Chương 746: Đòn đau vào đầu (2)
Chương 746: Đòn đau vào đầu (2)
“A!”
Trong nhà dân vang lên tiếng thét chói tai cùng tiếng la hoảng sợ của dân chúng bình thường.
Nhưng cái gọi là la hét này rất nhanh đã bị tiếng hô giết rung trời của Tả Kỵ quân trên đường phố bao phủ, ngay cả một bọt nước cũng chưa nổi lên.
“Giết!”
Từng đám Tả Kỵ quân ùa vào trong thành, dọc theo đường phố lao về phía trước chém giết, tựa như sóng biển mãnh liệt, muốn tất cả phá hủy.
“Đừng con mẹ nó xông nhanh như vậy!”
“Đi theo phía sau Tam công tử!”
Nhìn thấy có tướng lĩnh chạy quá nhanh, phó tướng Diêu Quân lớn tiếng mắng.
Lúc này đi cướp công với Tam công tử không phải chán sống rồi sao?
Tuyến trước nhất của chiến trường, phản quân đang lui bước như thủy triều.
Bọn hắn vứt cả cờ xí, binh khí cũng ném đầy đất.
“Tuần Phòng quân đánh vào rồi, các huynh đệ, chạy mau lên!”
“Chúng ta đánh không lại!”
“Không đánh nữa, giữ mạng quan trọng hơn!”
“...”
Tiếng hò hét của phản quân lúc trầm lúc bổng, bọn hắn tựa như chó nhà có tang, hướng về đường phố tối tăm chạy trốn, hoảng sợ không chịu nổi.
Ở phía sau bọn hắn, Trương Vân Xuyên dẫn dắt một bộ Trấn Sơn doanh, một bộ binh mã Phi Báo doanh của Tuần Phòng quân đẩy mạnh về phía trước, tiến triển tương đối thuận lợi.
Khi bọn họ lại chiếm lĩnh một quảng trường, đột nhiên phía sau rất nhiều binh mã Tả Kỵ quân giơ đuốc đã lao lên.
Trương Vân Xuyên đứng ở trên bậc thang một tòa dinh thự lớn ven đường, quay đầu nhìn binh mã Tả Kỵ quân kích động lao tới, ánh mắt sắc bén.
Rất hiển nhiên, Tả Kỵ quân là tới cướp công.
“Tránh ra, nhường đường!”
“Kẻ cản đường, giết không cần hỏi!”
Dưới cây đuốc chiếu rọi, trên đường đông nghìn nghịt một mảng, khắp nơi là binh khí sắc bén tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.
Đối mặt công lao, Tả Kỵ quân đã đỏ mắt.
“Nhường đường!”
Trương Vân Xuyên nhìn binh mã Tả Kỵ quân cuồn cuộn không ngừng lao tới, hạ lệnh tướng sĩ dưới trướng nhường đường cho bọn họ.
Các tướng sĩ Trấn Sơn doanh, Phi Báo doanh vừa rồi đã chém giết một trận với phản quân, giờ phút này áo giáp toàn thân nhuốm máu, thể lực tiêu hao không ít.
Bọn họ tránh khỏi trục phố chính, nhìn Tả Kỵ quân dày đặc từ bên cạnh bọn họ chạy qua.
“Cái gì vậy!”
“Phế vật chỉ biết cướp công!”
“Ta nhổ vào!”
“Chạy nhanh như vậy, vội đi đầu thai hả!”
“...”
Huynh đệ Trấn Sơn doanh và Phi Báo doanh đối với Tả Kỵ quân đến, bọn họ là tràn ngập địch ý.
Dù sao ai cũng không muốn mang công lao mình đưa tay có thể đạt được nhường cho người khác.
Nhưng bọn họ khó chịu thì khó chịu, ở dưới trướng của Trương Vân Xuyên, bọn họ đã nghe lệnh thành thói quen.
“Các ngươi qua đây!”
