Đế Quốc Đại Phản Tặc (Bản Dịch)

Chương 742 - Chương 742: Đâu Vào Đấy

Chương 742: Đâu vào đấy Chương 742: Đâu vào đấy

Bọn họ lo lắng Tuần Phòng quân ăn mảnh, cho nên chuẩn bị mọi lúc!

Bây giờ thấy trong thành bắt đầu đánh, Tuần Phòng quân trực tiếp chạy đến cổng tây, bọn họ ý thức được có khả năng Tuần Phòng quân muốn làm lớn ngay trong đêm.

Vì thế, Tả Kỵ quân không dám chậm trễ, lập tức tập kết binh mã, chuẩn bị xông lên bất cứ lúc nào đi cướp một miếng thịt béo, tránh cho công lao bị Tuần Phòng quân độc chiếm.



Trong thành Lâm Xuyên, trên đường rậm rạp đều là cây đuốc.

Phó tướng Triệu Khôn mặc giáp trụ, cầm một cây đại khảm đao, nhìn qua uy phong lẫm liệt.

“Xông lên cho ta!”

“Ai làm thịt Lưu Vân, lão tử thăng hắn làm giáo úy!”

Lưu Vân muốn lâm trận phản bội, điều này làm Cố Nhất Chu bên này rất tức giận, cho nên phái ra Triệu Khôn dẫn thủ hạ muốn diệt trừ hậu hoạn.

“Giết!”

Trên phố dài, tinh kỳ phấp phới, đao thương như rừng.

Ở dưới ánh lửa chiếu rọi, binh khí sắc bén tỏa ra ánh sáng âm u.

Rất nhiều binh sĩ phản quân giơ trường mâu, giơ trường đao, hướng về phía cổng tây tấn công mãnh liệt.

Binh mã Phi Hùng doanh dùng bao cát chặn đường, bọn họ ở phía sau bao cát bày trận.

Đô úy Kỷ Ninh đứng ở phía sau một cây cột lớn, đang lớn tiếng kêu gọi đối với các binh sĩ Hắc Nha doanh cùng Hãm Trận doanh tràn tới.

“Các huynh đệ Hắc Nha doanh cùng Hãm Trận doanh!”

“Lời đồn mấy ngày trước là thật!”

“Cố Nhất Chu giả truyền thánh chỉ, phạm thượng làm loạn!”

“Các ngươi đừng đi theo hắn nữa, đó là tộc tru di cửu tộc!”

Kỷ Ninh la lớn: “Lâm trận phản chiến, chuyện cũ sẽ bỏ qua!”

“Nếu là các ngươi tiếp tục đi theo hắn làm loạn, vậy đến lúc đó sẽ chết không có chỗ chôn “

Phó tướng Triệu Khôn nghe được tiếng hô của Kỷ Ninh bên kia, vẻ mặt đầy dữ tợn.

“Bắn tên!”

“ Bắn chết hắn cho ta!”

Cung thủ phản quân đã trèo lên nóc nhà giơ cung cài tên, hướng về phía Phi Hùng doanh bọn Kỷ Ninh buông dây cung.

Trong đêm tối, khắp nơi đều là tiếng xé gió của mũi tên.

“Phốc phốc!”

“Đốc đốc!”

Tiếng mũi tên cắm vào da thịt nặng nề, tiếng bịch bịch tướng sĩ Phi Hùng doanh ngã xuống đất, tiếng kêu rên thống khổ cùng tiếng hí của chiến mã nhất thời vang thành một mảng.

Đô úy Kỷ Ninh giơ tấm khiên, tiếng đốc đốc không ngừng vang lên.

Vài mũi tên mạnh mẽ trực tiếp cắm vào tấm khiên, đầu mũi tên sắc bén cách hắn chỉ trong gang tấc, hắn thậm chí có thể cảm nhận được từng luồng khí sắc bén trên đầu mũi tên sắc bén kia.

“Con mẹ nó, đánh trả cho ta!”

Đô úy Kỷ Ninh tránh về phía sau một chút, quay đầu vươn cổ lớn tiếng hô lên.

