Đế Quốc Đại Phản Tặc (Bản Dịch)

Chương 596 - Chương 596: Tra Tấn

Chương 596: Tra tấn Chương 596: Tra tấn

“Các ngươi vất vả cả đêm, chuyển giao tù binh cho Đại Hùng, các ngươi mau ăn uống nghỉ tạm.” Trương Vân Xuyên nói với bọn Lưu Tráng, Từ Kính: “Đợi xong việc nơi đây, ta lại ghi công cho các ngươi.”

“Rõ!”

Bọn Lưu Tráng vốn cho rằng sẽ bị trách cứ một phen, thấy Trương Vân Xuyên chưa trách cứ, trong lòng bọn họ thở phào nhẹ nhõm một hơi.

“Đại Hùng, lập tức phái người tiến hành thẩm vấn đối với những tù binh này, ta muốn biết làm chủ phía sau màn của bọn họ là ai.”

Trương Vân Xuyên gọi Đại Hùng đến trước mặt, muốn gã tự mình phụ trách thẩm vấn đối với tù binh, làm rõ chủ mưu một lần này tập kích.

“Rõ!”

Đại Hùng từ trong tay bọn Lưu Tráng nhận bàn giao tù binh, sau đó tiến hành thẩm vấn.

Không bao lâu, trong một hộ nhà nông đối diện phố lâm thời trưng dụng liền truyền ra những tiếng kêu thảm thiết thê lương.

Trong sân hộ nhà nông, các hán tử trở thành tù nhân không còn sự càn rỡ kiêu ngạo hôm qua.

Bọn họ bị bắt trở về, đã dự liệu được kết cục của mình.

“Nói!”

“Đầu lĩnh của các ngươi là ai!”

Một huynh đệ Tuần Phòng quân xắn tay áo vung roi, đang quật mạnh một hán tử bị trói chặt trên cột.

“Ta không biết, ta không biết cái gì hết.”

Hán tử này toàn thân bị đánh cho người đầy vết máu, nhưng gã lại cắn chặt không khai.

“Con mẹ nó!”

“Lão tử xem ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!”

Huynh đệ Tuần Phòng quân kia quật roi vang bôm bốp, đánh cho hán tử này da tróc thịt bong, nhưng gã vẫn không muốn nói ra.

“Đánh đi, đánh chết ta cũng sẽ không nói!”

“Lão tử tới nơi này, đã không nghĩ trở về được!”

Hán tử này chẳng khác nào tử sĩ, đối mặt đòn roi hung mãnh, đã coi cái chết như không.

“Được, lão tử thành toàn ngươi!”

Huynh đệ Tuần Phòng quân bị chọc giận sắc mặt xanh mét, cầm một cây đao, lập tức đâm vào ngực hán tử này.

Hán tử này phát ra tiếng kêu rên thống khổ, rất nhanh đã tắt thở.

“Kéo xuống, đổi một tên nữa!”

Huynh đệ Tuần Phòng quân phụ trách thẩm vấn kia hùng hùng hổ hổ lau vết máu trường đao, nhổ một bãi nước bọt đối với hán tử chết đi.

Sau khi thấy một màn như vậy, đô úy Đại Hùng ngồi ở trong sân uống trà nhíu mày.

Rất hiển nhiên, các hán tử bị bắt về này không biết bị người ta trút thuốc mê gì, gặp được đòn hiểm như thế, vẫn không muốn khai ra người đứng phía sau bọn họ.

Tiễu Tặc sứ Lê Tử Quân bị tập kích, tham tướng Diệp Hạo chết trận, giáo úy Thái Quý bị thương nặng, ngay cả đại ca mình Trương Vân Xuyên cũng bị thương.

Rất hiển nhiên, chủ mưu sau lưng một đám người này là người to gan lớn mật.

Hắn nhằm vào đều là cao tầng Đông Nam Tiết Độ phủ Tuần Phòng quân.