Trương Vân Xuyên chưa đi để ý tới binh mã Tả Kỵ quân lao vào thành cướp công lao, hắn triệu đám người Hà Khuê đến trước mặt mình.
“Các ngươi đều tự dẫn một đội nhân mã, trực tiếp đi đường tắt, chiếm lĩnh trước mấy nơi này cho ta!”
Mấy nơi này Trương Vân Xuyên chỉ đều là hắn mới vừa rồi từ trong miệng Lưu Vân biết được, nơi phản quân chứa đựng lương thực tiền bạc.
“Rõ!”
Trương Vân Xuyên sau khi an bài một phen, bản thân lúc này mới dẫn theo binh mã theo sát phía sau tham tướng Tả Kỵ quân Giang Vĩnh Phong, vững bước đẩy về phía trước.
Nhưng chỉ một lát sau, trừ Tả Kỵ quân rải rác còn lượn lờ trên đường, Giang Vĩnh Phong dẫn dắt đại bộ phận Tả Kỵ quân đã chạy mất dạng.
Ở nơi cách bọn Trương Vân Xuyên mấy con phố, trên một tòa lầu các, Phiêu Kỵ đại tướng quân Cố Nhất Chu đứng ở chỗ cao, nhìn đường phố hỗn chiến chém giết, ánh mắt âm trầm.
“Đại tướng quân!”
Một quan quân cất bước tới trước mặt Cố Nhất Chu, ôm quyền bẩm báo: “Đại bộ phận binh mã Tuần Phòng quân, Tả Kỵ quân đã vào thành.”
“Triệu phó tướng phái người tới báo cáo, hắn sắp không chống đỡ được rồi.”
Cố Nhất Chu từ nơi xa thu hồi ánh mắt, mở miệng phân phó: “Thổi kèn đi!”
“Rõ!”
Hơn mười gã truyền lệnh binh tay cầm kèn đứng ở bên cạnh hắn đồng loạt giơ kèn.
“Ô ~~ ô ~~”
Tiếng kèn ngân nga kéo dài vang vọng ở trên không thành Lâm Xuyên.
Trương Vân Xuyên đang dẫn đội cướp đoạt tiền tài nghe được tiếng kèn đột nhiên vang lên, hắn đột nhiên dừng bước.
“Hả?”
Hắn ngẩng đầu nhìn quét về phía nơi xa tiếng kèn vang lên, nhưng tối om một mảng, cái gì cũng không thấy rõ.
“Dừng tiến lên!”
“Tìm thang, lên nóc nhà!”
Giờ phút này trong thành rất hỗn loạn.
Thành Lâm Xuyên làm phủ thành của Lâm Xuyên phủ, phố ngõ đan xen ngang dọc đặc biệt phức tạp, hắn lo lắng có mai phục.
Trương Vân Xuyên ra lệnh một tiếng, binh mã chung quanh nhanh chóng bày ra tư thái cảnh giới, thám báo binh thì tìm kiếm thang lên nóc nhà, chuẩn bị quan sát tình huống chung quanh.
Khi bọn Trương Vân Xuyên dừng tiến lên, Tả Kỵ quân đã vượt qua bọn họ lại vẫn đang lao như điên về phía trước.
Binh mã tham tướng Giang Vĩnh Phong dẫn dắt cùng quân đội phó tướng Diêu Quân dẫn dắt dọc theo hai con đường lớn, hầu như là đồng thời tiến lên hướng về phủ đệ lâm thời của phản quân Phiêu Kỵ đại tướng quân đẩy mạnh.
Khi bọn hắn sắp đuổi kịp phản quân bại lui, đột nhiên đường nhánh ở hai bên lao ra không ít binh sĩ phản quân đẩy xe một bánh (giống xe rùa ở công trường, hoặc xe bò nhưng chỉ lắp 1 bánh).
Trên xe một bánh chất đầy củi lửa các thứ thiêu đốt, giờ phút này đang hừng hực thiêu đốt.