Chương 595: Giải quyết hậu quả (2)
Chương 595: Giải quyết hậu quả (2)
“Thứ hai, phái người tiến hành kiểm kê đối với thương vong, làm chuẩn bị cho trợ cấp tiếp sau đây.”
“Thứ ba, thu liễm tốt thi cốt đám người tham tướng Diệp Hạo, phái người hướng Giang Châu báo tang.”
“Thứ tư, tổ chức dân chúng dọn dẹp thi thể trong ngoài trấn, hôm nay trời nóng, mau chóng đi chôn, phòng ngừa có dịch bệnh nảy sinh.”
Trương Vân Xuyên một hơi nói bảy tám điều, bảo đô úy quân nhu Trần Kim Thủy đi làm.
“Giáo úy đại nhân, chúng ta nhân thủ đủ, ta cảm thấy không cần thiết để dân chúng hỗ trợ dọn dẹp thi thể, cọ rửa vết máu.”
Đối với cái khác Trần Kim Thủy trái lại cảm thấy không có gì.
Nhưng để dân chúng phụ trách dọn dẹp cùng chôn cất thi thể, hắn tuyệt là làm điều thừa.
Bây giờ bọn họ trong trong ngoài ngoài có hai ba ngàn binh sĩ, hoàn toàn đủ dùng.
“Dân chúng bị kinh hãi, dù sao cũng phải cho bọn họ một ít bồi thường.”
Trương Vân Xuyên giải thích với Trần Kim Thủy: “Phàm là người tham dự dọn dẹp chôn cất thi thể, có người nào tính người đó, đến lúc đó vô luận nam nữ già trẻ, mỗi người phát năm đồng thù lao.”
Trần Kim Thủy ngẩn ra, sau đó đã hiểu dụng ý của Trương Vân Xuyên.
Cái này không chỉ có riêng ý tứ phát năm đồng thù lao.
Đây là hoàn toàn để dân chúng và Trấn Sơn doanh bọn họ buộc chung một chỗ, thu mua lòng dân.
Nhìn như chỉ là hỗ trợ dọn dẹp cùng chôn cất thi thể, nhưng dân chúng làm lần đầu tiên, vậy lần sau Trấn Sơn doanh gặp chuyện, nói một tiếng, dân chúng cũng sẽ tích cực tham dự.
Năm đồng nói nhiều không nhiều, nói ít không ít.
Nhưng mở ra tiền lệ như vậy, dân chúng tóm lại là phải nhớ tới điều tốt của Trấn Sơn doanh.
Trấn Sơn doanh bọn họ không chỉ phải biết đánh trận, còn cần dung nhập trong dân chúng, được dân chúng ủng hộ cùng duy trì, đây mới là mục đích của Trương Vân Xuyên.
“Một lần này tặc nhân không giống sơn tặc giặc cỏ bình thường, bọn chúng không chỉ rất dũng mãnh, hơn nữa chém giết rất có kết cấu.”
“Ta hoài nghi bọn chúng là người trong quân.”
Trương Vân Xuyên vẻ mặt nghiêm túc nói với đô úy Đại Hùng: “Cho nên bảo các huynh đệ phải người không cởi giáp, ngựa không tháo yên, đề cao cảnh giác, làm tốt chuẩn bị phải chém giết bất cứ lúc nào.”
Đô úy Đại Hùng nghe vậy, trong lòng giật mình, đồng thời cũng coi trọng hẳn lên.
Hắn vừa rồi cảm thấy tặc nhân đã rút đi, vậy bọn họ nhiều binh mã như vậy ở nơi này, liền không có gì nguy hiểm nữa.
Nhưng các tặc nhân kia nếu là người trong quân, vậy tình huống liền phức tạp.
Một lần ám sát bất thành, vậy rất có khả năng đối phương trực tiếp bình sứt không sợ mẻ, trực tiếp xua quân đến tấn công.