Người biết hành tung của cao tầng, lại có thể điều động mấy trăm tinh nhuệ đánh bất ngờ, vậy chắc chắn là người cực kỳ có năng lượng.

Đầu óc Đại Hùng đang tự hỏi, phân tích hung thủ có khả năng.

“Đô úy đại nhân, đám chó này miệng rất kín, đánh chết cũng không cạy ra được.”

Một tiếu quan Tuần Phòng quân đi tới trước mặt đô úy Đại Hùng, tỏ ra rất bất đắc dĩ.

Nếu là người thường gặp đòn hiểm như vậy, đã sớm không chống đỡ được.

Nhưng những người này lại như tử sĩ, căn bản không sợ chết.

“Ta đến đi.”

Đại Hùng buông chén trà xuống, đứng lên.

Hắn cất bước đi tới trước một hán tử trói chặt ở trên cột, lộ ra nụ cười lạnh.

“Tụt quần hắn cho ta.”

Đại Hùng phân phó huynh đệ Tuần Phòng quân đứng bên cạnh.

“Vâng!”

Huynh đệ Tuần Phòng quân không biết ý tứ của Đại Hùng, vẫn là cất bước tiến lên, ‘Soạt’ một tiếng, xé rách quần hán tử kia xuống.

Hán tử kia cảm giác được dưới đũng quần chợt lạnh, theo bản năng kẹp chặt hai chân.

“Ngươi, ngươi muốn làm gì?”

Món đồ chơi này trong đũng quần đó là mệnh căn, hán tử này nhìn Đại Hùng, trong lòng sinh ra một dự cảm điềm xấu.

“Đi lấy một cái kéo đến đây.”

Đại Hùng không để ý tới hán tử này, quay đầu phân phó.

“Vâng!”

Một huynh đệ Tuần Phòng quân lên tiếng đáp, rời đi.

Một lát sau, một cái kéo to đã đưa đến trên tay Đại Hùng.

“Ta biết các ngươi không sợ chết.”

Đại Hùng thưởng thức cái kéo trong tay, nói: “Ta bây giờ không muốn để các ngươi chết nữa, dễ dàng giết chết các ngươi, ngược lại là tiện nghi các ngươi.”

“Ta bây giờ muốn các ngươi sống không bằng chết.”

Đại Hùng ném kéo cho một huynh đệ, nói: “Đi, mang cái thứ đồ chơi kia trong đũng quần hắn cắt cho ta.”

“Ngươi không biết xấu hổ, ngươi vô sỉ!”

Hán tử không ngờ bọn Đại Hùng không quất roi đánh đòn hiểm bọn họ nữa, ngược lại muốn dùng chiêu số vô lại như thế.

“Tách đùi hắn ra cho ta!”

Huynh đệ cầm kéo kia cất bước tiến lên, vẻ mặt đầy lạnh lùng tàn khốc.

Hai huynh đệ sau khi nghe được, một trái một phải, tách đùi của hán tử bị trói chặt ở trên cột này ra.

“Không, không!”

“Xoẹt!”

Kéo sắc bén trực tiếp cắt đứt mệnh căn của hán tử này.

“A!”

Hán tử này phát ra tiếng kêu thảm thiết như giết heo, hán tử khác giam giữ ở trong phòng bên cạnh nghe mà hết hồn.

“Con mẹ nó, bọn hắn quá vô sỉ rồi!”

“Lũ chó!”

“Kẻ sĩ có thể giết không thể làm nhục!”

“...”

Nhìn thấy đồng bạn của bọn họ gặp phải đãi ngộ không dành cho con người, các hán tử bị giam giữ đều chửi ầm lên, cảm thấy bọn Đại Hùng không có quy củ.

Nhưng Đại Hùng sớm đã không phải Đại Hùng hàm hậu thành thật kia lúc trước.
Bình Luận (0)
Comment