Đế Quốc Đại Phản Tặc (Bản Dịch)

Chương 889 - Chương 889: Bại Lộ! (2)

Chương 889: Bại lộ! (2) Chương 889: Bại lộ! (2)

Bọn họ tham dự tập kích chém giết Tuần Phòng quân, đây chính là tội nặng.

Hôm nay Tuần Phòng quân bên ngoài đang lùng bắt hung thủ đầy đường đó.

Bọn hắn nếu rơi vào trong tay Tuần Phòng quân, nhất định mất mạng.

Nếu mấy ngày nữa thay quần áo Tả Kỵ quân, chính thức trở thành Tả Kỵ quân, vậy đến lúc đó không phải sợ Tuần Phòng quân nữa.

Chỉ cần chết không thừa nhận, lại thêm thân phận Tả Kỵ quân, vậy Tuần Phòng quân cũng không làm gì được bọn hắn.

Ngưu Bằng thấp giọng nói: “Bây giờ trong binh doanh này có hơn hai ngàn người, mấy người chúng ta vụng trộm chuồn ra, sẽ không có ai phát hiện.”

“Nhưng Đao ca nói không cho ra ngoài, chúng ta vụng trộm chuồn ra, Đao ca sẽ tức giận.” Lý Phi Vũ do dự nói.

Đao Ba* ở Trần Châu uy vọng rất cao, làm việc cay độc.

sẹo đao

Bọn hắn những người này tuy đều là người của các gia tộc lớn, nhưng bây giờ đều thuộc về Đao Ba điều khiển, trong lòng hắn đối với Đao Ba vẫn có chút kính sợ.

“Chỉ cần chúng ta đều không nói, hắn làm sao biết được?”

Ngưu Bằng mở miệng nói: “Hơn nữa, cho dù đã biết, hắn cũng không dám làm gì chúng ta, chúng ta chính là người của Tào gia.”

Bọn Ngưu Bằng đều là người của gia tộc Tả Kỵ quân phó tướng Tào Vinh âm thầm nuôi dưỡng, cho nên bọn hắn vẫn là có vài phần chỗ dựa.

“Ngươi nói cũng đúng, vậy chúng ta đi sớm về sớm.”

“Lão tử tìm con đàn bà phát tiết một chút, mấy ngày nay nghẹn đến mức khó chịu rồi!”

“Ha ha ha!”

“...”

Mấy ngày nay ở lại trong binh doanh, thật sự khiến bọn hắn nhịn có chút phát hoảng.

Nghe Ngưu Bằng vừa nói như vậy, bọn hắn lập tức quyết định chuồn khỏi binh doanh, đi ra ngoài tìm chút việc vui.

Một chỗ binh doanh này là binh doanh bỏ không của Tả Kỵ quân, Tả Kỵ quân chính thống phụ trách lưu thủ ở chỗ này chỉ hơn trăm người mà thôi.

Hơn trăm Tả Kỵ quân này đứng ở cửa doanh địa coi như bộ mặt, phòng ngự của nơi khác như thùng rỗng kêu to.

Bọn Ngưu Bằng, Lý Phi Vũ tìm được một đoạn không có binh sĩ Tả Kỵ quân gác, trực tiếp lén lút chuồn khỏi binh doanh.

Bọn hắn vốn là dân bản xứ, cho nên ngựa quen đường cũ tới Vĩnh Nghĩa thị trấn phía bắc Kiến An thành.

Phàm là khách thương từ phía bắc đến, đều phải đi qua Vĩnh Nghĩa trấn, cho nên trong thị trấn này lầu xanh quán rượu nhà xe đầy đủ mọi thứ.

Mấy người bọn Ngưu Bằng, Lý Phi Vũ đều là nhân vật có tên có tuổi cảnh nội Kiến An.

Khi bọn hắn xuất hiện ở trước lầu xanh, tú bà lập tức nhiệt tình đón bọn họ đi vào.

