Chương 747: Âm mưu khổng lồ (1)
Chương 747: Âm mưu khổng lồ (1)
Chỉ thấy phản quân lao tới trực tiếp đẩy hơn hai mươi chiếc xe một bánh thiêu đốt, trực tiếp chặn bước chân truy kích của Tả Kỵ quân.
Rất nhiều binh sĩ Tả Kỵ quân xông lên phía trước bị sóng nhiệt cuồn cuộn kia bức lui, trong lúc nhất thời người đông nghịt chen chúc ở trên phố dài.
“Đừng chen, đừng chen, phía trước bị chặn rồi!”
“Con mẹ nó!”
Binh mã Tả Kỵ quân phía sau lao tới còn đang hùng hổ lao về phía trước, Tả Kỵ quân phía trước lại nửa bước khó đi.
Trong lúc nhất thời, trên đường khắp nơi đều là tiếng mắng, tràn đầy hỗn loạn.
“Đẩy những chiếc xe một bánh kia ra cho ta!”
Tham tướng Giang Vĩnh Phong ghìm ngựa của mình, nhìn hơn hai mươi chiếc xe một bánh cùng củi lửa hừng hực thiêu đốt kia, tức đến mức sắc mặt xanh mét.
“Vù vù vù!”
Có Tả Kỵ quân tay cầm trường mâu bước ra khỏi hàng, khi chuẩn bị tiến lên đẩy ra những vật đang bốc cháy kia, đột nhiên trong màn đêm vang lên tiếng xé gió thê lương.
“Giơ khiên, giơ khiên!”
Quan quân Tả Kỵ quân sau khi nghe được tiếng xé gió thê lương kia, theo bản năng liền rống lên.
Thanh âm này rất quen thuộc, đó là tiếng xé gió của mũi tên.
“Phốc phốc phốc!”
Không đợi tướng sĩ Tả Kỵ quân giơ lên tấm khiên, mũi tên tựa như mưa rơi đã bao trùm xuống.
Chỉ thấy từng mũi tên hàn quang lập lòe xuyên thấu cánh tay, đùi, cổ Tả Kỵ quân, máu tươi bắn tung tóe.
Tuy đại đa số tướng sĩ Tả Kỵ quân đều trang bị giáp trụ, nhưng giáp da kia chỉ là cản được mũi tên một chút, giảm bớt lực sát thương mà thôi.
Bọn họ trừ trước ngực sau lưng những chỗ yếu hại này có giáp da bảo hộ, đại đa số nơi vẫn là không có bảo hộ.
Đối mặt mũi tên dày đặc kia, Tả Kỵ quân chen chúc ở trên phố dài như là bia ngắm sống, từng mảng ngã trong vũng máu.
“Lui về phía sau!”
“Tránh một chút!”
Ngựa của tham tướng Giang Vĩnh Phong rên rỉ ngã xuống trên đường, hắn ở dưới sự bảo vệ của mấy tên thân vệ lấy thân thể làm khiên thịt, lúc này mới chật vật không chịu nổi trốn vào trong một chỗ cửa hàng bên đường.
Nhìn thấy từng tướng sĩ dưới trướng ở bên ngoài bị mũi tên đóng đinh trên mặt đất, Giang Vĩnh Phong trợn mắt muốn nứt.
“Cố Nhất Chu, tên khốn kiếp!”
“Ta muốn mang ngươi thiên đao vạn quả!”
Chịu một cái đau khổ như vậy, Giang Vĩnh Phong hổn hển!
…
Trong phố ngõ u ám, phản quân chui ra thành từng đàn.
Bọn hắn cũng chưa đi đánh giết đại bộ đội Tả Kỵ quân, ngược lại giơ đuốc, châm lửa củi rất nhiều người dân chất đống ở trong ngõ phố.
Trong thành Lâm Xuyên vô luận là hào môn nhà giàu, hay người dân nghèo khổ, bọn họ đều là dựa vào củi lửa nấu ăn.
