Đế Quốc Đại Phản Tặc (Bản Dịch)

Chương 634 - Chương 634: Thất Bại (2)

Chương 634: Thất bại (2) Chương 634: Thất bại (2)

Bọn họ xông vào liền bị đâm ngã xuống đất.

“Ầm!”

Có nhân sĩ giang hồ đá văng cửa của cửa hàng bên đường, ý đồ chui vào.

“Phập!”

Một mũi tên nỏ bay vút đến, cắm vào sau lưng hắn.

Phốc một tiếng, nhân sĩ giang hồ bị thương này ngã vào trong cửa hàng.

“Kẻ phản kháng, giết không tha!”

Tiếu quan Ngụy Trường Sinh nhìn nhân sĩ giang hồ kinh hoảng bỏ chạy trong vòng vây, sắc mặt lạnh lùng tàn khốc.

Các trường mâu binh Trấn Sơn doanh bày trận bất động, các đao thuẫn binh kia thành đàn xông lên.

Trường đao bổ chém, máu bắn tung tóe.

Từng nhân sĩ giang hồ lạc đàn gặp vây giết tàn khốc.

Ở trong tiếng kêu gào thê thảm thê lương, các nhân sĩ giang hồ Chu Nghiêu kéo đến ở trước mặt quân đội chính quy, thất bại thảm hại.

Chỉ một lát sau, hơn trăm nhân sĩ giang hồ không còn có một người sống.

Huyện lệnh Chu Nghiêu cùng các gia đinh hoảng sợ trốn vào một cửa hàng tạp hóa.

Nhưng binh sĩ Trấn Sơn doanh theo sát sau đó giết vào.

Binh sĩ Trấn Sơn doanh hung hãn, gia đinh Chu phủ không chịu nổi, từng người ngã vào trong vũng máu.

Huyện lệnh Chu Nghiêu đối mặt mấy quân sĩ Trấn Sơn doanh tới gần, hắn dựa lưng vào vách tường, vẻ mặt đầy sợ hãi.

“Ta là huyện lệnh, ta là huyện lệnh Tứ Thủy huyện.”

Chu Nghiêu nhìn mấy quân sĩ Trấn Sơn doanh đằng đằng sát khí này, trong lòng hắn bối rối đến cực điểm.

“Ngươi nói gì?”

Thập trưởng Cảnh Nhị nhìn chằm chằm huyện lệnh Chu Nghiêu mặc quan bào, mở miệng hỏi: “Lớn tiếng chút, ta chưa nghe thấy!”

“Ta là huyện lệnh, các ngươi không thể giết ta!”

“Ta là mệnh quan triều đình!”

Cả người Chu Nghiêu phát run, đề cao âm lượng của mình.

“Gì, ngươi là sơn tặc?”

“Ai da, vậy lão tử chém giết ngươi, chẳng phải là một công lớn!”

Thập trưởng Cảnh Nhị cười to ha ha.

“Các huynh đệ, kẻ này nhìn qua như là đầu mục sơn tặc, chém đầu hắn đi tranh công!”

Mấy quân sĩ Trấn Sơn doanh đều nhếch miệng cười lên, cười rất vui vẻ.

“Không, không, các ngươi nghe lầm rồi.”

“Ta là huyện lệnh Tứ Thủy huyện nha, ta quen tham tướng của các ngươi, ta muốn gặp Đổng Lương Thần, hắn cũng biết ta...”

“Ta cũng là bị ép mà, người nhà ta đều bị phản quân bắt rồi!”

“Ta nếu là không nghe lời bọn hắn, người nhà ta đều phải chết.”

“Van cầu các ngươi, tha ta một mạng đi...”

Đối mặt thập trưởng Cảnh Nhị “tai điếc”, huyện lệnh Chu Nghiêu cũng sắp muốn khóc rồi.

“Nói lời thừa nhiều như vậy làm cái gì, ồn ào!”

Thập trưởng Cảnh Nhị không kiên nhẫn cất bước tiến lên, trường đao trong tay đâm về phía huyện lệnh Chu Nghiêu.

Huyện lệnh Chu Nghiêu muốn tránh né, nhưng hắn đã bị ép đến góc tường, muốn tránh cũng không được.

