Chương 633: Thất bại (1)
Chương 633: Thất bại (1)
“Bày trận!”
Tiếu quan Ngụy Trường Sinh mặc áo giáp, tay cầm tấm khiên trường đao, sắc mặt nghiêm túc.
Mấy trăm binh sĩ Trấn Sơn doanh đưa lưng về cổng thành, nhanh chóng xếp hàng.
Đám nhân sĩ giang hồ đang lao về phía trước cùng các gia đinh kia nhìn thấy rất nhiều quân sĩ chạy ra, đối mặt trường mâu trận lập lòe ánh sáng lạnh kia, bọn họ đều dừng bước.
Dưới ánh lửa chiếu rọi, vẻ mặt huyện lệnh Chu Nghiêu đọng lại.
Hắn nhìn hàng ngũ quân sĩ Trấn Sơn doanh nghiêm ngặt kia, rất hiển nhiên, bọn họ là sớm có chuẩn bị.
“Quan binh có mai phục!”
“Chúng ta làm sao bây giờ?”
“...”
Hơn trăm nhân sĩ giang hồ cùng gia đinh tay cầm binh khí ánh mắt mơ hồ, vẻ mặt hoảng hốt.
Nhiệm vụ ban đầu của bọn họ là cướp lấy cổng thành.
Nhưng bây giờ rất nhiều quan binh lao ra, bọn họ ngược lại lâm vào vòng vây.
“Huyện, huyện tôn đại nhân, chúng ta làm sao bây giờ?”
“Chung quanh khắp nơi đều là quan binh.”
Một đầu mục nhìn huyện lệnh Chu Nghiêu, trong lòng đã hoảng.
“Lao, lao ra đi.”
Suy nghĩ của huyện lệnh Chu Nghiêu bị kéo lại.
Hắn nhìn thấy quân trận nghiêm ngặt phía trước, vẻ mặt hoảng hốt nói: “Từ cổng nam chạy đi!”
Các nhân sĩ giang hồ cùng đám gia đinh nghe vậy, không dám tiếp tục lao về phía trước nữa.
Bọn họ ùn ùn quay đầu, ý đồ thừa dịp quan binh Trấn Sơn doanh chưa hình thành vòng vây, giết ra khỏi thành.”
Ở trên đường phía sau bọn họ, mấy trăm quan binh Trấn Sơn doanh từ phố ngõ lao ra đã hoàn thành xếp hàng.
Binh sĩ Trấn Sơn doanh tay cầm khiên nắm chặt tấm khiên, hợp thành một bức tường khiên.
Ở phía sau đao thuẫn binh, là trường mâu binh tay cầm trường mâu.
“Giơ mâu!”
Nhìn thấy đám người nhân sĩ giang hồ giơ đuốc lộn xộn hướng về bọn họ bên này lao tới.
Ở trong đội ngũ, tiếng mệnh lệnh vang dội của tiếu quan Trấn Sơn doanh vang lên.
“Soạt!”
Một dãy trường mâu sắc bén từ phía sau tường khiên thò ra.
Trường mâu giơ ngang, hợp thành như rừng sắt thép, làm người ta nhìn mà sợ hãi.
Các nhân sĩ giang hồ nhìn thấy trường mâu dày đặc kia, da đầu có chút phát tê.
“Giết!”
“Bằng không đều phải chết ở chỗ này!”
Có vài nhân sĩ giang hồ ném ra ám khí của mình, đó đều là một ít thứ kiểu như phi tiêu, cây lao.
“Keng!”
“Phành!”
Những cái gọi là ám khí này ở trước mặt tường khiên, chưa phát huy chút tác dụng nào, ùn ùn vô lực rơi xuống.
“Giết!”
Bọn họ đều là kẻ bạt mạng trên giang hồ.
Ở lúc sắp lao tới trước mặt, cây đuốc trong tay cũng hung hăng ném ra, ý đồ xua tan quân sĩ Trấn Sơn doanh bày trận.
