Đế Quốc Đại Phản Tặc (Bản Dịch)

Chương 81 - Chương 81: Tai Bay Vạ Gió (1)

Chương 81: Tai bay vạ gió (1) Chương 81: Tai bay vạ gió (1)

Không đợi bọn họ đuổi kịp Trương Vân Xuyên, gia đinh hộ tống Tô Ngọc Ninh trở về trấn đã vội vã địa tìm tới quản sự, bẩm báo với hắn tin tức Tô Ngọc Ninh lại bị cướp đi.

“Cái gì? ?”

“Tiểu thư lại bị cướp đi? ?”

Quản sự sau khi nghe xong bẩm báo, đầu óc cũng ong ong.

“Các ngươi là làm ăn thế nào!”

“Các ngươi hơn mười người, ngay cả tiểu thư cũng không bảo vệ được, cần các ngươi có ích gì!”

Quản sự hổn hển giơ chân đạp tên gia đinh này ngã xuống đất, tức giận đến mức cả người phát run.

Bọn họ vừa cứu tiểu thư ra từ trong tay đám sơn tặc Cửu Phong sơn, trong nháy mắt lại bị sơn tặc khác bắt cóc, cái này con mẹ nó nối tiếp không kẽ hở nha.

“Quản sự, đám người đó đột nhiên xông lên, chúng ta đánh không lại bọn hắn nha.” Gia đinh kia cũng tràn đầy tủi thân và uất ức giải thích: “Chúng ta cũng bị thương mấy người.”

“Phế vật, thùng cơm!”

Quản sự trừng mắt nhìn gia đinh, sắc mặt xanh mét.

“Biết đám người này là núi nào không?” Quản sự túm áo gia đinh nổi giận đùng đùng hỏi.

“Đầu lĩnh của bọn hắn tựa như tên là Nam Bá Thiên gì đó.”

“Nói là người huyện Tam Hà.”

Quản sự quay đầu, ánh mắt hướng về phía người dẫn đường huyện Tam Hà bọn họ mời đến.

Người dẫn đường cũng nhíu mày.

“Gần đây tựa như mới toát ra một đám giặc cỏ, đầu lĩnh tên là Nam Bá Thiên.” Người dẫn đường nghĩ một chút, sau đó nói: “Đội ngũ bọn hắn có khoảng hơn trăm người.”

“Bọn họ chiếm cứ ở vùng Lão Ưng động.”

“Bảo người trong rừng đều rút đi, đừng đuổi theo đám sơn tặc Cửu Phong sơn kia nữa!”

Quản sự mặt mũi âm trầm nói: “Đi cứu tiểu thư trước quan trọng hơn!”

“Vâng!”



Bóng đêm bao phủ một mảng túp lều rách nát phụ cận Lão Ưng động, trong túp lều tiếng ngáy nổi lên khắp nơi.

Một tên giặc cỏ ngáp dài chui vào một túp lều dựng từ cành cây cùng cỏ tranh, đạp Vương Lăng Vân một cước.

“Này!”

“Họ Vương, tới ngươi đi canh gác rồi!”

Vương Lăng Vân day day đôi mắt của mình, từ trong tay tên giặc cỏ kia tiếp nhận một cây trường mâu.

Hắn vốn là công tử Vương gia huyện Tam Hà.

Nhưng gia tộc cuốn vào trong đấu tranh của cao tầng Đông Nam tiết độ phủ, chịu khổ tai bay vạ gió, trong một đêm bị diệt môn, chỉ sót lại hắn cùng một gia đinh có thể may mắn thoát khỏi.

Hắn vốn muốn đi cầu Giang Châu Lưu gia giúp hắn báo thù.

Nhưng Vương gia bọn họ đã bị thanh tẩy, Lưu gia tự nhiên cũng không đáng vì một gia tộc đã mất đi giá trị mà tùy tiện cuốn vào tranh chấp.

Bọn họ đánh Vương Lăng Vân một trận, đuổi hắn đi.

Vương Lăng Vân không chỗ nào để đi, lại vụng trộm lẻn về huyện Tam Hà.

