Chương 890: Chuẩn bị ra tay! (1)
Chương 890: Chuẩn bị ra tay! (1)
Ở giữa mấy người bọn họ, còn cái một người trẻ tuổi trên mặt có chút sưng đỏ.
Điền Trung Kiệt hướng về bóng lưng bọn Ngưu Bằng, Lý Phi Vũ bĩu môi, sau đó hỏi người trẻ tuổi: “Là mấy người bọn hắn sao?”
“Vâng.”
Người trẻ tuổi có chút sợ hãi trả lời.
“Ai là Ngưu Bằng, ai là Lý Phi Vũ, chỉ cho chúng ta xem.” Điền Trung Kiệt tiếp tục nói.
Người trẻ tuổi sau đó chỉ vào bóng lưng bọn Ngưu Bằng, Lý Phi Vũ, lần lượt giới thiệu cho Lý Dương.
Sau khi Tuần Phòng quân gặp tập kích chém giết, Trương Vân Xuyên nổi trận lôi đình.
Hắn biết là Lưu gia ở trong bóng tối sai sử, nhưng bây giờ Lưu gia thế lớn, hắn trong thời gian ngắn không thể lật đổ Lưu gia.
Hắn hạ bớt yêu cầu xuống, hy vọng có thể tìm được hung thủ, thu thập hung thủ, báo thù cho huynh đệ đã chết.
Hắn một mặt mệnh lệnh Tuần Phòng quân gióng trống khua chiêng tiến vào Kiến An thành lùng bắt hung thủ, đồng thời ở các nơi thiết lập trạm gác kiểm tra.
Hắn nói như vậy mục đích là lấy danh nghĩa lùng bắt hung thủ, hợp lý chiếm trước một ít địa bàn ban đầu của Tả Kỵ quân.
Cùng lúc đó, dùng hành động gióng trống khua chiêng của Tuần Phòng quân hấp dẫn sức chú ý của Lưu gia cùng các thế lực, yểm hộ hắn điều tra trong bóng tối.
Hắn trong bóng tối phái ra Đông Nam nghĩa quân Quân Tình ti ti trưởng Điền Trung Kiệt đã hoạt động ở Trần Châu một đoạn thời gian phụ trách truy tra hung thủ.
Đông Nam nghĩa quân hoạt động ở mặt ngoài của Trần Châu, Điền Trung Kiệt thì trốn trong bóng tối.
Một lần này, sau khi Tuần Phòng quân gặp tập kích, đầu mục một ít thế lực địa phương đột nhiên biến mất, đồng thời không thấy còn có không ít người đi theo bọn hắn, điều này đã dẫn tới hắn hoài nghi.
Hắn phái người cắm điểm ở nơi những người này thường xuyên lui tới, liên tục mấy ngày đều không có bất cứ động tĩnh gì.
Đang lúc hắn muốn đổi một tuyến truy tra, bên này đã có phát hiện.
Bây giờ đám người Ngưu Bằng, Lý Phi Vũ đột nhiên xuất hiện, hắn lập tức chạy tới.
“Theo sau!”
Điền Trung Kiệt ở sau khi xác định thân phận mấy người bọn Ngưu Bằng, tự mình dẫn người bám theo.
Bọn họ truy tung mãi đến phụ cận doanh địa Tả Kỵ quân, nhìn thấy đám người Ngưu Bằng vào binh doanh Tả Kỵ quân, bọn Điền Trung Kiệt lúc này mới dừng lại.
Nhìn binh doanh Tả Kỵ quân, Điền Trung Kiệt nhíu mày.
…
Đám người Ngưu Bằng, Lý Phi Vũ thật cẩn thận quay trở về doanh địa, đi thẳng đến lều trại mình ở lại.
Khi Ngưu Bằng người đầy mùi rượu vén lều trại đi vào, đột nhiên hét lên một tiếng, bị dọa lui về phía sau vài bước.
Chỉ thấy gã mặt sẹo tựa như bức tượng ngồi ở trong lều trại, một đôi mắt lạnh như băng đang nhìn chằm chằm hắn.