Bọn Ngưu Bằng, Lý Phi Vũ làm một vụ lớn, bọn hắn những đầu mục này được thưởng không ít bạc, cho nên tương đối giàu có chi xài thoáng tay.

“Gọi hết Tình Nhi cô nương các nàng mấy người đứng đầu này đến hầu hạ!”

Ở sau khi tiến vào lầu hai vào ngồi, Ngưu Bằng vung tay nói: “Cho thêm một bàn rượu và thức ăn tốt nhất đưa tới đây!”

“Ai u, Ngưu gia, Tình Nhi cô nương các nàng đang tiếp khách mất rồi, nếu không ta gọi Thanh Thanh tới tiếp các ngươi trước...”

Tú bà nghe bọn Ngưu Bằng muốn cô nương đứng đầu gọi hết đến hầu hạ, lập tức lộ vẻ mặt khó xử.

Lý Phi Vũ từ trên người rút ra một tờ ngân phiếu một trăm lượng quơ quơ ở trước mặt tú bà, nói: “Có thể gọi qua đây chưa?”

Nhìn thấy ngân phiếu một trăm lượng kia, tú bà ngẩn ra, sau đó trên mặt vui vẻ đến nở hoa.

“Có thể, có thể!”

Tú bà cao hứng cười không khép được miệng, mụ vội nói: “Tiếp khách nào cũng không thể so với nhóm người Ngưu gia nha.”

“Ta tự mình đi gọi đám người Tình Nhi cô nương đến, hôm nay nhất định để các vị ở nơi này vui chơi được thoải mái.”

“Vậy còn thất thần làm gì, đi mau lên.”

Lý Phi Vũ ném ngân phiếu cho tú bà, không kiên nhẫn thúc giục một câu.

“Vâng, các vị ngồi chờ một chút.”

“Mẹ nó, cái thứ mắt chó nhìn người thấp!”

Nhìn thấy tú bà cầm ngân phiếu cười hì hì rời đi, Lý Phi Vũ mắng một câu.

Nếu không phải lầu xanh này là sản nghiệp của Mã gia, bọn hắn đã thu thập tú bà không có ánh mắt này một trận ra trò rồi.

Không bao lâu, mấy cô nương ăn mặc trang điểm xinh đẹp ở dưới tú bà dẫn dắt, đã vào phòng.

“Ngưu gia, mấy ngày không gặp ngài, ngài có phải quên mất Tình Nhi rồi hay không?” Tình Nhi cô nương đi bước nhỏ lên trước, bộ dáng ủy khuất.

“Ai u, ta quên ai cũng không thể quên ngươi nha.”

Ngưu Bằng bắt lấy tay Tình Nhi cô nương, cười ha ha, đồng thời một tay kéo nàng vào trong lòng mình.

“Ngưu gia, nhẹ nhàng chút.”

Tình Nhi cô nương hờn dỗi một tiếng, lại chưa giãy dụa.

Tú bà nhìn thấy đám người cười cợt đùa giỡn, không biểu hiện gì cả rời khỏi phòng, thuận tiện đóng cửa lại.

Chỉ một lát sau, trong phòng liền vang lên thanh âm không thể miêu tả.

Lúc chạng vạng, mấy người bọn Ngưu Bằng, Lý Phi Vũ no xôi chán chè lúc này mới đi ra khỏi một chỗ lầu xanh này, chuẩn bị quay về binh doanh.

Bọn hắn tuy ngoài miệng nói không sợ Đao Ba, nhưng lại vẫn không dám ngủ lại qua đêm ở bên ngoài.

Một khi bị Đao Ba phát hiện bọn hắn vụng trộm chuồn ra ngoài, bọn hắn vẫn phải chịu khổ.

Khi mấy người bọn Ngưu Bằng nói nói cười cười trở về, ở một đầu phố của Vĩnh Nghĩa trấn, ti trưởng Quân Tình ti Đông Nam nghĩa quân Điền Trung Kiệt dẫn theo mấy người xuất hiện ở một đầu ngõ.
Bình Luận (0)
Comment