Chương 614: Tránh kiêu ngạo nóng vội (1)
Chương 614: Tránh kiêu ngạo nóng vội (1)
“Ngươi bị thương còn chưa khỏi, nấu canh gà cho ngươi.”
Tô Ngọc Ninh từ trong tay nha hoàn Xuân Lan cầm lấy hộp thức ăn, đưa cho Trương Vân Xuyên nói: “Nhân lúc còn nóng mau uống đi, tẩm bổ một chút.”
“Ta bị thương nhẹ mà thôi, qua hai ngày nữa là khỏi, không cần thiết nấu canh gà.” Trương Vân Xuyên chẳng hề để ý nói.
Hắn lúc ở Bồ Sơn trấn triển khai chém giết với thích khách Nhạc Định Sơn dẫn dắt, đã bị thương.
“Ngươi đừng được tiện nghi còn khoe mã.”
Tô Ngọc Ninh trừng mắt nhìn Trương Vân Xuyên một cái, nói: “Ngươi uống hay không, ngươi không uống ta còn cầm về.”
“Ngươi cũng mang tới đây rồi, nào có đạo lý lại cầm về.”
Trương Vân Xuyên cười mở hộp thức ăn ra: “Ồ, thơm quá, tay nghề làm bếp của ngươi tiến bộ nha?”
“Nhân lúc còn nóng mau uống đi.”
Tô Ngọc Ninh nghe được khen, trên khuôn mặt vui vẻ lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ.
“Không tệ, không tệ.”
“So với đồ ăn đám hỏa đầu binh* kia trong binh doanh chúng ta nấu còn ngon hơn.”
binh sĩ làm bộ phận nấu ăn, hay còn gọi là anh nuôi
Trương Vân Xuyên cầm thìa húp một ngụm lớn, khen không dứt miệng đối với canh gà.
“Đây chính là cô nãi nãi ta tự tay nấu, đun một canh giờ đó.” Tô Ngọc Ninh có chút kiêu ngạo nói: “Đám hỏa đầu binh kia trong binh doanh của ngươi bọn họ nào có thể so sánh với ta.”
“Nếu không ngươi về sau chuyên môn nấu cơm đun canh gà cho ta là được rồi.” Trương Vân Xuyên cười nói: “Ta thật sự là ăn đến phát ngấy đồ ăn hỏa đầu binh làm.”
“Tham tướng đại nhân của ta, ban ngày ban mặt, ngươi toàn nghĩ chuyện tốt thế.”
“Ngươi bảo ta một đại cô nương chuyên môn nấu cơm đun canh gà cho ngươi, ta cũng không phải nha hoàn trong phủ của ngươi, thế mà ngươi nghĩ ra được.”
Tô Ngọc Ninh nhìn Trương Vân Xuyên, nói: “Nếu không phải thấy ngươi bị thương, cô nãi nãi ta còn lười nấu canh gà cho ngươi.”
Trương Vân Xuyên trêu chọc: “Trong phủ ta đang cần một nha hoàn hầu hạ đây, nếu không ngươi ủy khuất một chút?”
“Ngươi đi đi, ta không làm nha hoàn cho ngươi đâu.”
“Không làm nha hoàn cũng được nha, vậy làm áp trại phu nhân của ta đi.”
“Được nha.” Tô Ngọc Ninh nhướng mày, nhìn chằm chằm Trương Vân Xuyên nói: “Không có kiệu lớn tám người khiêng ta cũng không làm.”
Trương Vân Xuyên ngẩn ra: “Thật sự đáp ứng rồi à?”
“Lừa ngươi đó.”
Tô Ngọc Ninh lập tức đoạt lấy bát không trong tay Trương Vân Xuyên, đặt nó trở về hộp thức ăn.
Tô Ngọc Ninh gọi nha hoàn Xuân Lan nói: “Xuân Lan, chúng ta trở về.”
“Chờ đánh xong một trận này, ta sẽ đi tìm kiệu lớn tám người khiêng.”
Trương Vân Xuyên nhìn bóng lưng Tô Ngọc Ninh, hô to một tiếng.
