Chương 800: Lui binh (1)
Chương 800: Lui binh (1)
“Giết!”
Hơn hai trăm kỵ binh bọn Từ Kính hợp thành trận hình công kích hình tam giác, đằng đằng sát khí trực tiếp hướng về đội ngũ phản quân xung phong.
Phản quân ở lúc vây công bọn Đại Hùng, trận hình đội ngũ đã hoàn toàn rối loạn.
Khi đối mặt kỵ binh cưỡi con ngựa cao to hùng hổ lao đến, đối mặt lực áp bách ập tới trước mặt đó, rất nhiều phản quân theo bản năng tránh né, dẫn tới trận hình của bọn hắn trở nên rời rạc.
“Ầm!”
Từ Kính đi trước làm gương, chiến mã húc bay một phản quân không kịp né tránh, thân thể của phản quân kia tựa như diều đứt dây, bay ngược ra ngoài.
“Phập!”
Từ Kính trên lưng ngựa mượn dùng lực xung phong của chiến mã, mã đao không ngừng vung, từng tên phản quân trở thành đối tượng bị thu gặt.
Nơi hơn hai trăm kỵ binh bọn họ đi qua, phản quân như thủy triều hướng về hai bên lui bước tránh né, nhưng vẫn có rất nhiều phản quân không kịp né tránh, trở thành quỷ xui xẻo.
Đội ngũ kỵ binh nhấc lên gió tanh mưa máu ở trong đội ngũ phản quân, phía sau bọn họ là một khu vực chân không, trên mặt đất là mảnh thi thể tràn ngập cùng thương binh phản quân kêu rên đau đớn, vô cùng thê thảm.
“Cản bọn hắn!”
Nhìn thấy vẻn vẹn hơn hai trăm kỵ binh đã đại sát bốn phương trong đội ngũ của bọn hắn, phó tướng Viên Bân tức giận đến mức khóe miệng run rẩy.
Ở trong tiếng kèn, phản quân giơ trường mâu ép về phía bọn Từ Kính, từng cây trường mâu sắc bén tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo âm u.
Hơn mười cây trường mâu đồng thời đâm vào thân thể chiến mã, chiến mã ở trong tiếng rên rỉ ngã xuống đất, kỵ binh Tuần Phòng quân trên ngựa bị ngã văng nặng nề ra ngoài.
Kỵ binh Tuần Phòng quân ngã nhào ở trên đất tràn đầy máu tươi, cả người hắn như rã rời, hắn giãy dụa muốn bò dậy.
“Phập!”
“A!”
Hơn hai mươi tên phản quân lao lên, hướng về kỵ binh Tuần Phòng quân rơi xuống đất chém loạn xuống, ở trong tiếng kêu gào thê thảm, kỵ binh Tuần Phòng quân ngã xuống đất này bị chém thành mảnh vụn.
Thừa dịp Từ Kính dẫn dắt kỵ binh ở ngoại vi chạy cùng tấn công phản quân, Trấn Thủ sứ Đại Hùng tụ tập tàn quân lại, dựa lưng vào một chỗ dốc, hình thành trận hình tròn có tính phòng ngự, cuối cùng giành được cơ hội thở dốc.
…
Đông Sơn phủ, Cố Nhất Chu thống lĩnh chủ lực phản quân đã bao vây Đông Sơn thành, công phòng chiến thảm thiết đang duy trì.
Phản quân dựa vào người đông thế mạnh, dùng chiến thuật biển người đánh đám ô hợp sơn tặc còn được.
Nhưng bọn hắn lại không có kinh nghiệm công thành gì.
Phản quân phát động mấy lần tấn công mãnh liệt đối với Đông Sơn thành, nhưng bọn hắn đều gặp thủ quân ương ngạnh phản kháng.
Khốn thủ ở trong Đông Sơn thành trừ tàn quân Tả Kỵ quân do đại đô đốc Lưu Uyên dẫn dắt, còn có bộ đội sở thuộc phó tướng Tả Kỵ quân Tào Vinh.
Lượng lớn quyền quý ở lúc phản quân đánh tới, bọn họ cũng phần lớn trốn vào Đông Sơn thành tường thành cao dày.
Đối mặt phản quân tàn nhẫn thô bạo, một khi thành phá, ai cũng không có kết cục tốt.
Vì thế, các quyền quý một lần này không keo kiệt, bọn họ có tiền bỏ tiền, có sức bỏ sức.
Chỉ vệ đội, hộ vệ của đám quyền quý cùng lực lượng vũ trang như tiêu cục dưới cờ bọn họ đã gom được năm sáu ngàn nhân mã.
Ngoài ra, Đông Sơn thành còn lâm thời từ dân chạy nạn trốn vào thành cùng dân chúng trong thành điều động hơn vạn thanh niên lên thành trợ chiến.
Đám quyền quý lấy ra không ít lương thực tiền bạc cho đại đô đốc Lưu Uyên, để hắn phong thưởng tướng sĩ thủ thành.
Chính là có các quyền quý ra sức ủng hộ, lại có vô số nhân mã lên thành giúp đỡ tác chiến, cho nên Đông Sơn thành phản kháng rất kiên quyết.
Phản quân vài lần tiến công đều bị bọn họ đánh lui, cái này càng giúp tăng thêm sĩ khí của tướng sĩ thủ thành.
Cố Nhất Chu vị Phiêu Kỵ đại tướng quân này vốn là muốn thừa dịp thắng lợi ở Lâm Xuyên phủ, nhân lúc tinh thần cao lao vào Đông Sơn phủ, cũng chiếm lĩnh luôn Đông Sơn phủ.
Nhưng hắn đã đánh giá quá thấp lực lượng chống cự của Đông Sơn phủ.
Lúc trước hắn chiếm lĩnh Lâm Xuyên phủ, đó là lấy danh nghĩa đô đốc Tuần Phòng quân, đột nhiên phái binh vào thành, đã khống chế tuyệt đại đa số quyền quý ở trong thành, tan rã lực lượng chống cự của bọn họ.
Hắn lại từ trong tay đám quyền quý cướp đoạt vơ vét lượng lớn tiền tài, lúc này mới khiến thực lực của hắn nhanh chóng được bành trướng.
Nhưng đánh Đông Sơn phủ thì không may mắn như vậy, Tả Kỵ quân thấy Tuần Phòng quân chạy, bọn họ cũng một đường thua chạy tới Đông Sơn phủ, đám quyền quý sớm đạt được tin tức, có chuẩn bị.
Lúc này mới khiến Cố Nhất Chu không đánh thuận lợi như ở Lâm Xuyên phủ, tổn binh hao tướng, lại chưa có bất cứ thu hoạch gì.
Trước trận, Cố Nhất Chu nhìn chằm chằm hai giáo úy quỳ ở dưới đất, ánh mắt hắn lạnh lùng.
“Đại tướng quân, cho chúng ta một lần cơ hội nữa đi!”
“Chúng ta cho dù đánh bạc tính mạng, cũng phải đánh hạ Đông Sơn thành!”
“...”
Hai giáo úy phản quân áo giáp không chỉnh tề, bị ấp quỳ ở dưới đất, trong đôi mắt tràn đầy nét sợ hãi.
Bọn hắn liên tiếp công thành thất lợi, khiến Cố Nhất Chu vị Phiêu Kỵ đại tướng quân này rất tức giận, cho nên quyết định nghiêm túc xử lý bọn hắn.