Hắn nhất thời khẩn trương hẳn lên.
“Lập tức truyền tin cho bọn Đổng Lương Thần, Trịnh Trung, binh mã Trấn Sơn doanh ta chia ra đóng các nơi diệt phỉ lập tức tập kết, chờ quân lệnh.”
“Lại truyền tin cho Hắc Kỳ hội Triệu Lập Bân, bảo bọn họ tập kết nhân thủ, đề cao cảnh giác, phòng ngừa sinh biến.”
“...”
Trương Vân Xuyên sau khi dặn dò Đại Hùng, Trần Kim Thủy một phen, hai người bọn họ sau đó cáo từ đi giải quyết hậu quả.
Từ Kính, Lưu Tráng ra đuổi bắt tặc nhân còn chưa trở về, cũng không biết tình huống cụ thể thế nào.
Trương Vân Xuyên ban ngày kịch liệt chém giết, lại bị thương.
Ở sau khi tất cả bố trí thỏa đáng, nhất thời cảm thấy cả người có chút cạn kiệt tinh lực, đầu choáng váng. “Ta chợp mắt trước một hồi, chờ sau khi bọn Lưu Tráng, Từ Kính trở về, lập tức đánh thức ta.”
“Rõ!”
Trương Vân Xuyên sau khi dặn dò vài câu đối với huynh đệ thân vệ thủ vệ ở cửa phòng, lúc này mới đóng cửa phòng, ngã vào trên giường bắt đầu mê mệt ngủ.
Trương Vân Xuyên ngủ một giấc này tới tận lúc trời sáng rõ, mới bị tiếng hí của chiến mã bên ngoài đánh thức.
Hắn mở mắt, nhìn về phía cửa sổ, bên ngoài đã sáng rõ.
Tuy vẫn có chút mỏi mệt, nhưng sau khi ngủ một giấc, đã tốt hơn nhiều.
Hắn kiểm tra một phen cánh tay của mình, trừ mơ hồ đau đớn, đã không có gì đáng ngại.
Chỉ cần tĩnh dưỡng một ít thời gian đóng vảy là tốt rồi.
“Giáo úy đại nhân, đám người Lưu đô úy đã trở lại.”
Bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, tiếng của huynh đệ thân vệ truyền đến.
Trương Vân Xuyên sau khi đi ra ngoài, bọn đô úy Lưu Tráng, Từ Kính bụi bặm mệt mỏi đang đứng bên ngoài uống nước.
“Bắt được tặc nhân sống sót hay không?”
Trương Vân Xuyên đi ra khỏi khách sạn, thấy được đại đội huynh đệ Trấn Sơn doanh quay về, ánh mắt bắt đầu tìm kiếm ở trong đội ngũ.
“Giáo úy đại nhân, bắt hơn năm mươi người sống, bị chúng ta chém hơn một trăm.”
Lưu Tráng tiến lên bẩm báo: “Lũ chó chết này tản ra bỏ chạy, còn dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, huynh đệ của chúng ta đều chết mất một ít.”
Thật ra không cần Lưu Tráng bẩm báo, Trương Vân Xuyên có hiểu biết đối với thực lực của đám người này.
Hôm qua lúc chém giết, bọn họ cho dù thương vong không nhỏ còn người trước ngã xuống, người sau tiến lên chém giết, cái này không giống một đám sơn tặc, càng giống một đám tử sĩ.
“Bắt được đầu mục không?” Trương Vân Xuyên hỏi.
“Bọn họ chạy vào trong rừng, chúng ta không đuổi kịp.” Lưu Tráng có chút xấu hổ nói: “Chủ yếu là ban đêm trong rừng quá tối rồi.”
Nghe không bắt được đầu mục, trong lòng Trương Vân Xuyên hơi thất vọng.
Nhưng có thể chém hơn một trăm cái đầu, lại bắt hơn năm mươi người sống trở về, đã rất không tệ rồi.