Chương 80: Họa thủy đông dẫn (2)
Chương 80: Họa thủy đông dẫn (2)
“Còn xin hảo hán gia giơ cao đánh khẽ, xem ở mặt mũi lão gia chúng ta, tha chúng ta một mạng.” Gia đinh kia cúi đầu khom lưng nói: “Chúng ta là người Đông Sơn phủ Tô gia, lão gia nhà ta tên Tô Ngang.”
“Lão tử lại không biết Tô Ngang, dựa vào cái gì nể mặt hắn chứ?”
Đại Hùng nhíu mày nói: “Hơn nữa, nơi này chính là địa giới Ninh Dương phủ, Đông Sơn phủ các ngươi đến nơi này, là rồng phải cuộn, là hổ phải nằm!”
“Vâng, vâng.”
“Chúng ta biết sai rồi.”
Đám gia đinh đối mặt trường đao gác ở trên cổ, trong lòng cũng run rẩy.
Bọn họ cũng đã nhìn ra.
Một đám người bịt mặt này chính là bọn ngu ngốc.
Nếu là sơn tặc đạo phỉ khác nghe được tên Tô gia bọn họ, khẳng định vẫn sẽ kiêng kị vài phần.
Cho dù là Cửu Phong sơn sơn tặc như vậy, cũng không dám dễ dàng làm gì đối với bọn họ, chỉ vơ vét một ít tiền tài mà thôi.
Nhưng đám người này vừa thấy là biết nhân vật không sợ trời không sợ đất, cũng không biết là từ đâu toát ra.
“Đừng nói nhảm nữa!”
Trương Vân Xuyên thấy Đại Hùng dài dòng, cũng thúc giục một câu: “Lấy đồ rồi rút!”
Đại Hùng sau khi lại đạp gia đinh Tô gia kia mấy cái, hạ lệnh trói bọn họ lại.
“Ai u, nơi này còn có một con bé này.”
“Bộ dạng còn rất ưa nhìn!”
Trương Vân Xuyên leo lên xe ngựa, nhìn thấy Tô Ngọc Ninh ngồi ở bên trong, cười hề hề không ngừng.
“Đại ca, đoạt lại đi làm áp trại phu nhân đi!”
Đại Hùng cũng đến bên xe ngựa, cười hì hì hô lên.
Tô Ngọc Ninh nhìn thấy bọn Trương Vân Xuyên kẻ xướng người họa, thở phì phì tháo giày ra chọi về phía Trương Vân Xuyên.
Nàng hận gã này thế mà lừa gạt mình.
“Ai u, con nhỏ này còn rất hoang dã nha!”
Trương Vân Xuyên cười bắt được cái giày ném về phía hắn, lớn tiếng nói: “Tiểu nương tử, ngoan ngoãn theo ta đi.”
“Theo Nam Bá Thiên ta, ăn ngon mặc đẹp, hưởng cuộc sống thần tiên!”
“Cứu mạng!”
“Các ngươi thả ta ra!”
Tô Ngọc Ninh cũng làm bộ như sợ hãi, cuộn mình ở trong xe ngựa, cố ý thét lên chói tai.
Trương Vân Xuyên cười hề hề, nháy mắt tóm tay Tô Ngọc Ninh, kéo nàng ra bên ngoài xe ngựa.
“Tiểu nương tử, đi, trở về làm áp trại phu nhân cho lão tử!”
“A!”
Tô Ngọc Ninh thừa dịp Trương Vân Xuyên không chú ý, bắt lấy tay Trương Vân Xuyên, cắn lên một phát.
“Im miệng!”
“Đừng cắn mà, ta là Trương Vân Xuyên, ta là tới cứu ngươi!”
Trương Vân Xuyên đau tới mức nhe răng trợn mắt, vội vàng hạ giọng giải thích.
Tô Ngọc Ninh buông lỏng miệng ra, có chút căm giận nhìn chằm chằm Trương Vân Xuyên, nghiến răng nói: “Ngươi còn gọi ta tiểu nương, ta còn cắn ngươi!”
“Ngươi cầm tinh con chó à?”
