Đế Quốc Đại Phản Tặc (Bản Dịch)

Chương 773 - Chương 773: Thế Cục Biến Hóa (2)

Chương 773: Thế cục biến hóa (2) Chương 773: Thế cục biến hóa (2)

So với quan binh Đông Nam Tiết Độ phủ mà nói, phản quân hung tàn thô bạo, không có nhân tính đáng nói.

Ở phía sau đội ngũ chạy nạn, hàng trăm kỵ binh xuất hiện.

Bọn họ thấy được dân chúng kinh hoảng chạy trốn phía trước, trên mặt bọn họ lộ ra vẻ mặt trêu tức, tựa như thợ săn thấy được con mồi.

“Lên đi!”

Kỵ binh giáo úy rống to một tiếng, trong miệng hàng trăm kỵ binh phát ra tiếng cười điên cuồng cùng tiếng thét to, giục ngựa hướng về dân chúng chạy nạn lao mạnh đi.

Vó ngựa gõ vang mặt đất, đám kỵ binh tựa như một mũi tên nhọn rời dây, mã đao sáng như tuyết dưới ánh mặt trời tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo âm u.

Trong khoảnh khắc, kỵ binh lao nhanh đã đuổi kịp đội ngũ chạy nạn kinh hoảng chạy trốn.

“Đứng lại!”

“Bằng không giết không tha!”

Đám kỵ binh vung mã đao, đang lớn tiếng hò hét, cuồng vọng mà kiêu ngạo.

Dân chúng kéo cả nhà đối mặt đám phản quân cưỡi con ngựa cao to, bọn họ hoảng sợ vô cùng, cả người run như cầy sấy.

“Phập!”

“A!”

Các kỵ binh phóng ngựa phi nhanh, trường đao sáng như tuyết cắt qua, trong máu bắn tung tóe, có dân chúng nặng nề ngã lăn xuống đất, chết thảm ngay tại chỗ.

“Hô!”

“Hô!”

Đám kỵ binh đang tận tình chém giết dân chúng chạy trốn, trên mặt bọn hắn lộ ra nụ cười điên cuồng bệnh trạng.

Bọn hắn đang không kiêng nể gì tàn sát, máu tươi làm bọn hắn hưng phấn.

Đám kỵ binh vây săn dân chúng chạy nạn, giống như đang chăn dê.

Bọn hắn thông qua giục ngựa chém giết xông pha, lùa hơn vạn người dân chạy nạn tới một khu vực hoang dã mọc đầy cỏ hoang.

Hơn vạn người dân chen chúc nơi hoang dã, bọn họ vẻ mặt hoảng sợ nhìn đám kỵ binh cưỡi con ngựa cao to chung quanh, phụ nữ gào thét chói tai, tiếng trẻ con kêu khóc vang cả một vùng.

Kỵ binh đô úy giục ngựa đến trước mặt, nhìn dân chúng đông nghìn nghịt tay không tấc sắt, trên mặt hắn tràn đầy nét cuồng ngạo.

“Để lại tất cả vật đáng giá của các ngươi, có thể tha các ngươi khỏi chết!”

Tiếng của kỵ binh đô úy truyền ra xa xa, hơn vạn người dân chen chúc cùng một chỗ sinh ra xao động.

“Lưu lại thứ đáng giá, bằng không, giết toàn bộ!”

Đám kỵ binh lượn lờ chung quanh cầm trường đao nhỏ máu, nhìn qua đằng đằng sát khí.

Dân chúng tuy có hơn vạn người, nhưng đối mặt mấy trăm kỵ binh diện mạo dữ tợn, tay không tấc sắt bọn họ không dám phản kháng.

“Quân gia, ta, ta bằng lòng mang đồ vật đáng giá cho các ngươi hết.”

“Khẩn cầu quân gia tha cho thảo dân một mạng.”

Có phú hộ chạy nạn lập tức phân phó người hầu của mình, mang bọc hành lý tràn đầy ngân phiếu trình cho kỵ binh phản quân.

