Đế Quốc Đại Phản Tặc (Bản Dịch)

Chương 664 - Chương 664: Học Tập

Chương 664: Học tập Chương 664: Học tập

“Nói cho Trịnh Trung, nên xử trí như thế nào thì xử trí như thế đó, bảo hắn dựa theo chương trình làm việc.”

Trương Vân Xuyên sau khi tiếp nhận Trấn Sơn doanh, liền theo quy củ của Tuần Phòng quân, ban bố quân quy quân kỷ của Trấn Sơn doanh.

Hơn nữa bảo Trịnh Trung vị đô úy đốc chiến đội này chuyên môn phụ trách chỉnh sửa cùng trừng trị chuyện trái với quân kỷ.

Vừa mới bắt đầu còn có người không hiểu quy củ, nhưng sau khi bị thu thập một trận, bây giờ quân kỷ Trấn Sơn doanh so với quân đội khác của Đông Nam Tiết Độ phủ mà nói, đã tương đối không tệ rồi.

Tuy trong Trấn Sơn doanh xảy ra án mạng, nhưng vẫn có chương trình có thể tuần hoàn.

“Rõ!”

Thân vệ đội quan Tào Thuận sau khi nhìn Trương Vân Xuyên một cái, xoay người đi ra ngoài.

Hắn tới ngoài cửa, thấy được đô úy Trịnh Trung đang lo lắng chờ đợi.

“Lão Tào.”

Nhìn thấy Tào Thuận đi ra, đô úy Trịnh Trung lập tức cất bước nghênh đón.

“Trịnh đô úy.” Tào Thuận chắp tay với Trịnh Trung, nói: “Tham tướng đại nhân bây giờ đang bận ăn, không có công phu quản chuyện này, hắn bảo ngươi dựa theo chương trình làm việc.”

“Tham tướng đại nhân chưa nói cái khác?”

Đô úy Trịnh Trung ngẩn ra.

“Ừm.”

Xảy ra chuyện lớn như vậy, tham tướng đại nhân lại giống như cái gì cũng chưa xảy ra, điều này làm trong lòng Trịnh Trung nói thầm.

Tham tướng đại nhân đây là ý tứ gì vậy?

Trên thực tế hắn không biết, đây là Trương Vân Xuyên cố ý khảo nghiệm hắn mà thôi.

Chuyện một lần này liên lụy đến các phương diện.

Muốn xem xem hắn đô úy đốc chiến đội này hợp cách hay không, có thể kiên quyết dựa theo chương trình làm việc hay không.

Tào Thuận nhìn nhíu mày Trịnh Trung, dặn dò: “Trịnh đô úy à, ngươi cứ theo chương trình làm việc, nhất định không tệ.”

“Ừm.”

Trịnh Trung ôm quyền nói với Tào Thuận: “Vậy lão Tào, ta đi về trước, thêm phiền toái cho ngươi rồi.”

“Việc nhỏ thôi.”

Tào Thuận khoát tay, nhìn theo Trịnh Trung rời khỏi.

Trương Vân Xuyên bây giờ đã là tham tướng tạm quyền, Lê Tử Quân bên kia đã truyền lời tới, bảo hắn gần đây đừng xảy ra sự cố.

Bởi vì hắn đánh bại hơn một vạn phản quân, đây chính là công lớn.

Lê Tử Quân đã hướng Tiết Độ phủ bên kia tiến cử, chuẩn bị để hắn chính thức thay thế tham tướng Diệp Hạo chết đi, đảm nhiệm tham tướng Tuần Phòng quân.

Trước kia rất nhiều chuyện Trương Vân Xuyên đều là đích thân đi làm.

Nhưng bây giờ theo chức vị của hắn không ngừng tăng lên, hắn đã không có nhiều tinh lực cùng thời gian đi đích thân làm như vậy.

Hắn bây giờ cần từ trong một đám đô úy dưới trướng chọn ra một ít người tương đối có năng lực, có thể một mình đảm đương một phía.