Trương Vân Xuyên nhìn thấy một hàng dấu răng chỉnh tề kia trên cánh tay mình, cũng chẳng biết nói gì.
“Ngươi mới cầm tinh chó ấy.”
Tô Ngọc Ninh cho Trương Vân Xuyên một cái lườm, thúc giục: “Đừng thất thần, nhanh đi thôi.”
“Tô gia chúng ta một lần này không ít người tới đây, muốn một lưới bắt hết các ngươi đó.”
Trương Vân Xuyên cũng lui lại mấy bước, nhìn bọn gia đinh Tô gia bị trói gô bên kia một cái, bảo Tô Ngọc Ninh xuống xe ngựa.
“Tiểu thư!”
Đám gia đinh nhìn thấy Tô Ngọc Ninh rơi vào trong tay Trương Vân Xuyên, bọn họ cũng khẩn trương.
“Trở về nói cho lão gia các ngươi!”
“Cảm tạ hắn tặng cho Nam Bá Thiên ta một áp trại phu nhân!”
Trương Vân Xuyên nói với gia đinh Tô gia: “Sau này hắn chính là cha vợ của ta rồi, ta nhất định tới nhà bái tạ, ha ha ha ha!”
Tô Ngọc Ninh nghe vậy, bất động thanh sắc đưa tay véo lấy thịt mềm bên hông Trương Vân Xuyên, Trương Vân Xuyên đau tới mức vội vàng tránh ra.
“Mang đi, mang đi!”
Trương Vân Xuyên đã đạt được mục đích.
Sau khi trói gô gia đinh Tô gia, liền khống chế Tô Ngọc Ninh biến mất ở trong đêm đen.
Gia đinh Tô gia thấy một màn như vậy, cũng khóc không ra nước mắt.
Bọn họ vừa trả số tiền lớn chuộc Tô Ngọc Ninh tiểu thư từ trong tay sơn tặc Cửu Phong sơn về.
Bây giờ chớp mắt lại bị kẻ xưng Nam Bá Thiên này đoạt đi rồi.
Ninh Dương phủ này sơn tặc giặc cỏ cũng nhiều quá rồi đi.
Đám gia đinh bị trói gô giãy dụa ghé lại với nhau, ước chừng tốn một khắc đồng hồ thời gian, lúc này mới dùng miệng cắn đứt dây thừng trói bọn họ.
“Mau, mau đi bẩm báo cho quản sự!”
“Tiểu thư lại bị bắt đi rồi!”
Tiểu thư lại bị một đám giặc cỏ đoạt đi, bọn họ cũng không dám chậm trễ, vội vã đi hướng về phía quản sự Tô gia bẩm báo.
Quản sự Tô gia giờ phút này đang dẫn theo hơn ba trăm người truy kích bọn Trương Vân Xuyên.
Hơn ba trăm người này đều là bọn họ trả giá cao mời đến, muốn diệt khẩu bọn Trương Vân Xuyên.
Dù sao tin tức tiểu thư Tô Ngọc Ninh của Tô gia bọn họ bị sơn tặc bắt đi không thể tiết lộ ra ngoài.
Một khi tiết lộ ra ngoài, Lưu gia bên kia khẳng định không muốn cưới Tô Ngọc Ninh nữa.
Cái này sẽ ảnh hưởng kế hoạch thông gia của bọn họ.
Cho nên một lần này bọn họ đến chuộc người, đồng thời cũng là âm thầm mời một đám người, chuẩn bị sau khi hoàn thành chuộc người, giết người diệt khẩu đám sơn tặc này.
Chẳng qua bọn Trương Vân Xuyên lựa chọn thời gian cùng địa điểm giao dịch khiến độ khó diệt khẩu của Tô gia tăng lên rất nhiều.
Không chỉ địa điểm giao dịch phân tán trở thành mấy chỗ, hơn nữa sau khi giao dịch hoàn thành, trời đã tối.
Điều này làm đám người Trương Vân Xuyên rất dễ dàng rút lui.
Độ khó người Tô gia đuổi bắt bọn họ thì đã tăng lên rất nhiều.