Hắn bây giờ có thể nói là đưa mắt chẳng ai thân quen, đối với quan phủ cũng tràn ngập hận ý.

Hắn biết rõ lấy sức một mình mình không thể đối kháng quan phủ, nếu muốn báo thù, phải mượn dùng ngoại lực.

Ở sau khi trải qua một phen cân nhắc, hắn trực tiếp gia nhập một đám giặc cỏ cảnh nội huyện Tam Hà.

Hắn hy vọng có một ngày có thể ở trong giặc cỏ trở nên nổi bật, sau đó dẫn người đi giết đám người huyện lệnh, báo thù rửa hận cho gia tộc hơn hai trăm người.

Chỉ là hắn từng là một công tử ca ăn ngon mặc đẹp, trừ có một chút kiến thức, múa thương múa gậy thật sự không phải sở trường của hắn.

Bây giờ tuy gia nhập đội ngũ giặc cỏ, nhưng lại là một tiểu binh tầng dưới chót nhất trong đội ngũ giặc cỏ, làm việc mệt nhất bẩn nhất.

Nhưng vì báo thù, Vương Lăng Vân cắn răng kiên trì.

Hắn khát vọng có một ngày có thể được đầu mục giặc cỏ thưởng thức, leo lên địa vị cao.

Gió đêm se lạnh, Vương Lăng Vân chống trường mâu trèo lên một tảng đá lớn.

Phóng mắt nhìn lại, chung quanh trừ ếch kêu côn trùng kêu, đen sì cái gì cũng không nhìn thấy.

Nhìn thấy chung quanh không có động tĩnh gì.

Hắn ngồi xuống ở trên tảng đá lớn, trường mâu đặt ở một bên, bắt đầu ngủ gật.

Nhưng không bao lâu, hắn đã bị tiếng sột soạt đánh thức.

Giờ phút này trời đã tờ mờ sáng, hắn mượn dùng ánh sáng le lói, thấy được cách đó không xa có bóng người lờ mờ đang mò tới Lão Ưng động bọn họ bên này.

Thấy một màn như vậy, trong lòng Vương Lăng Vân cũng cả kinh.

Hắn vội vàng nhảy xuống khỏi tảng đá lớn, tránh ở phía sau tảng đá lớn.

Hắn nhìn quét nơi xa, chỉ thấy mấy phương hướng đều có người vây lên, trái tim hắn nhất thời treo lên cổ họng.

“Keng keng keng!”

“Keng keng keng!”

Vương Lăng Vân vội vàng chạy tới dưới một cái cây nhỏ, kéo vang chuông báo động.

Tiếng chuông đánh thức đám giặc cỏ ngủ say.

“Ai con mẹ nó kéo chuông bừa bãi?”

“Kệ hắn đi, tiếp tục ngủ.”

“Có thể là kẻ canh gác kéo đi.”

“Mẹ nó, ta đi xem thằng nhãi con nào kéo chuông bừa bãi, quấy rầy lão tử ngủ!”

“...”

Đám giặc cỏ lần lượt bò dậy, vẻ mặt đầy mờ mịt, không ý thức được một chút nào đã có kẻ địch tập kích.

“Có người bao vây rồi!”

“Có mấy trăm người bao vây rồi!”

Tiếng của Vương Lăng Vân từ bên ngoài truyền đến.

Đám giặc cỏ nghe được lời này, nhất thời sắc mặt trở nên nghiêm túc.

“Các huynh đệ, cầm binh khí!”

Ở trong tiếng rống to của đầu lĩnh Nam Bá Thiên, đám giặc cỏ tay chân lanh lẹ cầm lên trường đao, trường mâu chạy ra khỏi túp lều rách nát.

Khi bọn họ lao ra khỏi túp lều, gia đinh Tô gia cùng hai ba trăm người mời đến đã hướng về bọn họ vây giết.

Đám giặc cỏ nhìn thấy người Tô gia xách đao xung phong đến, cũng lộ vẻ mặt bối rối.
Bình Luận (0)
Comment