Nỏ Bát Giác Ngưu* đặt trên bao cát trực tiếp nhắm vào binh sĩ phản quân đông nghìn nghịt trào tới.

ở các chương trước còn gọi là nỏ tám sừng trâu, là loại khung nỏ cỡ lỡn gồm 3 cánh cung nỏ

“Bắn!”

“Phựt!”

“Phựt!”

“Phựt!”

Từng mũi tên nỏ to lớn phát ra tiếng xé gió bén nhọn, trực tiếp rít lên lao thẳng về phía binh sĩ phản quân.

“Phập!”

Mũi tên nỏ mạnh mẽ trực tiếp xuyên thấu một binh sĩ phản quân xông lên phía trước, xu thế không giảm lại hung hăng xuyên thấu binh sĩ phản quân thứ hai.

“Phốc!”

Binh sĩ phản quân dẫn đầu trúng tên nỏ sau khi theo quán tính chạy tiếp về phía trước vài bước, lúc này mới ngã lăn lông lốc xuống đất, hắn co giật trên mặt đất, trên bụng xuất hiện một lỗ thủng chảy máu đầm đìa.

Nhìn thấy tên nỏ rít gào bắn đến, có binh sĩ phản quân giơ lên tấm khiên, ý đồ ngăn cản.

Nhưng ở trong tiếng răng rắc, tấm khiên tan vỡ, mũi tên nỏ xuyên thủng qua người binh sĩ phản quân.

Từng mũi tên nỏ ở trên đường nhấc lên gió tanh mưa máu, mỗi một mũi tên nỏ đều có sức sát thương kinh người.

Đây vốn là tên nỏ bố trí ở trên đầu tường, hôm nay ở trên đường bắn giết phản quân khoảng cách gần, cho người ta chấn động thị giác mãnh liệt.

“Lắp tên nỏ!”

Ở sau một lượt bắn, trên đường đã nằm ngổn ngang không ít thi thể co giật.

Đối mặt mũi tên nỏ to như vậy bắn, phàm là ai trúng tên đều xuất hiện lỗ thủng trên người, vô cùng thê thảm.

“Phốc phốc!”

“A!”

Nỏ Bát Giác Ngưu đang lắp tên, mũi tên khác ở không trung cũng rít lên không ngừng.

Hai bên không ngừng có người trúng tên ngã xuống, tiếng kêu thảm cùng tiếng rên rỉ thống khổ ở trong đêm đen đặc biệt dọa người.

“Phốc!”

Có mũi tên lửa rơi ở trên củi bên đường, củi ‘bép bép’ cháy lên, khói đặc cuồn cuộn.

“Giết!”

Các binh sĩ phản quân quá đông, bọn hắn giơ tấm khiên, đôi mưa tên, vẫn lao tới trước mặt.

“Ngăn cản bọn hắn!”

Bây giờ Tuần Phòng quân ngoài thành còn chưa vào thành, Phi Hùng doanh bọn họ phải thủ được cổng tây.

Đô úy Kỷ Ninh đang gào rống.

Các binh sĩ Phi Hùng doanh sắp xếp đội hình dày đặc, hợp thành một bức tường khiên, từng cây trường mâu từ trong khe hở tấm khiên thò ra, hình thành một rừng cây sắt thép.

“Giết!”

Binh sĩ phản quân cũng giơ tấm khiên, xếp đội hình dày đặc cũng đè ép lên.

Ở trong tiếng đánh mãnh liệt, hai bên lao vào nhau.

Trên đường rậm rạp tất cả đều là cây đuốc thiêu đốt cùng đầu người nhấp nhô, bọn họ đều điên cuồng hướng về phía đối phương đè ép xung phong.

Ở trong phố ngõ lân cận, hai bên cũng bùng nổ chiến đấu thảm thiết.

Đây là chém giết máu cùng lửa, không có bất cứ kỹ xảo nào đáng nói, đây là lực lượng cùng dũng khí va chạm.
Bình Luận (0)
Comment