“Tốt lắm!”

Kỵ binh đô úy nhìn thấy chứa trong bọc hành lý đều là ngân phiếu, bên trong ít nhất hơn vạn lượng bạc, hắn cao hứng cười lên.

“Quân gia, chúng ta có thể đi chưa?”

Phú hộ nhìn kỵ binh đô úy lộ ra nụ cười, cúi đầu khom lưng thấp giọng hỏi.

“Cút đi!”

Kỵ binh đô úy ném bọc hành lý chứa đầy ngân phiếu cho một kỵ binh phía sau, khoát tay đối với phú hộ kia.

“Đa tạ ân không giết của quân gia, đa tạ ân không giết của quân gia.”

Phú hộ sau khi ngàn ân vạn tạ đối với các kỵ binh phản quân, lập tức gọi người nhà nô bộc của mình từ trong đội ngũ thoát ly ra, muốn rời khỏi.

“Đứng lại!”

Khi ánh mắt của kỵ binh đô úy dừng lại ở trên thân một tiểu thiếp của phú hộ, đột nhiên gọi lại một nhóm hơn hai mươi người của phú hộ.

“Nữ nhân kia, lưu lại!”

Kỵ binh đô úy chỉ roi ngựa, ánh mắt nhìn chằm chằm tiểu thiếp phú hộ sủng ái kia.

Tiểu thiếp đó duyên dáng yêu kiều, khiến trong lòng kỵ binh đô úy nóng rực.

Đối mặt ánh mắt của kỵ binh đô úy, tiểu thiếp bị dọa sắc mặt trắng bệch, hai tay gắt gao nắm lấy tay áo của phú hộ.

Phú hộ vẻ mặt đọng lại, hắn rụt rè nói: “Quân gia, nàng, nàng là tiểu thiếp của ta...”

Không đợi phú hộ nói xong, hai kỵ binh lao tới, tách ra đám người phú hộ, trực tiếp bắt tiểu thiếp bộ dạng long lanh kia bắt lên ngựa.

Tiểu thiếp đang hoảng sợ thét chói tai, phú hộ nhìn tiểu thiếp âu yếm của bản thân bị bắt đi, đuổi theo hô to: “Quân gia, quân gia, xin ngài đừng mang nàng đi!”

“Ta lạy ngài!”

Phú hộ sốt ruột ngăn ở trước mặt phản quân kỵ binh, muốn khẩn cầu đừng bắt đi tiểu thiếp của hắn.

Hắn biết, một khi tiểu thiếp của mình rơi vào trong tay những người này, nhất định sẽ chịu khổ chà đạp.

“Phốc!”

Phản quân kỵ binh đối mặt phú hộ dang hai tay ngăn trở, nâng tay một đao chém xuống một đao.

Trường đao rơi ở trên cổ phú hộ, máu tươi bắn tung tóe.

“A!”

Gia quyến cùng nô bộc của phú hộ bị dọa gào thét chói tai tản ra bỏ chạy.

“Hừ, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!”

Phản quân kỵ binh nhìn phú hộ ôm cổ ngã ở trên mặt đất, giục ngựa giẫm đạp qua, giống như giết là một con động vật.

Đối mặt đám phản quân kỵ binh động cái là giết người này, hơn vạn người dân hoảng sợ bất an.

Ở dưới đao sắc bén bức bách, bọn họ không thể không giao ra toàn bộ vàng bạc hành lý mình mang theo bên người, cho đám phản quân này.

Rất nhiều nữ nhân bộ dạng xinh đẹp cũng gặp độc thủ, các nàng bị phản quân kỵ binh chọn lựa hết ra, mang đi toàn bộ.

Đám kỵ binh phản quân thắng lợi trở về, bọn hắn không chỉ bắt hơn ba trăm nữ nhân trẻ tuổi, hơn nữa thu được vàng bạc hành lý ước chừng chứa hơn hai mươi chiếc xe ngựa.
Bình Luận (0)
Comment