Ngưu Bằng sau khi thấy rõ là gã mặt sẹo, hắn vỗ vỗ bờ ngực kịch liệt phập phồng của mình.
“Đao ca, sao ngươi lại tới đây?” Ngưu Bằng có chút chột dạ mở miệng hỏi.
Gã mặt sẹo chưa trả lời câu hỏi của Ngưu Bằng, mà là hỏi ngược lại: “Ngươi buổi chiều ở đâu?”
“A?”
Ngưu Bằng gãi gãi đầu nói: “Ta nơi nào cũng không đi cả, chỉ ở trong binh doanh uống rượu với mấy người bọn Lý Phi Vũ.”
“Đánh rắm!”
Gã mặt sẹo vỗ mạnh cái bàn đứng lên, hắn chỉ vào Ngưu Bằng mắng: “Lão tử tìm hết toàn bộ binh doanh cũng không thấy các ngươi!”
“Nói, đi đâu!”
Ngưu Bằng thấy chuyện đám người mình chuồn ra ngoài bị phát hiện, hắn ngượng ngùng nói: “Đao ca, ngài cũng đừng tức giận.”
“Ta không phải nghẹn đến mức hoảng hốt sao, đi Vĩnh Nghĩa trấn bên kia tìm vui một chút...”
“Bốp!”
Ngưu Bằng còn chưa nói xong, gã mặt sẹo cất bước tiến lên nâng tay liền cho Ngưu Bằng một cái tát vang dội.
Ngưu Bằng bị cái tát vang dội này đánh cho ngẩn ra.
“Đao ca, ngươi có ý tứ gì?”
Ngưu Bằng ôm mặt mình, trong lòng nổi lên lửa giận.
Hắn tuy tôn kính Đao Ba, nhưng mình tốt xấu gì cũng là một nhân vật trên đất Trần Châu này.
Bây giờ Lưu gia lên tiếng, bọn họ tạm thời thuộc về Đao Ba thống lĩnh, nhưng trên thực tế bọn họ còn chưa quen loại quan hệ lệ thuộc này.
Gã mặt sẹo trừng mắt nhìn Ngưu Bằng mắng: “Ai con mẹ nó cho ngươi ra ngoài chơi đùa? !”
“Coi lời của lão tử là gió thoảng bên tai hả!”
“Tuần Phòng quân bây giờ tìm chúng ta đầy đường đó!”
“Các ngươi nếu rơi vào trong tay Tuần Phòng quân, Tả Kỵ quân cũng không bảo vệ được chúng ta!”
Ngưu Bằng không phục, cứng cổ nói: “Lão tử không phải là đi ra ngoài chơi đùa một chút sao, ngươi cần chuyện bé xé ra to như vậy sao! ?”
“Ngươi làm lão tử của ai hả? !”
Gã mặt sẹo thấy Ngưu vậy mà nói như thế, cơn giận trong lòng hắn càng tăng lên.
“Đao Ba, lão tử coi trọng ngươi mới gọi ngươi một tiếng Đao ca.” Ngưu Bằng trừng mắt nhìn gã mặt sẹo, không hề sợ hãi nói: “Ngươi con mẹ nó đừng được một tấc lại muốn tiến một thước!”
“Con mẹ nó, lão tử giết chết ngươi!”
Nhìn thấy Ngưu Bằng thế mà không phục quản giáo, gã mặt sẹo giận tím mặt.
Hắn lập tức túm lấy đầu Ngưu Bằng kéo xuống, đầu gối thúc mạnh về phía cằm của Ngưu Bằng.
“Rắc!”
Ở dưới cú lên gối, cằm của Ngưu Bằng ngay lập tức bị đánh cho trật khớp.
“A!”
Ngưu Bằng phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương.
“Ầm!”
Gã mặt sẹo bắt lấy đầu Ngưu Bằng, đập thật mạnh về phía cái bàn.
‘Rắc’ một tiếng, cái bàn ngay lập tức bị húc vỡ ra, đầu Ngưu Bằng vang ong ong.