Đế Quốc Đại Phản Tặc (Bản Dịch)

Chương 613 - Chương 613: Chuẩn Bị Nghênh Chiến

Chương 613: Chuẩn bị nghênh chiến Chương 613: Chuẩn bị nghênh chiến

Lâm Xuyên phủ, Tứ Thủy huyện.

Mặt trời đã lặn, rất nhiều binh sĩ đầu thành Tứ Thủy huyện đang bận rộn gia cố công sự phòng ngự, khuân vác đá ném cây lăn cùng từng bó tên.

“Then cửa đều buộc chặt vào!”

Đô úy Đổng Lương Thần đang để trần cánh tay, hai tay chống nạnh, ở đầu tường phụ trách đốc xúc các binh sĩ gia cố phòng ngự.

“Đinh sắt đều đóng sâu chút cho ta!”

Trên khúc gỗ đã rậm rạp đóng đinh đầy đinh sắt cỡ lớn sắc bén, bộc lộ sắc bén.

Nếu là có người công thành, chỉ cần buông xuống dây thừng buộc chặt ở hai đầu khúc gỗ.

Khúc gỗ che kín đinh sắt kia sẽ từ đầu tường nện xuống, tạo thành đả kích trí mạng đối với kẻ địch công thành.

“Đi kiếm một ít vải dầu tới đây, che mũi tên một chút!”

“Đừng con mẹ nó phơi nắng hỏng mất!”

Đổng Lương Thần đang nói, đột nhiên ngửi thấy một mùi tanh tưởi gay mũi.

Hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hơn hai mươi huynh đệ Hắc Kỳ hội đang gánh từng thùng nước phân lên đầu tường.

“Đứng lại, đứng lại!”

Đổng Lương Thần lập tức đi qua, ngăn cản bọn họ.

“Các ngươi gánh nước phân này đi đâu?” Đổng Lương Thần bịt mũi hỏi.

“Đại nhân, thủ lĩnh của chúng ta phân phó, bảo chúng ta gánh nước phân này lên đầu tường.” Một huynh đệ Hắc Kỳ hội buông xuống đòn gánh, cung kính trả lời.

“Nước phân là cần gánh đến trên đầu tường, nhưng không phải bây giờ.”

“Đợi lúc kẻ địch đến, lại gánh lên.”

Đổng Lương Thần tức giận nói: “Giờ trời nóng bức, ngươi bây giờ đưa tới đầu tường, các ngươi là muốn thối chết lão tử à?”

“Vậy chúng ta gánh đi đâu?”

Huynh đệ Hắc Kỳ hội ngẩn ra tại chỗ, trong lúc nhất thời không biết đi đâu.

“Ngụy Trường Sinh, Ngụy Trường Sinh!”

“Đây!”

Ngụy Trường Sinh đã thăng nhiệm tiếu quan chạy bước nhỏ tới trước mặt Đổng Lương Thần.

“Đô úy đại nhân, có chuyện gì?” Ngụy Trường Sinh hỏi.

Đổng Lương Thần chỉ vào hơn hai mươi huynh đệ Hắc Kỳ hội gánh phân nói: “Ngươi dẫn bọn họ mang chỗ nước vàng này đều gánh cho ta đến góc thành đặt trước.”

“Đặt ở đầu tường, kẻ địch còn chưa đến, bản thân chúng ta bị thối chết trước.” Đổng Lương Thần chán ghét nói.

“Rõ!”

Ngụy Trường Sinh lập tức gọi huynh đệ Hắc Kỳ hội, mang nước phân sưu tập được lại từ trên đầu tường gánh đi.

Chỗ nước phân này chính là vũ khí phòng ngự sắc bén.

Trong đó ẩn chứa vô số bệnh khuẩn, mùi lại thối.

Chỉ cần đun nóng bỏng, từ đầu tường đổ xuống, nhất định làm kẻ địch công thành bị bỏng tới mức da tróc thịt bong.

Đồng thời trong phân lại có lượng lớn bệnh khuẩn, chỉ cần vết thương dính nước vàng này, vậy nhất định vết thương nhiễm trùng sinh mủ, nhẹ thì trọng thương, nặng thì chết.

