Đế Quốc Đại Phản Tặc (Bản Dịch)

Chương 581 - Chương 581: Lâm Vào Bao Vây (1)

Chương 581: Lâm vào bao vây (1) Chương 581: Lâm vào bao vây (1)

Chung quanh tiếng binh khí va chạm leng keng, đao sắc cắm vào thịt trầm đục, binh sĩ thân vệ trước khi chết rú thảm đều khiến hắn cảm giác cái chết là gần như vậy.

Có một thân vệ vì mạng sống, cái gì cũng bất chấp, cả người mang thương thế hắn cũng không để ý được bảo hộ các đại nhân, bản thân xông ra ngoài.

Nhưng lao ra không được mấy bước, hán tử cưỡi ngựa dừng lại bên ngoài liền vây lên, chém hắn ngã ngựa.

Thân vệ của Lê Tử Quân cũng hỗn chiến cùng một chỗ với các hán tử tràn lên đó, vài hán tử lao tới trước mặt Lê Tử Quân, đều bị thân vệ chồng chất vết thương của hắn bức lui.

Đang lúc Lê Tử Quân cũng thân hãm vòng vây, lập tức sẽ phải chết.

Trương Vân Xuyên lập tức dẫn theo các thân vệ từ trong ngõ nhỏ giết ra.

Bọn Trương Vân Xuyên vừa rồi tụt lại phía sau, dẫn tới ngay cả ngựa trong chuồng cũng chưa kịp cởi ra, chỉ có thể đi bộ chạy ra phía ngoài.

Lúc này, đoàn người bọn Lê Tử Quân đã cưỡi ngựa xông ra ngoài, ai biết ở trên đường cái bị vây chặn.

Phía sau Trương Vân Xuyên không chỉ có mười mấy thân vệ của bản thân như bọn Tào Thuận, còn có không ít thân vệ Lê Tử Quân tụt lại phía sau.

“Bảo hộ đại nhân!”

Trương Vân Xuyên một cước đạp ngã một hán tử đang muốn chém Lê Tử Quân, xoay tay một đao lại đâm ngã một tên.

Thân vệ đội quan Tào Thuận theo sát sau đó, mang vài tên hán tử vây giết Lê Tử Quân chém ngã ở trong vũng máu.

Thân vệ của Lê Tử Quân cũng thở hồng hộc từ trong ngõ đi lên theo, nhanh chóng bảo vệ Lê Tử Quân thiếu chút nữa bị giết ở phía sau.

“Bọn hắn quá đông người rồi, không xông ra được!”

“Lui đến trong ngõ nhỏ bên kia!”

Trương Vân Xuyên cũng không ngờ kẻ địch đột kích nhiều như vậy.

Nhìn thấy hán tử đông nghìn nghịt tràn về phía trước, hắn liền cảm thấy da đầu phát tê.

Ở dưới sự chỉ huy của hắn, bọn họ vừa đánh vừa lui, lui về phía một ngõ nhỏ khác bên cạnh.

Bọn họ thở hồng hộc chui vào ngõ nhỏ, chợt cảm giác áp lực đột nhiên buông lỏng.

Bọn họ chui vào ngõ nhỏ, lượng lớn kẻ địch cũng theo sát tới.

“Thái đại ca, ngươi ở phía sau ngăn cản một chút!”

Trương Vân Xuyên bảo Thái Quý ở phía sau ngăn chặn, mình thì dẫn theo đám người Lê Tử Quân dọc theo con ngõ thở hồng hộc, đầu cũng không quay lại chạy về phía trước.

Thái Quý vừa muốn mắng chửi, nhưng hán tử đã lao tới trước mặt, hắn bị ép giơ đao chém giết với đối phương.



Giáo úy Nhạc Định Sơn che mặt cũng từ hậu viện khách sạn tới đây.

Nhìn thấy đoàn người bọn Trương Vân Xuyên lại chui vào một ngõ khác, sắc mặt âm trầm như nước.

