Chương 579: Tấn công giết chóc (2)
Chương 579: Tấn công giết chóc (2)
Lê Tử Quân thân là Tiễu Tặc sứ, nhưng hắn xuất thân quan văn, không có kinh nghiệm ra trận chém giết.
Hôm nay chợt gặp rất nhiều sơn tặc giết vào trấn, trong lòng hắn vẫn tương đối khẩn trương.
Hắn ở dưới thân vệ vây quanh, hầu như là một đường chạy chậm xuyên qua hậu viện, đến chuồng buộc ngựa của bọn họ.
“Đại nhân, nhanh lên ngựa!”
Ở dưới thân vệ đỡ, Lê Tử Quân gian nan leo lên lưng ngựa.
Ngay lúc này, hơn hai mươi hán tử che mặt nai nịt gọn gàng từ cửa sau bên này mò vào, trực tiếp không nói hai lời, lập tức giết về phía bọn Lê Tử Quân.
Hơn hai mươi người này là người dưới trướng giáo úy Nhạc Định Sơn.
Bọn họ vừa rồi thừa dịp trong Bồ Sơn trấn hỗn loạn, trực tiếp mò đến cửa sau khách sạn Bình An bên này, muốn tìm cơ hội giết Lê Tử Quân.
Ai biết Lê Tử Quân trực tiếp lao thẳng tới trước mặt bọn họ.
Vì thế, Nhạc Định Sơn không nói hai lời trực tiếp dẫn người xông lên, chuẩn bị thừa dịp hỗn loạn giết luôn Lê Tử Quân.
Đối mặt đoàn người Nhạc Định Sơn đột nhiên giết đến trước mặt, đám thân vệ đang vội vàng dẫn ngựa rút lui đều bị đánh một cái không kịp trở tay.
“Phập!”
“A!”
Vài tên thân vệ của Lê Tử Quân bất ngờ không kịp đề phòng, đã bị chém ngã ngay tại chỗ.
“Ngăn cản bọn hắn!”
“Bảo hộ đại nhân!”
Giáo úy Thái Quý phản ứng rất nhanh, rút trường đao gọi thân vệ chung quanh ngăn chặn hơn hai mươi kẻ địch che mặt lao tới, hai bên lập tức ở trong không gian chật hẹp hỗn chiến với nhau.
“Đi, đi mau!”
Lê Tử Quân cũng không ngờ sơn tặc tới nhanh như vậy.
Nhìn thấy hán tử che mặt gần trong gang tấc, sắc mặt hắn vị Tiễu Tặc sứ này cũng bị dọa có chút trắng bệch, vội vàng gọi mọi người nhanh chóng chạy.
Thân vệ xoay người lên ngựa vung đao chém bay vài tên hán tử che mặt ngăn cản đường đi, che chở bọn Lê Tử Quân, Diệp Hạo giục ngựa xông ra ngoài.
Khi Trương Vân Xuyên dẫn theo bọn Tào Thuận đến hậu viện, nhìn thấy giáo úy Thái Quý đang cùng hán tử che mặt chém giết với nhau.
“Thái đại ca, đừng ham chiến, chạy mau!”
“Sơn tặc đã lao tới!”
Trương Vân Xuyên sau khi gọi Thái Quý một tiếng, đã bất chấp tới chuồng dẫn ngựa, hắn dẫn theo bọn Tào Thuận cũng theo cửa sau chạy ra ngoài.
“Giết!”
Thái Quý chỉ trong thời gian do dự như vậy, đã thấy sơn tặc đông nghìn nghịt đã xuyên qua hậu viện, hướng về chuồng ngựa bên này tràn tới.
Bộ dáng vẻ mặt đầy dữ tợn kia giống như là một đám sói đói lộ ra răng nanh.
“Con mẹ nó!”
Thái Quý lại không ngốc, hắn cũng không dám chém giết với nhiều sơn tặc như vậy, hắn sau khi hùng hùng hổ hổ bức lui một hán tử che mặt, cũng chạy trối chết.
“Phốc!”
“A!”
Mấy tên thân vệ chạy chậm bị sơn tặc tràn tới đuổi kịp, ngay lập tức đã bị chém ngã xuống đất, máu thịt bay tứ tung.
“Đừng để bọn hắn chạy!”
Giáo úy Nhạc Định Sơn che mặt một lần này đánh bất ngờ là bất đắc dĩ, lập tức gọi sơn tặc truy kích vây chặn đám người Lê Tử Quân.
Kế hoạch ban đầu của hắn là sau khi vào đêm ra tay, hoặc là mai phục ở trên đường Lê Tử Quân phải qua.
Nhưng ai biết bọn họ lại gặp phải Hắc Kỳ hội đột kích, không chỉ chính bọn họ bị chặn ở trong thôn trấn không chạy ra được, còn có khả năng bởi vậy kinh động đám người Lê Tử Quân.
Vì thế hắn dứt khoát hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, trực tiếp hạ lệnh ra tay.
Tuy đây là một lần hành động công kích gấp gáp, nhưng bọn Lê Tử Quân bên này không có chút chuẩn bị, vẫn bị đánh một cái không kịp trở tay.
Bên người Lê Tử Quân chỉ dẫn theo mấy chục thân vệ, bọn họ đều là thuần một sắc kỵ binh, sức chiến đấu không kém.
Thân vệ Diệp Hạo, Trương Vân Xuyên và Thái Quý mỗi người mang theo cũng có mười mấy hai mươi người.
Nếu là bọn họ tụ tập lại, miễn cưỡng có sức chiến một trận với sơn tặc.
Nhưng dưới sự gấp gáp, bọn họ cũng không biết số lượng sơn tặc đột kích có bao nhiêu, vì thế phản ứng đầu tiên chính là rút lui khỏi nơi thị phi này.
Bọn Lê Tử Quân ban đầu là chuẩn bị cưỡi ngựa đi, nhưng bọn Nhạc Định Sơn đột nhiên từ cửa sau giết vào, một trận tao ngộ chiến bùng nổ.
Cho nên trừ Lê Tử Quân cùng số ít người cưỡi ngựa lao ra, bọn Nhạc Định Sơn kiềm chế đại đa số thân vệ, dẫn tới còn chưa có thời gian đi chuồng ngựa dẫn ngựa.
Theo đám đông sơn tặc đã giết đến trước mặt.
Dưới sự bất đắc dĩ, bọn họ chỉ có thể bỏ qua ngựa trong chuồng, đi theo bọn Trương Vân Xuyên một đường từ cửa sau gấp gáp hướng ra phía ngoài phá vây.
Mấy trăm hán tử nai nịt gọn gàng* đã bao vây khách sạn Bình An nhiều vòng, trận thế lạnh lùng nghiêm khắc.
từ dưới đây sẽ gọi tắt là hán tử
Tiếng chém giết đang từ phía hậu viện truyền đến, một đội hán tử vòng qua khách sạn, dọc theo ngõ bên trái khách sạn Bình An lao nhanh ý đồ vu hồi bọc đánh.
Chợt, tiếng vó ngựa dồn dập vang lên.
Các hán tử ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy binh sĩ thân vệ mặc áo giáp vây quanh Lê Tử Quân dọc theo ngõ nhỏ này lao tới.
“Ngăn cản bọn hắn!”
Hán tử cầm đầu quát một tiếng dữ tợn, lập tức nâng đao.
Binh sĩ thân vệ Lê Tử Quân xông lên phía trước nâng nỏ cầm tay, giục ngựa phi nhanh, đồng thời bóp cò.