một cước.
“Thứ chó mắt mù!”
“Ngươi con mắt nào nhìn thấy trên xe ngựa có muối tư?”
Chu Nghiêu mắng chửi: “Trên xe ngựa kia kéo rõ ràng là dược liệu cùng vải vóc!”
“Ngươi đừng có nói hươu nói vượn!”
“Cẩn thận ta cắt lưỡi của ngươi!”
Bộ đầu tuy không rõ vì sao huyện tôn đại nhân nhà mình muốn thả đám buôn lậu muối tư này.
Nhưng hắn chỉ là một bộ đầu nho nhỏ mà thôi, xem huyện tôn đại nhân không muốn truy cứu chuyện này, công lao tới tay này tuy sắp bay mất rồi, nhưng hắn cũng không dám nói cái gì.
“Đúng, đúng, huyện tôn đại nhân nói không sai, ta vừa rồi đi nhìn một lần, trên xe ngựa quả thật là dược liệu cùng vải vóc.”
“Ừm.”
Huyện lệnh Chu Nghiêu lúc này mới hài lòng gật gật đầu.
Đợi sau khi bộ đầu kia cáo lui, Trương Vân Xuyên liền buông xuống chén trà, đứng lên.
“Chu đại ca, đại ân không lời nào cảm tạ hết, đợi xong việc diệt phỉ Ngọa Ngưu sơn, ta mời ngươi uống rượu.” Trương Vân Xuyên mở miệng nói với Chu Nghiêu.
“Đã nói rồi nha.”
“Trương huynh đệ, ngươi bây giờ rất được Diệp thiếu gia coi trọng, giáo úy đại nhân tay cầm mấy ngàn binh mã.”
Chu Nghiêu cười tủm tỉm nói: “Về sau gặp chuyện gì, tùy tiện phái một người tới nói một tiếng là được, không cần tự mình chạy.”
“Ha ha ha.”
“Chu đại ca, ơ đây không có chuyện khác, vậy ta liền đi trước một bước, để sau chúng ta lại tụ tập.”
Trương Vân Xuyên sau đó hướng Chu Nghiêu chắp tay cáo từ, trong lòng lại đặc biệt khó chịu.
Một lần này bị Chu Nghiêu nhằm vào, mình thế nào cũng phải trút cục tức này ra mới được!
“Ta tiễn ngươi.”
Chu Nghiêu tiễn Trương Vân Xuyên mãi đến cổng huyện nha.
Ở dưới bộ đầu cùng nha dịch áp giải, một đám người Hắc Kỳ tiêu cục cùng Uy Viễn thương đội bị bắt được thả hết ra.
Trương Vân Xuyên nhìn thấy mấy kẻ cầm đầu bị đánh cho da tróc thịt bong, rất hiển nhiên ở trong một hai canh giờ, bọn họ không thiếu chịu tội, nhìn thấy bọn họ được người ta đỡ đứng cũng đứng không vững, khẽ nhíu mày.
“Trương huynh đệ, người dưới trướng không biết nặng nhẹ, thật ngại quá.” Chu Nghiêu ở một bên giải thích.
“Không sao.”
Trương Vân Xuyên nói: “Người dưới trướng ta một lần này sơ ý, trận đòn này là bọn hắn đáng đời.”
“Chu đại ca, vậy ta đi trước.”
“Đi thong thả.”
Trương Vân Xuyên vẫy vẫy thủ đối với mọi người, bảo bọn họ dẫn theo đoàn xe ra khỏi thành.
Tô Ngọc Ninh vẫn luôn lo lắng chờ đợi tin tức, sau khi nhìn thấy Trương Vân Xuyên thành công mang người cùng hàng hóa đòi về, trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Chỉ là khi nàng nhìn thấy người phụ trách thương đội lão Mã bị đánh cho da tróc thịt bong, cả người đều thấy không ổn rồi.
“Lão Mã, không sao chứ?”
Tô Ngọc Ninh cũng không ngờ người trong nha môn thế mà đã tiến hành nghiêm hình tra tấn đối với bọn lão Mã.
“Tiểu thư, không, không sao, còn chưa chết được.”
Lão Mã chịu đựng đau đớn trên người nói: “Đám chó chết kia trong nha môn muốn từ trong miệng chúng ta ép hỏi ra con đường lấy hàng, ta chết cắn chưa nói.”
“Ừm.”
Tô Ngọc Ninh gật gật đầu.
Lão Mã này coi như là người lão Tô gia nàng.
Trước kia chính là phụ trách làm ăn muối tư của Tô gia.
Hôm nay nàng đưa tới bên này của mình, chuyên môn phụ trách liên hệ với Hải Châu Tần gia, bây giờ phụ trách dẫn dắt thương đội vận chuyển muối tư.
“Tiểu thư, một lần này chúng ta bị người quan phủ chặn, ta quá sơ ý rồi, ngài trách phạt ta đi.” Lão Mã chủ động mở miệng nhận sai.
Một lần này ngã trong tay quan phủ, Tô Ngọc Ninh đối với lão Mã dẫn đội tuy cũng muốn trách cứ.
Nhưng nhìn thấy bộ dáng hắn đã chịu một trận đòn hiểm, bị đánh cho da tróc thịt bong, lời đến bên miệng lại nuốt trở vào.
Với lại, đây là Chu Nghiêu cố ý, bọn họ cũng không phòng được.
“Lão Mã, về sau chú ý nhiều hơn chút là được, mấy tháng tới ngươi nghỉ ngơi cho khỏe, chuyện vận chuyển muối ngươi liền không cần phải quản nữa, ta sẽ để Đại Hổ phụ trách.”
Lão Mã thấy Tô Ngọc Ninh không trách cứ, trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Tô Ngọc Ninh sau khi dàn xếp xong đoàn người lão Mã, nàng lập tức bảo Lương Đại Hổ đưa hàng hóa cho Hắc Kỳ hội, để bọn họ tiến hành phân phát tiêu thụ.
Đợi sau khi tất cả sắp xếp xong, trời đã sáng rồi.