Đầu tường Tứ Thủy huyện tràn ngập bận rộn, trong không khí bao phủ sát khí lạnh lẽo.

Trương Vân Xuyên tham tướng tạm quyền của Tuần Phòng quân ở dưới mười mấy đô úy cùng đi, tuần tra công tác chuẩn bị phòng ngự đầu tường Tứ Thủy huyện.

Tiễu Tặc sứ Lê Tử Quân cùng đoàn người bọn họ ở Bồ Sơn trấn gặp lượng lớn tặc nhân ám sát.

Thông qua thẩm vấn tù binh bắt giữ biết được, kẻ cầm đầu bọn họ thế mà lại là giáo úy Tuần Phòng quân Nhạc Định Sơn.

Lê Tử Quân không dám sơ ý, trừ phái người đi mời Cố Nhất Chu đến Tứ Thủy huyện bàn bạc việc lớn diệt phỉ, thử Cố Nhất Chu, đồng thời bảo Trương Vân Xuyên tăng mạnh đề phòng.

Nhỡ đâu kẻ sai sử phía sau màn chính là Cố Nhất Chu, vậy Tuần Phòng quân liền có khả năng sinh biến.

Trương Vân Xuyên tự nhiên không dám sơ ý.

Trong tay Cố Nhất Chu này nắm giữ chủ lực Tuần Phòng quân.

Một khi gã bí quá hoá liều mà nói, vậy chiến tranh có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.

Vì thế, Trương Vân Xuyên vị tham tướng tạm quyền này đã hạ lệnh Trấn Sơn doanh, Phi Báo doanh tích cực làm chuẩn bị nghênh chiến.

Khi Trương Vân Xuyên ở đầu tường tuần tra, thân vệ Tống Điền cất bước đi tới trước mặt Trương Vân Xuyên.

“Tham tướng đại nhân, Tô cô nương đến rồi.”

Khi Tống Điền bẩm báo, chỉ chỉ đứng ở dưới thành, ở đầu cầu thang lên thành, Tô Ngọc Ninh bị mấy binh sĩ Trấn Sơn doanh thủ vệ ngăn cản.

“Đại Hùng, các ngươi đi các nơi xem trước.”

Trương Vân Xuyên nói với bọn đô úy Đại Hùng: “Ta đi chút là về.”

“Hê hê, đại ca, ngươi mau đi đi, đừng để Tô cô nương chờ lâu.”

“Đầu tường nơi này có chúng ta trông coi, không xảy ra chuyện đâu!”

Bọn Đại Hùng cũng thấy được Tô Ngọc Ninh duyên dáng yểu điệu dưới thành, lộ ra nụ cười ý vị sâu xa.

“Con mẹ nó, ngươi muốn giãn gân cốt một chút không?”

Trương Vân Xuyên nghe vậy, tạo thế muốn đánh Đại Hùng.

Đại Hùng vội vàng nhảy ra, gọi bọn đô úy Lưu Tráng, Trần Kim Thủy nói: “Chúng ta qua bên kia xem chút, đi, đi.”

Bọn Đại Hùng hi hi ha ha chạy đi, Trương Vân Xuyên cười mắng một câu, lúc này mới theo cầu thang xuống khỏi thành.

“Ngươi sao lại đến đây?”

Trương Vân Xuyên nhìn Tô Ngọc Ninh mặc váy trắng lụa mỏng, mở miệng hỏi.

“Không có việc gì thì không thể tìm ngươi à?” Tô Ngọc Ninh chớp đôi mắt to, hỏi ngược lại một câu.

“Không phải, ta đại chiến sắp tới, ta đang tuần tra phòng thành đây, ngươi một đại cô nương chạy đến nơi này ảnh hưởng không tốt.”

Trương Vân Xuyên nhìn các binh sĩ canh gác thỉnh thoảng nhìn ngó tới bên này, có chút xấu hổ nói: “Ai không biết còn tưởng rằng ta sa vào nữ sắc đó.”

“Ngươi đi đi.”

“Không biết lòng tốt của người khác ——”

Tô Ngọc Ninh vung nắm tay muốn đánh Trương Vân Xuyên, nhưng thấy chung quanh nhiều người, lại rụt trở về.
Bình Luận (0)
Comment