Đương nhiên, không phải ai ngay từ đầu cũng có thể một mình đảm đương một phía, đây đều là thứ cần chậm rãi rèn luyện.

Hắn bây giờ đặt xuống một chút quyền lực, chính là muốn xem xem một đám đô úy này dưới trướng biểu hiện, chọn kẻ ưu tú sử dụng.

Đô úy Trịnh Trung rời khỏi chỉ một lát, đám người đô úy Đại Hùng, Đổng Lương Thần, Lưu Tráng, Từ Kính, Hà Khuê liền phụng mệnh đến trấn thủ phủ.

Bọn họ tuy mới là chức đô úy, nhưng coi như cao tầng của Trấn Sơn doanh, Phi Báo doanh, dưới trướng cũng có hơn một ngàn huynh đệ.

Bọn họ ngồi xuống trong ở phòng khách hàn huyên một lúc, Trương Vân Xuyên bước vào phòng khách.

“Tham tướng đại nhân!”

Bọn họ đều đứng dậy hướng Trương Vân Xuyên hành lễ, trên mặt đều mang theo vui sướng thắng lợi.

“Ngồi, đều ngồi đi.”

Trương Vân Xuyên sau khi tự mình kéo một cái ghế dựa ngồi xuống, hướng về mọi người đè tay xuống.

“Tham tướng đại nhân, có phải chúng ta cần hướng thành Lâm Xuyên tiến công đánh phản quân hay không?”

“Tham tướng đại nhân, ta nguyện ý xung phong!”

Đô úy Đổng Lương Thần thấy Trương Vân Xuyên mang bọn họ các đô úy này đều gọi tới, trong lòng có không ít phán đoán.

Một lần này đánh bại phản quân lấy được toàn thắng, hắn dẫn dắt binh mã thủ thành, xem như lộ mặt, đạt được Trương Vân Xuyên khen ngợi cùng tưởng thưởng.

Hắn bây giờ bức thiết cần đánh một trận thật tốt nữa, tích góp thêm một ít công lao.

Bởi vì theo Trương Vân Xuyên thăng nhiệm tham tướng, Trấn Sơn doanh này liền khuyết chức giáo úy, hắn muốn tranh thủ một phen.

“Ngươi đừng con mẹ nó cả ngày hô đánh hô giết.”

Trương Vân Xuyên nhìn bộ dáng nóng lòng muốn thử đó của Đổng Lương Thần, cười mắng: “Lúc này mới đánh giặc xong được mấy ngày hả?”

“Ngươi dù sao cũng phải để các huynh đệ được thở chứ.”

“Hề hề.” Đổng Lương Thần gãi gãi đầu nói: “Ta đây không phải muốn giết thêm địch lập công sao.”

“Muốn lập công về sau không thiếu cơ hội.”

Trương Vân Xuyên nhìn quét mọi người một vòng, sau đó nói: “Hôm nay là muốn nói chút chuyện khác.”

Lời của Trương Vân Xuyên nhất thời gợi lên lòng hiếu kỳ của mọi người, không biết trong hồ lô vị tham tướng đại nhân này của bọn họ bán thuốc gì.

“Tham tướng đại nhân, chuyện gì thế?” Đổng Lương Thần tò mò hỏi.

“Lê đại nhân bên kia đã lộ ra với ta, nhắm chừng ta rất nhanh có thể thăng nhiệm tham tướng chính thức.”

Lời của Trương Vân Xuyên khiến mọi người đều lộ vẻ mặt vui mừng.

“Chúc mừng tham tướng đại nhân, chúc mừng tham tướng đại nhân!”

“...”

Trương Vân Xuyên thăng nhiệm tham tướng chính thức, bọn họ cũng sẽ nước lên thì thuyền lên theo, bọn họ đều rất vui vẻ, ra sức nịnh bợ một phen với Trương Vân Xuyên.

“Được rồi, đừng làm những trò này nữa.”

Trương Vân Xuyên xua tay đối với bọn họ.
Bình Luận (0)
Comment