“Phốc!”

Trường đao sắc bén cắm vào bụng hắn.

Huyện lệnh Chu Nghiêu cả người phát run cảm giác được bụng lạnh lẽo, saud dó chính là đau đớn kịch liệt truyền đến.

“A!”

Trường đao xoay theo chiều kim đồng hồ, huyện lệnh Chu Nghiêu phát ra tiếng kêu thảm như giết heo.

“Đồ chó!”

“Thực để ngươi mở cổng thành thả phản quân tiến vào, người nhà ngươi được cứu, vậy lão tử cùng người nhà của lão tử sẽ không còn mạng nữa!”

“Toàn thành dân chúng đều phải gặp họa!”

Thập trưởng Cảnh Nhị rút trường đao, thân thể huyện lệnh Chu Nghiêu theo vách tường đặt mông ngồi bệt xuống đất.

“Các huynh đệ, đừng ngây ra nữa, giết tên chó này!”

Thập trưởng Cảnh Nhị gọi một tiếng, mấy binh sĩ Trấn Sơn doanh lao lên, giết chết huyện lệnh Chu Nghiêu ngay tại chỗ.

Khi bọn họ kéo thi thể máu tươi đầm đìa đi ra khỏi tiệm tạp hóa, chiến đấu bên ngoài đã kết thúc.

Trên đường nằm ngổn ngang khắp nơi đều là thi thể nhân sĩ giang hồ, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi gay mũi.

Quân sĩ Trấn Sơn doanh cầm đao đang lần lượt lật xem, cho thêm một phát đối với gia đinh Chu phủ cùng nhân sĩ giang hồ giả chết cùng sắp chết.



Dưới một cái cây to ngoài thành bắc, tham tướng Phiêu Kỵ quân Nhạc Định Sơn đang nhìn về phía Tứ Thủy huyện nơi xa, vẻ mặt tỏ ra có chút sốt ruột.

Thương đội hơn hai trăm người cùng người của huyện lệnh Chu Nghiêu ở trong thành nội ứng ngoại hợp, cướp lấy cổng thành hẳn là không thành vấn đề.

Chỉ cần cổng thành phá, vậy hắn có thể dẫn dắt binh mã vào thành, tiêu diệt thủ quân trong thành, chiếm cứ Tứ Thủy huyện!

“Cộp cộp!”

Một kỵ binh giơ đuốc từ xa lao vút đến.

Kỵ binh ghìm ngựa ở trước cây to, leo xuống ngựa.

“Tham tướng đại nhân!”

Kỵ binh thở hồng hộc hô to: “Thương đội của chúng ta bị thủ quân nhìn thấu, chúng ta bị bức lui, trong thành cũng truyền ra tiếng hô giết, cũng bắt đầu đánh rồi!”

Tham tướng Nhạc Định Sơn nghe vậy, nện một cú đấm lên thân cây.

“Đáng chết!”

Người của bọn họ bại lộ, ý nghĩa kế hoạch cướp lấy cổng thành của bọn họ có thể thất bại.

“Truyền lệnh, lập tức cường công!”

Tham tướng Nhạc Định Sơn rất quyết đoán, quyết định không che giấu nữa, xua quân tiến công.

Thừa dịp huyện lệnh Chu Nghiêu trong thành dẫn theo người nhiễu loạn thủ quân, bọn họ nhân cơ hội công vào.

“Rõ!”

Một quan quân sải bước rời đi.

Không bao lâu, trong rừng bên đường liền chui ra quân sĩ Phiêu Kỵ quân dày đặc.

“Đốt đuốc lên!”

“Nâng thang!”

“Công thành!”

Chiến mã hí vang, đuốc chớp lên, khắp nơi đều là ồn ào náo động.

Bộ đội sở thuộc Nhạc Định Sơn đã bí mật chạy đến ngoài Tứ Thủy huyện thành không che giấu bản thân nữa, chậm rãi hướng về Tứ Thủy huyện nhanh chóng xuất phát.

Ở đầu tường Tứ Thủy huyện, đô úy Đổng Lương Thần chống tay trên lỗ châu mai, phóng mắt trông về phía xa.
Bình Luận (0)
Comment