Nhà giàu chất đống ở trong phòng chứa củi, nhưng dân chúng nhà nghèo thì chỉ có thể chất đống ở trước nhà sau nhà, cho nên khắp nơi đều là vật dẫn cháy.
Binh sĩ phản quân điểm hỏa củi lửa các nơi, trong thành trong lúc nhất thời khắp nơi đều là củi lửa thiêu đốt nổ lép bép, khói đặc cuồn cuộn.
“Bên ngoài làm sao vậy?”
Dân chúng tránh ở trong nhà mình không dám ra ngoài nhìn thấy một mảng ánh sáng lọt vào, khẩn trương từ trong khe cửa nhìn ra bên ngoài.
Không xem không biết, vừa nhìn bị dọa nhảy dựng.
Nhìn thấy củi bên ngoài bốc cháy.
Ngọn lửa dẫn cháy màn che, hướng về chung quanh lan tràn thiêu đốt.
“Ra bên ngoài lấy nước!”
Nhìn thấy lửa thiêu đốt bên ngoài, có người dân kinh hô lên tiếng.
“Mau ra cứu hoả!”
Có nam nhân nhìn thấy đống củi bên ngoài nhà mình cháy lên, vội vã muốn xông ra bên ngoài.
“Chàng à, chàng không muốn sống nữa sao!”
Người phụ nữ lập tức túm lấy người chồng muốn xông ra bên ngoài, vẻ mặt đầy lo lắng nói: “Bên ngoài khắp nơi đều là binh mã, chàng nếu ra ngoài có mệnh hệ gì, ta, ta biết phải làm sao.”
“Nhưng củi bên ngoài bốc cháy rồi, nếu không dập tắt, một khi dẫn cháy căn nhà vậy thành tai họa rồi!”
Người chồng cũng biết bây giờ bên ngoài binh mã rối loạn, nhưng củi chất đống ở bên ngoài.
Một khi ngọn lửa lan đến trong nhà, gia nghiệp bọn họ không dễ dàng gì tích góp liền có khả năng cháy sạch.
“Vậy, vậy chúng ta cùng đi.”
Người phụ nữ nhìn nhìn hai đứa trẻ ngủ say trong nhà, cố lấy dũng khí, quyết định bảo hộ nhà mình.
“Được, nàng đi lấy gáo!”
“Ta lấy nước dưới giếng!”
Bên ngoài thiêu đốt nổ lép bép, khói đặc cuồn cuộn, nam nhân cùng nữ nhân chạy ra khỏi nhà, muốn dập tắt ngọn lửa.
Trong thành rất nhiều nơi đều đã cháy.
Củi dẫn cháy phòng ốc chung quanh, rất nhiều nơi khói đặc cuồn cuộn.
Những người dân tránh ở trong phòng ai cũng kinh hoảng thất thố chạy ra khỏi nhà mình, bọn họ tụ tập cùng một chỗ, ý đồ dập tắt ngọn lửa.
Nhưng nơi bị cháy quá nhiều, hơn nữa càng nhiều nơi đang bị điểm hỏa.
“Tham tướng đại nhân, rất nhiều nơi cháy rồi!”
Trên một chỗ nóc nhà, thám báo binh quan sát tình huống Trấn Sơn doanh nhìn thấy rất nhiều nơi trong thành đột nhiên cháy lên, hơn nữa nơi bốc cháy càng lúc càng nhiều, hắn cảm thấy không thích hợp.
“Cháy rồi?”
Trương Vân Xuyên ngẩn ra, hắn sau đó dọc theo cây thang cũng trèo lên nóc nhà.
Hắn đứng trên nóc nhà, nhìn chung quanh.
Nhìn thấy chung quanh rất nhiều khu phố đều bắt đầu cháy, ở trong màn đêm, lửa đang tùy ý lan tràn.
“Trong thành không có khả năng cùng lúc cháy nhiều nơi như vậy!”
Trương Vân Xuyên sau khi thấy một màn như vậy, nhất thời sắc mặt trầm xuống: “Khẳng định là có người cố ý phóng hỏa!”