Đế Quốc Đại Phản Tặc (Bản Dịch)

Chương 798 - Chương 798: Khổ Chiến (2)

Chương 798: Khổ chiến (2) Chương 798: Khổ chiến (2)

“Chết đi!”

“Giết sạch bọn hắn!”

Đại đa số huynh đệ bọn Đại Hùng đều bị ép từ phương hướng này thoát đi, nhưng cả mảng lớn ruộng nước làm chậm tốc độ rút lui của bọn họ.

Phản quân thì nhanh chóng bao vây bọn họ, triển khai vây công đối với bọn họ.

Tổng bộ đầu Tứ Thủy huyện Ngô Dụng tụt lại phía sau, sau khi một đao đánh lui một tên phản quân đuổi kịp, lập tức có hai cây trường mâu đâm vào thân thể của hắn.

“A!”

Trường mâu chui vào thân thể, Ngô Dụng phát ra tiếng kêu rên thống khổ.

“Phập!”

Một gã phản quân khuôn mặt dữ tợn trường đao cắt qua, cái đầu trợn tròn đôi mắt của Ngô Dụng liền lăn ‘Bịch’ ở trong ruộng tràn đầy bùn lầy.

Ở trong ruộng nước, phản quân từ phía sau hùng hổ lao tới, rất nhiều huynh đệ Tuần Phòng quân cùng phản quân ở trong bùn lầy đánh cuốn lấy nhau.

Bọn Đại Hùng không ngừng tập kích quấy rối đối với phản quân, bây giờ đột nhiên bị phản quân chơi một vố, nhìn thấy bọn họ lâm vào vòng vây, trên trán Đại Hùng toát mồ hôi lạnh.

Hắn không ngờ phản quân thế mà giả dối như thế.

Bọn chúng cố ý bày ra một bộ tư thái không để ý thương vong thẳng tiến về phía Tứ Thủy huyện, khi bọn họ lao tới phụ cận, đột nhiên vồ ngược.

Hơn nữa bọn chúng đã dự đoán ra phương hướng bọn họ rút lui, trực tiếp phái người chặn đường.

Bây giờ bọn họ bị vây ở khu có mảng lớn ruộng nước, chung quanh đều là phản quân tràn tới, Đại Hùng biết mình không đủ kinh nghiệm, mắc bẫy rồi.

“Chạy, chạy mau!”

“Đừng ham chiến!”

Đại Hùng sau khi một đao chém đầu một tên phản quân bổ nhào tới trước mặt, lau máu tươi phun tung tóe trên mặt, lớn tiếng rống lên.

Nhưng đã quá muộn.

Bọn họ bị có ý thức đuổi tới khu vực ruộng nước, hạn chế tốc độ rút lui của bọn họ.

Phản quân bọc đánh hai cánh đã chặn đường lui của bọn họ.

Bọn Đại Hùng lâm vào phản quân số lượng đông đảo trùng trùng bao vây.

“Tới, tới gần ta!”

Bất đắc dĩ, Đại Hùng chỉ có thể ý đồ tập kết đội ngũ gấp gáp rút lui mà tản ra, để tránh bị chia cắt tàn sát.

Chung quanh khắp nơi đều là phản quân đông nghìn nghịt tràn lên, Khương Khánh trên người đã trúng vài đao đại nạn chưa chết, giáp da chặn đại đa số công kích, nhưng đùi hắn vẫn bị đâm một đao.

“Phập!”

Hắn túm chặt đầu phản quân, sau khi một đao đâm chết một binh sĩ phản quân dây dưa với hắn, ánh mắt nhanh chóng hướng về chung quanh nhìn một lần, phát hiện trừ thi thể chính là binh sĩ phản quân hô to gọi nhỏ xung phong.

Thấy một màn như vậy, lòng hắn cũng lạnh toát.

Hắn rất quyết đoán, thân thể ngã ngửa về phía sau, ‘Phốc’ ngã xuống trong bùn lầy trộn lẫn máu.

Binh sĩ phản quân bị hắn đâm chết kia thì đè ở trên người hắn, máu tươi lan tràn ở trong nước bùn chung quanh.

Từng tên phản quân vẻ mặt đầy dữ tợn từ bên cạnh “thi thể” chạy qua, lao về phía huynh đệ Tuần Phòng quân nơi xa hốt hoảng rút lui.

Toàn bộ sức chú ý của phản quân đều ở trên thân các huynh đệ Tuần Phòng quân còn đứng kia, đều hướng về phía trước đánh giết, ngược lại chưa chú ý tới Khương Khánh ngâm mình ở trong bùn lầy cùng thi thể.

“Lão Khương, lão Khương?”

Khi Khương Khánh nhắm mắt lại ý đồ giả chết, đột nhiên trong mấy thi thể bên cạnh vang lên tiếng của Hồ Bình An.

Khương Khánh mở đôi mắt tràn đầy bùn, hướng về bên cạnh nhìn một cái.

Chỉ thấy Hồ Bình An đã như tượng đất đang trợn tròn mắt, thấp giọng gọi mình.

“Ngươi, ngươi con mẹ nó còn sống à?”

Khương Khánh nhìn thấy Hồ Bình An tên khốn này còn sống, hơn nữa nằm ở cách mình không xa, hắn rất vui vẻ.

Mới vừa rồi đội ngũ bọn họ chạy tan, hắn còn cho rằng Hồ Bình An đã chết cơ.

“Trên người lão tử bị đâm hai đao, chạy không nổi.”

Hồ Bình An có chút cố sức thấp giọng nói: “Không giả chết sẽ bị chém chết.”

“Ngươi không sao chứ?”

“Đùi ta cũng trúng một đao, vô cùng đau đớn.”

“...”

Khi hai người nói chuyện, lại có một đội phản quân từ trên bờ ruộng bên cạnh bọn họ chạy qua, hai “thi thể” đều biết điều ngậm miệng lại.

Một lần này bọn Đại Hùng bị phản quân chơi một vố, đã chịu đau khổ.

Đối mặt phản quân chung quanh cuồn cuộn không ngừng đánh giết với bọn họ, bọn Đại Hùng chỉ có thể tụ thành một đám, khổ chiến.



Trên chiến trường nơi nơi đều là chấn thiên tiếng hô giết, phản quân uyển như thủy triều như dũng hướng về phía tụ lại Tuần Phòng quân.

Trấn Thủ sứ Đại Hùng tận mắt thấy mấy người Tuần Phòng quân bị thương lạc đàn bị vây, phản quân điên cuồng dùng lưỡi đao sắc bén chém mạnh về phía trên người bọn họ.

Ở trong máu bắn tung tóe, mấy huynh đệ Tuần Phòng quân bị thương lạc đàn này trong giây lát bị chém thành hồ lô máu, ngã xuống trong nước bùn.

“Ta * bà ngươi!”

Một màn tàn khốc trên chiến trường khiến bọn Đại Hùng đều đỏ bừng đôi mắt.

Bọn họ đang ra sức chém giết với phản quân xông lên, nhưng chém ngã một người, lập tức có người vẻ mặt dữ tợn lao lên.

“Trụ vững, trụ vững!”

Trên người Lưu Hắc Tử mặc một bộ tỏa tử giáp, đây là lễ gặp mặt Trương Vân Xuyên tặng hắn.

Trường đao không ngừng rơi ở trên thân hắn, chỉ để lại từng vệt màu trắng mà thôi.

Một bộ hộ giáp này của hắn chặn tuyệt đại bộ phân công kích, hắn vung đao chém ngang, cổ phản quân phun máu tươi xối xả, máu tươi phun đầy người hắn.
Bình Luận (0)
Comment