Hắn vốn kế hoạch đang tốt đẹp, nhưng bây giờ hoàn toàn bị đánh loạn rồi.

Hôm nay nếu không thể giết chết Lê Tử Quân, hắn trở về không có cách nào ăn nói với đô đốc Cố Nhất Chu.

“Vây chặn bọn hắn, hôm nay phải giết sạch bọn hắn!”

Giáo úy Nhạc Định Sơn đằng đằng sát khí hạ lệnh.

Đám hán tử vừa dọc theo ngõ nhỏ chém giết cùng đám người Thái Quý ngăn cản, lại chia ra không ít nhân thủ bọc đánh hai bên, ý đồ vây chặn bọn Trương Vân Xuyên.

Bồ Sơn trấn vốn không lớn, trừ hai trục đường chính cùng một ít ngõ, đại đa số đều là một ít hộ nhà nông thấp bé.

Bọn Trương Vân Xuyên hướng về trước chưa chạy được bao xa, hai bên liền xuất hiện hán tử cầm binh khí.

“Mẹ nó, âm hồn không tiêu tan!”

Trương Vân Xuyên sau khi thở hổn hển nhìn trái ngó phải một phen, lập tức chỉ vào một đại viện tường cao phía trước, nói: “Vào căn nhà bên kia!”

Thân vệ đô úy bên người Lê Tử Quân vừa rồi đã chết, các thân vệ cũng thương vong thê thảm nặng nề.

Lê Tử Quân vị đại nhân này hôm nay càng hai chân như nhũn ra, được hai thân vệ đỡ chạy.

Bọn họ hôm nay như rắn mất đầu, Trương Vân Xuyên vị giáo úy này dám đánh dám giết, dứt khoát quyết đoán, các thân vệ đối với mệnh lệnh của hắn theo bản năng vâng theo.

“Mở cửa, mở cửa!”

“Chúng ta là Tuần Phòng quân!”

Bọn họ lao tới cửa tòa nhà lớn của một phú hộ đã đóng cửa, hướng về cửa lớn bắt đầu đập mạnh.

Bồ Sơn trấn khi loạn lên, phú hộ đã hạ lệnh đóng cổng.

Giờ phút này nhìn thấy một đám quân sĩ Tuần Phòng quân vết thương chồng chất đến ngoài cửa, phú hộ gia đinh đều bị dọa không dám mở cửa, lo lắng dẫn lửa thiêu thân.

“Nếu không mở cửa, lấy tư thông với giặc luận xử!”

“Sau này bắt lại toàn bộ, chém đầu!”

Trương Vân Xuyên sải bước đi tới cửa chính đóng chặt, hướng về bên trong hô mấy tiếng.

Hắn sau đó lại quay đầu hạ lệnh với binh sĩ thân vệ: “Chuẩn bị phá!”

Phú hộ tránh né trong tòa nhà sau khi nghe được Trương Vân Xuyên nói, bị dọa cả người run rẩy một cái.

“Mở... mở cửa.”

Phú hộ lo lắng sau này bị truy cứu chịu tội, đành phải ra lệnh gia đinh mở cửa.

Tòa nhà của phú hộ này là căn nhà lớn hai dãy sân nhà, gạch xanh ngói xám, xây dựng đặc biệt khí phái, hình thành sự đối lập rõ rệt với các nhà ngói tường đất thấp bé chung quanh.

“Thuận Tử, ngươi dẫn một đội đi bảo vệ cửa sau!”

Trương Vân Xuyên sau khi sải bước đi vào tòa nhà, nhìn lướt qua phú hộ cùng đám gia đinh run cầm cập, lập tức hạ lệnh thân vệ đội quan Tào Thuận đi chặn cửa sau.

“Rõ!”

Thân vệ đội quan Tào Thuận cũng không hàm hồ, hắn lập tức điểm hơn mười người.

“Ngươi, ngươi, đi theo ta!”
Bình Luận (0)
Comment