Nhưng quân sĩ Trấn Sơn doanh đối mặt cây đuốc nhân sĩ giang hồ ném tới, trừ binh sĩ Trấn Sơn doanh phía sau nhặt, quân sĩ Trấn Sơn doanh hàng trước lại không chút nhúc nhích.
Đám nhân sĩ giang hồ vung binh khí, lao tới trước mặt.
“Đâm!”
Trong bóng tối, chỉ nghe thanh âm sắc bén của tiếu quan Trấn Sơn doanh vang lên.
“Soạt!”
Một hàng trường mâu sắc bén đồng loạt đâm ra.
Trường mâu ở sau khi thoáng bị cản trở, đâm xuyên cắm vào da thịt nhân sĩ giang hồ, có người phát ra tiếng kêu rên thống khổ.
Hơn mười nhân sĩ giang hồ xông ở phía trước bước chân đình trệ.
“Thu!”
Trường mâu đồng loạt thu hồi, hơn mười nhân sĩ giang hồ ôm vết thương ngã gục xuống đất.
Lại có hơn hai mươi nhân sĩ giang hồ ý đồ thừa dịp kẽ hở này xông lên.
Nhưng binh khí trong tay bọn họ vừa chém tới trên tường khiên.
“Đâm!”
Lại một hàng trường mâu đâm ra.
Các nhân sĩ giang hồ xiêu vẹo ngã xuống hơn mười người.
“Thu!”
“Đâm!”
Trường mâu binh tránh ở phía sau đao thuẫn binh chỉ cần đâm ra trường mâu như máy móc.
Đám nhân sĩ giang hồ và gia đinh chen chúc ở phía trước tường khiên lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được ngã xuống.
Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi, khủng hoảng đang lan tràn.
“Rầm rầm!”
Khi đám nhân sĩ giang hồ ý đồ phá tan quân sĩ Trấn Sơn doanh chặn lại chạy trốn, phía sau bọn họ vang lên tiếng đạp bước chỉnh tề.
Ở dưới ánh lửa chiếu rọi, chỉ thấy quân sĩ Trấn Sơn doanh ở phụ cận cổng thành bày trận đang xếp đội hình dày đặc, hướng về bọn họ đè ép tới.
Binh khí sắc bén tỏa ánh sáng lạnh lẽo, làm da đầu người ta phát tê.
“Đầu hàng miễn chết!”
Tiếu quan Ngụy Trường Sinh đứng trong đội ngũ, nhìn đám nhân sĩ giang hồ kinh hoảng thất thố, lớn tiếng quát to.
“Đầu hàng miễn chết!”
Hàng trăm quân sĩ Trấn Sơn doanh đồng loạt hô to, chấn động đến rách màng tai người ta.
Huyện lệnh Chu Nghiêu cùng đám nhân sĩ giang hồ bị bao vây ở trên đường.
Bọn họ chen chúc cùng một chỗ, vẻ mặt sợ hãi.
Bọn họ như thế nào cũng không ngờ, chỉ là muốn kiếm một khoản bạc mà thôi, rất có khả năng sẽ mất cái mạng nhỏ của mình ở nơi này.
“Tách ra chạy!”
Hai bên đường đều có quan binh Trấn Sơn doanh, không ngừng hướng bọn họ đè ép.
Các nhân sĩ giang hồ ngày xưa giết người không chớp mắt này trong lòng sợ hãi rồi.
Bọn họ biết, bây giờ ai cũng không để ý được nữa.
Bọn họ không đi quản đồng bạn của mình nữa.
Bọn họ thành đàn, chạy về phía ngõ tối om cùng trong phòng ốc bên đường, ý đồ đào tẩu.
“Phập!”
“A!”
Đám nhân sĩ giang hồ tiến vào trong ngõ vừa chạy vào, bên trong liền vang lên tiếng kêu thảm thiết thê lương.
Vài người sống sót ôm vết thương chật vật không chịu nổi chạy ra.
Trong ngõ cũng có quân sĩ Trấn Sơn doanh.
Ở trong ngõ chật hẹp, mấy cây trường mâu cùng tấm khiên đã một người giữ ải vạn người khó qua.