Chương 772: Thế cục biến hóa (1)
Chương 772: Thế cục biến hóa (1)
“Tả Kỵ quân bây giờ tránh ở trong mấy tòa thành lớn, bị Đông Nam nghĩa quân dọa làm rùa đen rút đầu, sợ bọn hắn làm gì?”
“Hơn nữa, Đãng Khấu quân của Quang Châu Tiết Độ phủ ta là quân đội bách chiến, cho dù gặp phải Tả Kỵ quân, cũng không sợ bọn hắn!”
Trước kia bọn họ không dám phát sinh xung đột với Đông Nam Tiết Độ phủ, thậm chí cần giao hảo.
Dù sao lượng lớn đồ vật mà bọn họ cần, phải mua từ Đông Nam Tiết Độ phủ.
Hơn nữa Trấn Nam quân, Tả Kỵ quân, Hữu Kỵ quân của Đông Nam Tiết Độ phủ trang bị hoàn mỹ, nhân mã đông đúc, bọn họ cũng có chút sợ hãi.
Một khi xảy ra cái gì hiểu lầm với Đông Nam Tiết Độ phủ, vậy Quang Châu bọn họ đối diện hai mặt giáp công, vậy thì xong rồi.
Trống rách mọi người đều có thể đánh.
Đông Nam Tiết Độ phủ thông qua đánh trận hiển lộ ra bộ dạng uất ức của bọn họ bên ngoài tô vàng nạm ngọc ruột bông rách, điều này làm Tống Đằng giảm đi sự sợ hãi đối với Đông Nam Tiết Độ phủ.
Đặc biệt Đông Nam nghĩa quân bọn Tô Ngọc Ninh thế mà đánh vào Trần Châu, dọa Tả Kỵ quân không dám xuất chiến.
Điều này làm hắn càng cười khẩy đối với Tả Kỵ quân, cảm thấy họ không dám đánh trận, còn tính là quân đội sao?
Bọn Tô Ngọc Ninh cướp kho lương Chúc gia trang, một lần đã kiếm được hơn mười vạn thạch lương thực, cái này cho Tống Đằng lớn dẫn rất dắt.
Hắn cảm thấy rất cần thiết hướng Đông Nam nghĩa quân học tập cho tốt.
Vì thế, hắn quyết định nhân lúc cháy nhà đi hôi của, điều Đãng Khấu quân ngụy trang thành Đông Nam nghĩa quân, giết vào Đông Nam Tiết Độ phủ Trần Châu, đánh cướp một phen, kiếm một ít bạc cùng lương thực.
Dù sao cẩn thận chút, không để lại sơ hở, đến lúc đó vu oan giá họa cho Đông Nam nghĩa quân là được.
Tống Đằng tuy nhìn qua như là thư sinh yếu đuối, đối với Tô Ngọc Ninh cũng nho nhã lễ độ.
Nhưng hắn trong xương tủy vẫn là giống với lão cha hắn Tống Chiến, người tài cao gan cũng lớn.
Hắn ở sau khi quay trở về cảnh nội Quang Châu, lập tức đi binh doanh Đãng Khấu quân dưới trướng Quang Châu Tiết Độ phủ đóng quân ở địa khu biên giới.
…
Trên đường cái nam bộ thành Lâm Xuyên, dân chúng chạy nạn chen chúc, cuồn cuộn tựa như một con rồng dài không nhìn thấy điểm cuối.
Quan binh Đông Nam Tiết Độ phủ cùng phản quân của Cố Nhất Chu đại chiến, ốc còn không mang nổi mình ốc, tự nhiên không có thời gian đi quản lý khống chế dân chúng các nơi.
Thành Lâm Xuyên cùng địa khu xung quanh đã trở thành chiến trường, quân lính tản mạn du đãng khắp nơi, dân chúng các thôn xóm xung quanh tranh nhau chạy trốn.
Bọn họ một đường chạy về phía Đông Sơn phủ, một đường hướng nam trốn về phía Tứ Thủy huyện Ngọa Ngưu sơn.
Trên đường cía vô số đôi chân giẫm đạp qua, khói bụi cuồn cuộn, phóng mắt nhìn, khắp nơi đều là đầu người nhấp nhô cùng xe bò cùng xe ngựa chất đầy bọc hành lý thùng gỗ.
Người đánh xe ngựa hò hét, tiếng la kêu gọi người nhà, bởi vì xe ngựa đụng vào người đi đường mà xảy ra tiếng mắng, tiếng trẻ con khóc lóc đan xen cùng một chỗ, ồn ào không thôi.
Trên khuôn mặt tiều tụy dân chúng tràn ngập khủng hoảng, chết lặng cùng mê mang, bọn họ từng bước một rời xa quê nhà của mình.
Bọn họ bây giờ cũng giống với rất nhiều lưu dân của Quang Châu Tiết Độ phủ, vì tránh né chiến loạn mà không thể không thoát đi.
Bọn họ cũng không biết mình năm nào tháng nào mới có thể trở lại quê nhà mình quen thuộc.
Nhưng bây giờ vì sống còn, bọn họ chỉ có thể chạy.
Nếu là không chạy, nói không chừng sẽ bị quân đội kéo đi làm lính, hoặc là bị quân lính tản mạn giết chết.
Bọn họ đối mặt hoàn cảnh chung quanh càng lúc càng lạ lẫm, tâm tình bọn họ đặc biệt nặng nề.
Bọn họ cảm giác mình đột nhiên như là nước chảy bèo trôi, trong lòng trống rỗng, mất mát cùng bất an.
“Ầm ầm ầm!”
Khi đội ngũ chạy nạn đông nghịt đang gian nan tiến lên, đột nhiên mặt đất bắt đầu rung chuyển.
Dân chúng vẻ mặt chết lặng dừng bước, theo bản năng hướng về phía sau nhìn ngó.
“Phản quân đánh tới rồi!”
Đội ngũ phía sau đột nhiên loạn cả lên.
Chỉ nhìn thấy đội ngũ vừa rồi còn đang chậm rãi hướng nam tiến lên, mọi người kinh hoảng gào thét, tranh nhau lao về phía nam.
“Phản quân đánh tới!”
“Chạy mau đi!”
Đám người dừng bước ở sau khi ngẩn ra vài giây, đột nhiên trong đám người có người rống lên một tiếng.
Đội ngũ chạy nạn trên đường cái nhất thời nổ tung nồi.
Mọi người đều hầu như cùng lúc chạy về phía nam, tựa như nước lũ mở đê, xu thế không thể ngăn cản.
Đội ngũ chậm chạp tiến lên chợt trở nên hỗn loạn, ở trong xô đẩy giẫm đạp, không ít người chạy thất lạc với người thân của mình.
“Mẹ, mẹ!”
Có đứa nhỏ đứng ở bên đường bất lực kêu khóc, cũng có người bị xô ngã xuống đất, vô số đôi chân giẫm qua trên người, tắt thở mà chết.
“Mau, đi mau!”
Các lão gia ngồi ở bên trong xe ngựa thúc giục mã phu.
Vẻ mặt mã phu sợ hãi vung roi ngựa, ngựa kéo xe ngựa đang lao nhanh, không ít dân chúng chặn đường bị húc ngã ở bên đường, thống khổ kêu rên.
Khủng hoảng đang lan tràn, mọi người đều đang chạy trốn.
Phản quân bây giờ đã trở thành đại danh từ của tử vong.
Nếu ai rơi vào trong tay phản quân, không chết cũng phải lột một tầng da, dân chúng oán hận phản quân, cũng sợ phản quân.