Thân hình Tô Ngọc Ninh hơi khựng lại, sau đó bước chân cũng trở nên lâng lâng hơn rất nhiều.
“Đại ca, ngươi tìm kiệu lớn tám người khiêng làm gì thế?”
Đầu tường, bọn Đại Hùng nằm úp sấp thành một hàng, đang xem náo nhiệt.
“Bọn họ nằm úp sấp nơi đó làm gì?”
Trương Vân Xuyên quay đầu nhìn bọn Đại Hùng nằm úp sấp thành một hàng, mặt đen như nhọ nồi.
“Chúng ta ngắm cảnh thôi.”
“Đúng, chúng ta ngắm cảnh.”
Trần Kim Thủy mập mạp mở miệng phụ họa: “Ai da, cảnh này thật đẹp mắt.”
Trương Vân Xuyên sải bước đi vào sảnh làm việc của trấn thủ phủ, Điền Trung Kiệt đứng dậy hướng về Trương Vân Xuyên ôm quyền hành lễ.
“Ngồi đi.”
Sau khi Trương Vân Xuyên xoay người ngồi xuống, ánh mắt nhìn về phía Điền Trung Kiệt bụi bặm mệt mỏi.
“Nói xem, thành Lâm Xuyên bên kia bây giờ tình huống thế nào?”
Ngày đó sau khi bọn họ ở Bồ Sơn trấn gặp đám đông tặc nhân ám sát, Trương Vân Xuyên liền mệnh lệnh ti trưởng Quân Tình ti của Đông Nam nghĩa quân âm thầm điều tra kẻ làm chủ phía sau màn.
Ở sau khi biết được kẻ làm chủ phía sau màn có khả năng là đô đốc Tuần Phòng quân Cố Nhất Chu, Điền Trung Kiệt liền tự mình đi thành Lâm Xuyên, chuẩn bị sưu tập chứng cứ phạm tội tương quan Cố Nhất Chu ám sát Lê Tử Quân.
Tốt nhất là có thể bắt sống giáo úy Nhạc Định Sơn về.
Gã chính là một nhân vật tương đối mấu chốt.
Trương Vân Xuyên là muốn lật đổ đô đốc Tuần Phòng quân Cố Nhất Chu.
Dù sao một vị thủ trưởng từng thấy chân dung của hắn như vậy tồn tại, như là một thanh kiếm sắc bén treo ở đỉnh đầu hắn, có thể hạ xuống bất cứ lúc nào, khiến hắn ăn không ngon ngủ không yên.
“Đại nhân, Cố Nhất Chu phản rồi!”
“Phản rồi? ?”
Trương Vân Xuyên nghe vậy, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Hắn lúc trước nhắm chừng Cố Nhất Chu ám sát thất bại, theo lý thuyết nên mau chóng xử lý những kẻ tương quan, có thể sẽ giết người diệt khẩu, để che giấu tội ám sát Lê Tử Quân của gã.
Nhưng hắn vạn lần không ngờ, Cố Nhất Chu vị đô đốc Tuần Phòng quân này thế mà trực tiếp bí quá hoá liều, phản rồi!
Cố Nhất Chu này điên rồi à?
Gã cho rằng chỉ bằng mấy doanh Tuần Phòng quân kia trong tay bọn hắn đã có thể đọ sức với Đông Nam Tiết Độ phủ sao?
“Cố Nhất Chu này đầu óc có bệnh à?” Trương Vân Xuyên nhíu mày nói: “Hay là nói gã có chỗ dựa nào?”
Điền Trung Kiệt giọng điệu dồn dập nói: “Cố Nhất Chu bây giờ lấy danh nghĩa triều đình, tự bổ nhiệm làm Phiêu Kỵ đại tướng quân, mang Tuần Phòng quân dưới trướng cũng đổi tên thành Phiêu Kỵ quân.”
“Chẳng lẽ nói đế kinh bên kia nhúng tay?”
Trong lòng Trương Vân Xuyên bắt đầu nói thầm.
Bằng không, Cố Nhất Chu sẽ không có lá gan lớn như vậy, trực tiếp sửa đổi màu cờ.