Chương 580: Thảm thiết
Chương 580: Thảm thiết
“Vù!”
“Vù!”
“Vù!”
Ba mũi tên nỏ ở trong tiếng rít bắn ra, hướng thẳng đến hán tử.
“Phốc phốc!”
Hán tử phía trước vung đao đón đỡ một mũi, hai mũi khác cắm vào ngực hắn.
Lực đạo mạnh mẽ của mũi tên nỏ khiến hắn lảo đảo lui về hai bước, sau đó đặt mông ngồi bệt xuống đất.
“Ầm!”
Chiến mã từ đỉnh đầu hán tử này phóng qua, húc một hán tử phía sau hắn bay ngược ra ngoài, người còn ở giữa không trung đã miệng phun máu tươi, xương cốt vỡ vụn.
Lại một con chiến mã theo sát sau đó mà tới, hán tử trúng tên này ở trong cơn hoảng sợ lồng ngực bị vó ngựa giẫm gãy, lộ ra một cái lỗ máu.
Mấy thân vệ của Lê Tử Quân ở phía trước xung phong, dũng mãnh vô cùng.
Hơn mười hán tử trong ngõ ngay lập tức đã bị bọn họ vừa giết vừa chém, húc cho nát bét, từng người nằm ở trên mặt đất, máu tươi đầm đìa.
Bọn họ bảo vệ Lê Tử Quân chạy ra khỏi ngõ, đến trục đường chính của Bồ Sơn trấn.
“Bao vây bọn hắn!”
Lượng lớn hán tử ngoài khách sạn thấy đoàn người bọn Lê Tử Quân giục ngựa từ trong ngõ cạnh khách sạn lao ra, nhất thời ùa lên.
“Phốc!”
Một hán tử bị nỏ cầm tay của thân vệ bắn ngã, lập tức lại một hán tử vung binh khí lao lên.
Binh sĩ thân vệ không kịp lắp mũi tên nỏ mới, sau đó rút đao chém ra, hán tử lao tới trước mặt này cổ bị cắt một vết thương lớn, máu trào ra như suối.
“Bắn tên!”
Hán tử đứng ở trên bậc thang hô to, hơn mười hán tử đứng ở phía sau giơ cung cài tên, bắn tên về phía đám người Lê Tử Quân lâm vào vòng vây.
“Phốc phốc phốc!”
Mưa tên rít gào xuyên thấu hán tử giết chết một thân vệ của Lê Tử Quân, hắn từ trên lưng ngựa ngã xuống.
Mấy tên hán tử ùa lên, trường đao sắc bén chém xuống, thân vệ kia ở trong tiếng rú thảm nháy mắt đã bị chém thành hồ lô máu, áo giáp màu đỏ, thảm thiết vô cùng.
“Mau, lao, lao ra đi ——”
Đối mặt hán tử chung quanh tràn lên, trên trán Lê Tử Quân toát mồ hôi lạnh.
Nhưng các binh sĩ thân vệ đều bị hán tử lao lên cuốn lấy, chém ngã một tên, lập tức lại xông lên hai tên, bọn họ căn bản không xông ra được.
Ở trong hỗn chiến như vậy, nhân số thân vệ cưỡi ngựa vốn đã ít, nay bị lượng lớn hán tử lôi kéo đi lôi kéo lại, dẫn tới Lê Tử Quân cùng Diệp Hạo cũng trực tiếp bại lộ ở phạm vi công kích của hán tử.
Một thân vệ của tham tướng Diệp Hạo vung trường đao, chém ngang chém dọc, một hán tử bị hắn một đao chém ngã xuống đất.
Lật tay một đao, lại một hán tử lao tới trước mặt bị hắn một đao đâm xuyên tim.
“Phốc!”
Đang lúc này, một mũi tên mạnh mẽ cắm vào ngực hắn, hắn bị đau, thân hình chợt khựng lại.
Chỉ trong nháy mắt, hai hán tử tung người về phía trước, mang hắn từ trên lưng ngựa kéo mạnh xuống.
Một hán tử đâm một đao vào ngực hắn, xuôi theo chiều kim đồng hồ xoắn một cái, một hán tử khác một đao chặt đầu của binh sĩ thân vệ này.
Nhìn thấy binh sĩ thân vệ mình quen thuộc bị một đao chặt đầu, Diệp Hạo gần trong gang tấc bị dọa cả người phát run.
Hắn trước kia chỉ là một tên công tử ca mà thôi.
Hôm nay tuy trở thành tham tướng Tuần Phòng quân, nhưng chưa bao giờ ra trận chém giết.
Cho dù đến phụ cận chiến trường, cũng là có tầng tầng binh sĩ thân vệ hộ vệ, người thường căn bản không thể tới gần được.
Nhưng bây giờ đối mặt các hán tử này đánh bất ngờ, thân vệ của hắn có kẻ bị chế trụ, có kẻ bị giết.
Hắn sắp sửa trực diện đám hán tử hung ác thô bạo này.
“Đừng qua đây!”
Nhìn thấy mấy hán tử cầm trường đao lao về phía hắn, đầu óc Diệp Hạo trống rỗng, vung đao trong tay, ý đồ dọa lui bọn họ.
Nhưng những người này đều là tinh nhuệ đích hệ của đô đốc Tuần Phòng quân Cố Nhất Chu, tổng cộng cũng mới ba bốn trăm người như vậy, chiến lực dũng mãnh.
Nhiệm vụ của bọn họ là giết chết Lê Tử Quân, đối với tham tướng Diệp Hạo, cũng chỉ là chuyện thuận tay.
Tham tướng Diệp Hạo gầm lên vung trường đao chưa dọa lui bọn họ, bộ dáng sợ hãi đó của Diệp Hạo, ngược lại làm bọn họ cảm giác được nỗi hưng phấn khó hiểu.
Hai chân tham tướng Diệp Hạo đá bụng ngựa muốn đào tẩu, nhưng chung quanh khắp nơi đều là chém giết cùng hỗn chiến, ngựa căn bản không lao đi được.
Một hán tử hướng về chân ngựa chém ra trường đao, chân ngựa bị chặt đứt chỉnh tề.
Ngựa rên rỉ một tiếng, mang Diệp Hạo vị tham tướng đại nhân này từ trên lưng ngựa hất ra ngoài.
Diệp Hạo ngã nhào xuống đất, cả người cảm giác như là rã rời.
Hắn còn chưa giãy dụa bò dậy, mấy hán tử đã lao tới trước mặt.
Bọn họ đè chặt tham tướng Diệp Hạo giãy dụa.
Một hán tử hao túm tóc của hắn, kéo cái đầu vươn ra, trường đao sắc bén gác ở cổ hắn cứa mạnh.
Trên cổ Diệp Hạo nhất thời xuất hiện một miệng vết thương, máu tươi điên cuồng phun ra.
Trong mắt Diệp Hạo tràn đầy hoảng sợ cùng không cam lòng, trong miệng phát ra tiếng hà hà.
Tham tướng Diệp Hạo bị giết chết ngay tại chỗ, thân hình mềm nhũn ngã xuống trong vũng máu.
Mấy hán tử này sau khi giết chết tham tướng Diệp Hạo, lại lao về phía Tiễu Tặc sứ Lê Tử Quân được vài tên thân vệ bảo vệ.
Tiễu Tặc sứ Lê Tử Quân nhìn thấy tham tướng Diệp Hạo chết thảm ở trước mặt mình, sợ tới mức tay cũng đang phát run, dây cương cũng có chút không nắm được.