Chương 799: Ác chiến
Chương 799: Ác chiến
“Chết đi!”
Hắn lập tức túm tóc một gã phản quân, trường đao hướng về bụng phản quân liên tục đâm năm sáu đao, lục phủ ngũ tạng của phản quân đều bị nghiền nát.
“Keng!”
Có phản quân chém một đao lên trên lưng Lưu Hắc Tử, bị tỏa tử giáp của hắn chặn được.
Lưu Hắc Tử lảo đảo về phía trước, hắn xoay người ra một đao, chặt đứt cánh tay phản quân cầm đao kia, vẻ mặt đầy điên cuồng.
Bọn Đại Hùng binh mã quá ít, đối mặt phản quân cuồn cuộn không ngừng vây công lên, bọn họ mỗi thời mỗi khắc đều có người ngã xuống.
Phàm là huynh đệ lạc đàn, lập tức sẽ bị chém cho máu thịt be bét, chết thảm ngay tại chỗ.
“Đi về phía dốc đất bên kia!”
“Giơ khiên ở phía trước!”
“Trường mâu đâm cho ta!”
“Lưng tựa lưng, đừng lạc đàn!”
“...”
Đối mặt phản quân điên cuồng tràn lên, Đại Hùng thở hổn hển, ý đồ ổn định đầu trận tuyến.
Các huynh đệ Tuần Phòng quân này dưới trướng hắn cũng biết đây là thời điểm sinh tử tồn vong, chỉ dựa vào lực lượng cá nhân, lập tức sẽ bị phản quân điên cuồng bao phủ.
Bọn họ không chút chần chờ, đều lưng tựa lưng, ra sức ngăn cản phản quân điên cuồng tấn công.
Ở bên ngoài chiến trường, phó tướng phản quân Viên Bân nhìn Tuần Phòng quân lâm vào vòng vây, vẻ mặt hắn điên cuồng!
“Con mẹ nó, ta bảo các ngươi quấy rầy, lão tử băm nát tất cả bọn ngươi ở nơi này!”
Phó tướng Viên Bân lớn tiếng hạ lệnh: “Truyền quân lệnh ta, toàn bộ ép lên cho ta, phải mang bọn hắn không lưu lại một ai, giết chết hết ở nơi này!”
Bọn Đại Hùng không ngừng tập kích quấy rối, đã hoàn toàn chọc giận phó tướng Viên Bân, hắn muốn tiêu diệt một đám Tuần Phòng quân này cho sảng khoái.
Khi phản quân điên cuồng vây công bọn Đại Hùng, trên đường chân trời nơi xa xuất hiện một lá cờ lớn của Tuần Phòng quân.
Ở dưới lá cờ lớn đón gió tung bay đó của Tuần Phòng quân, Từ Kính dẫn hơn hai trăm kỵ binh xuất hiện ở trong tầm nhìn của phản quân.
“Kỵ binh Tuần Phòng quân!”
“Viện quân kỵ binh Tuần Phòng quân tới rồi!”
Binh sĩ phản quân ở ngoại vi cảnh giới vươn cổ hô to, nhưng kỵ binh Từ Kính dẫn dắt ở trong tiếng vó ngựa ầm ầm ầm, đang nhanh chóng tới gần.
Phó tướng Viên Bân quay đầu nhìn hơn hai trăm kỵ binh xuất hiện ở trên chiến trường, con ngươi hắn hơi co lại, vẻ mặt trở nên có chút mất tự nhiên.
Hơn hai trăm kỵ binh đối với bộ đội bọn hắn hơn vạn người mà nói, chỉ cần ứng đối thích đáng, uy hiếp cũng không lớn.
Nhưng hắn lo lắng là ở phía sau kỵ binh, có phải còn có Tuần Phòng quân khác hay không?
Nhưng tình thế trên chiến trường thay đổi trong nháy mắt, đã không cho phép hắn nghĩ nhiều.
“Ngươi dẫn người đi cản một phen!”
Phó tướng Viên Bân ở sau khi trầm ngâm, ra lệnh một giáo úy dẫn một mũi phản quân thoát ly chiến trường, đi ngăn cản kỵ binh Tuần Phòng quân xuất hiện ở trên chiến trường.
“Rõ!”
Giáo úy phản quân dẫn người của mình từ trên chiến trường vây công Tuần Phòng quân dưới trướng Đại Hùng rút lui ra, gấp gáp chỉnh đội.
Các cung binh xếp hàng, giơ cung cài tên, chuẩn bị ngăn chặn.
“Đi vòng qua!”
Từ Kính đã thấy được bộ đội sở thuộc Đại Hùng hãm sâu vòng vây, hắn cũng không chính diện cứng đối cứng với đám phản quân bày trận này.
Bọn họ tuy thu được không ít ngựa, nhưng huấn luyện kỵ binh không phải một lần là xong, cần thời gian dài thao luyện cùng thực chiến.
Trừ thám báo binh, dưới trướng hắn bây giờ tính toán đâu ra đấy mang tới mới hai trăm kỵ binh, đối mặt hơn vạn phản quân, một khi bị rơi vào, sẽ bị gặm đến cặn cũng không còn.
Cho nên bọn Từ Kính trực tiếp giục ngựa vòng qua phản quân ngăn chặn chính diện bọn họ, từ một phương hướng khác tiếp cận chiến trường.
Bọn họ giục ngựa lao nhanh, bên tai là tiếng gió vù vù.
Phản quân thấy kỵ binh căn bản không đánh với bọn hắn, mà là trực tiếp vòng qua bọn hắn, điều này làm bọn hắn nhất thời trở nên bị động.
Kỵ binh tốc độ nhanh, cũng chỉ chớp mắt thời gian, đã vòng đến một phương hướng khác.
“Giết!”
Bọn Từ Kính trực tiếp hướng về chiến trường chém giết.
Đám phản quân đang vây công bọn Đại Hùng giờ phút này phía sau có kỵ binh giết đến, bọn hắn không thể không xoay người nghênh chiến, điều này làm áp lực của bọn Đại Hùng chợt giảm.
“Phốc phốc!”
“Phốc phốc!”
Từ Kính dẫn dắt các kỵ binh hầu như là dán sát bên cạnh chiến trường chạy.
Các kỵ binh ở trên lưng ngựa giơ cung cài tên, từng mũi tên rít gào bay về phía phản quân chen chúc dày đặc cùng một chỗ.
Mũi tên mạnh mẽ ‘phốc phốc’ không ngừng xuyên thấu thân thể đám phản quân không có áo giáp kia, phản quân liên tiếp ngã xuống.
Đối mặt mũi tên rít gào mà đến, đám phản quân không thể không giơ khiên ngăn cản, để tránh mình trở thành kẻ xui xẻo kia.
“Các huynh đệ, trụ vững!”
“Viện quân của chúng ta tới rồi!”
Đại Hùng giờ phút này áo giáp toàn thân đã bị máu tươi làm ướt sũng, cánh tay hắn đau nhức không thôi.
Nhưng hơn hai trăm kỵ binh của Từ Kính đến chiến trường, vẫn làm sĩ khí bọn họ dâng lên cao ngất, thế công của phản quân giảm bớt, bọn họ nhanh chóng ổn định đầu trận tuyến.
Bọn Từ Kính di chuyển bắn tên, tạo thành không ít thương vong cho phản quân.
Ở sau khi bắn năm sáu lượt tên, bọn họ lúc này mới thu hồi trường cung, rút ra mã đao sáng như tuyết.