Chương 582: Lâm vào bao vây (2)
Chương 582: Lâm vào bao vây (2)
Tào Thuận điểm có năm sáu người đều là thân vệ của Lê Tử Quân, bọn họ đứng ở tại chỗ chưa nhúc nhích.
“Các ngươi nghe Trương giáo úy phân phó.”
Lê Tử Quân bây giờ cũng hồi phục lại, lập tức bảo thân vệ đi theo Tào Thuận chặn cửa sau.
“Đại nhân, ngươi đi vào nghỉ ngơi trước.”
Trương Vân Xuyên bảo mấy thân vệ che chở Lê Tử Quân vào đại sảnh, hắn thì mang thân vệ còn lại tập trung lại, chuẩn bị trấn giữ cổng.
Tham tướng Diệp Hạo, hắn cùng giáo úy Thái Quý dẫn theo hai ba mươi thân vệ tới đây, cộng thêm thân vệ ban đầu của Lê Tử Quân, xấp xỉ gần trăm người.
Nhưng một trận xung phong liều chết vừa rồi, bây giờ bọn họ còn sót lại hơn bốn mươi người.
Người khác không biết là bị đánh tan hay là đã chết.
Nhưng giờ phút này hắn cũng không quản được các thân vệ chạy tứ tán, toàn bộ người còn lại bị hắn lợi dụng, dựa vào tòa nhà bố trí phòng ngự.
Bên ngoài vang lên tiếng hô giết kịch liệt.
Giáo úy Thái Quý cản phía sau dẫn theo mấy thân vệ toàn thân loang lổ vết máu vừa đánh vừa lui, hướng về bọn họ bên này lui tới.
Chỉ là hán tử trong ngõ hai bên lao tới kẹp lại, bọn Thái Quý nhất thời lâm vào vòng vây.
Mắt thấy huynh đệ bên cạnh lần lượt ngã vào trong vũng máu, Thái Quý vị giáo úy này tuy ra sức vung trường đao, nhưng hắn càng lúc càng kiệt sức.
Bức lui một kẻ địch, lập tức lại có hai kẻ địch vung đao chém tới, vết thương trên người hắn cũng không ngừng tăng lên.
Đang lúc Thái Quý cảm thấy mình sắp phải ngã xuống ở nơi này, Trương Vân Xuyên dẫn theo hơn hai mươi thân vệ từ trong sân giết ra.
“Phốc!”
“A!”
Các hán tử bị liên tiếp chém ngã xuống đất, tiếng kêu thảm thiết thay nhau nổi lên.
“Thái đại ca, còn có thể đi không!”
Trương Vân Xuyên lập tức kéo dậy Thái Quý máu trên đùi chảy như suối, bảo vệ gã ở phía sau.
“Có thể!”
Thái Quý cố chịu đau đớn trên đùi, cùng Trương Vân Xuyên lưng tựa lưng, bắt đầu chém giết với hán tử xông lên.
“Đi, vào nhà!”
Trương Vân Xuyên sau khi tránh thoát một cây trường đao bổ tới, trở tay một đao đâm ngã một hán tử, túm Thái Quý liền chạy vào trong sân.
Thái Quý khập khiễng theo ở phía sau Trương Vân Xuyên, tìm được đường sống trong chỗ chết vào sân.
“Đóng cửa!”
Trương Vân Xuyên buông Thái Quý xuống, Thái Quý đặt mông ngồi dưới đất, há mồm thở hổn hển.
Hai thân vệ sớm đã chuẩn bị sẵn đóng chặt lại cánh cổng dày nặng, một hán tử chân trái đã bước vào trong cửa, ngay lập tức bị hai cánh cổng kẹp lấy.
“A!”
Hán tử đó phát ra tiếng rú thảm thê lương.
Mấy tên thân vệ đứng ở bên cạnh xông lên trước, loạn đao bổ xuống, cứng rắn chặt đứt cái chân thò vào kia, cổng có thể đóng lại kín không kẽ hở.
Cổng cài then, cản đám đông hán tử ở bên ngoài.
Bên ngoài vang lên tiếng mắng chửi cùng tiếng húc mãnh liệt.
“Thế nào?”
Trương Vân Xuyên cầm trường đao nhỏ máu, xoay người nhìn Thái Quý ngồi ở trên mặt đất cả người máu tươi đầm đìa.
“Mẹ, mẹ nó, thiếu chút nữa đã chết.”
Thái Quý là thật sự đi một chuyến ở trên quỷ môn quan, trên người bị chém vài đao, đùi cũng bị đâm hai đao, máu chảy ồ ồ.
Nếu không phải Trương Vân Xuyên vừa rồi dẫn theo người lao ra kéo hắn một phen, hắn nhắm chừng hôm nay sẽ bị những người đó chém thành mảnh vụn.
“Các ngươi đỡ Thái đại ca vào bên trong băng bó, cầm máu trước.”
Trương Vân Xuyên phân phó đối với hai thân vệ.
“Trương huynh đệ, tham tướng, tham tướng đại nhân, chưa thể chạy ra.”
Thái Quý được nâng dậy, nhớ tới tham tướng Diệp Hạo chết thảm, cảm thấy đau thương.
Hắn chính là tham tướng Diệp Hạo một tay nâng đỡ lên, hôm nay thủ trưởng chết thảm ngay tại chỗ, hắn cảm thấy có lỗi với tham tướng Diệp Hạo.
“Đây đều là số mệnh, chúng ta cố hết sức rồi.”
Trương Vân Xuyên vỗ vỗ bả vai Thái Quý, bày tỏ an ủi.
Thái Quý lau đôi mắt của mình: “Trương huynh đệ, mạng này của ta là ngươi cứu, ân cứu mạng, ta ghi khắc trong lòng...”
“Ngươi đi vào băng bó cầm máu trước, ngươi là ta huynh đệ, ta có thể thấy chết mà không cứu sao?”
Trương Vân Xuyên chỉ vào kẻ địch đang húc cổng bên ngoài, cười khổ nói: “Nói không chừng chúng ta đều phải chết ở chỗ này đó.”
Một đám người bị thương bọn Thái Quý được an trí vào, người trong nhà phú hộ cũng bận trong bận ngoài, giúp đỡ cứu chữa người bị thương.
Trương Vân Xuyên thì dẫn một đám thân vệ may mắn còn sống sót nhanh chóng bố trí phòng ngự, chuẩn bị ngăn cản một vòng tiến công mới của các hán tử này.
“Thổi kèn, bảo Hắc Kỳ hội lập tức phái người ở ngoại vi kiềm chế lôi kéo sơn tặc một phen, thủ vững đợi viện quân.”
Trương Vân Xuyên sau khi bố trí thỏa đáng, bảo một thân vệ của mình thổi lên kèn liên lạc.
Trong Bồ Sơn trấn này có Hắc Kỳ hội tồn tại, Trương Vân Xuyên tự nhiên cũng có ám hiệu liên lạc.
Thân vệ thổi lên tiếng kèn liên lạc, Hắc Kỳ hội bên kia cũng lập tức có đáp lại.
Trong Bồ Sơn trấn đột nhiên có đội ngũ đông đúc cầm binh khí giết vào, Hắc Kỳ hội lúc ấy cũng có chút ngẩn ra.
Đường chủ Trương Vũ lo lắng an nguy của Trương Vân Xuyên, đang tổ chức nhân thủ chuẩn bị lao tới tiếp viện, Trương Vân Xuyên bên này vang lên tiếng kèn.
Thấy bọn Trương Vân Xuyên bình yên vô sự, Trương Vũ cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.