Chương 905: Đoàn kết! (1)
Chương 905: Đoàn kết! (1)
“Tuần Phòng quân ta tuy chiến lực không bằng Tả Kỵ quân, nhưng Tuần Phòng quân chúng ta vẫn có thể giúp được một ít việc.”
“Ừm.”
Lưu Uyên gật gật đầu nói: “Đến lúc đó nói sau.”
Lưu Uyên không thích Trương Vân Xuyên, cộng thêm binh doanh gặp tập kích, người dưới trướng đánh bậy đánh bạ bị Tuần Phòng quân coi là tặc quân tiêu diệt, trong lòng hắn rất khó chịu.
Vì thế hắn sau khi khách sáo hàn huyên nói mấy câu với Trương Vân Xuyên, liền lưu lại phó tướng Tào Vinh giải quyết hậu quả, bản thân chuẩn bị quay về trong thành.
Giày vò cả một đêm, hắn cũng đủ mệt rồi.
Nhưng khi Lưu Uyên dẫn theo người đi đến cửa đông Kiến An thành, hắn ghìm ngựa lại.
Hắn ngẩng đầu nhìn thấy trên đầu tường treo cờ xí Tuần Phòng quân, hắn ngây cả người.
Kiến An thành này chính là Tả Kỵ quân của hắn phụ trách thủ vệ, sao lại treo cờ của Tuần Phòng quân? ?
Lúc này, phó tướng Diêu Quân sải bước từ trong thành đi ra đón.
“Đô đốc đại nhân, ngài đã về rồi!”
Phó tướng Diêu Quân nhìn thấy đám người Lưu Uyên hoàn hảo không tổn hao gì trở lại, vẻ mặt đầy vui sướng.
“Đô đốc đại nhân, ta lo cho ngài muốn chết, ta sợ ngài có mệnh hệ gì, ta vài lần cũng muốn dẫn quân ra khỏi thành trợ chiến, nhưng mà tặc quân...”
Ngoài thành đánh cả một đêm, hắn dẫn theo mấy trăm người lưu thủ lo lắng hãi hùng cả đêm.
Hắn sợ đô đốc đại nhân nhà mình nếm mùi thất bại.
“Đầu tường sao lại treo cờ phướn của Tuần Phòng quân rồi?”
Lưu Uyên mở miệng ngắt lời Diêu Quân, chỉ vào cờ xí Tuần Phòng quân đón gió tung bay đầu tường, mở miệng chất vấn.
Phó tướng Diêu Quân quay đầu nhìn một lần cờ xí Tuần Phòng quân tung bay kia, mở miệng giải thích: “Bây giờ Tuần Phòng quân ở trên thành, cho nên có cờ phướn của bọn họ không có gì lạ.”
“Ta không phải bảo ngươi thủ thành sao, Tuần Phòng quân sao lại chạy lên đầu tường rồi!” Lưu Uyên trừng mắt quát hỏi.
Phó tướng Diêu Quân vội giải thích: “Đô đốc đại nhân, ngài có điều không biết.”
“Ngài sau đêm qua dẫn người mới vừa đi, đã có lượng lớn tặc quân đột kích.”
“Trong tay ta mới mấy trăm người, muốn chia ra thủ bốn cổng thành, thật sự là nhân thủ không đủ.”
“May mắn trong thành trú đóng một doanh binh mã của Tuần Phòng quân.”
Diêu Quân mở miệng nói: “Bọn họ nghe nói tặc quân đột kích, Chu giáo úy chủ động dẫn người đến trợ chiến, lúc này mới dọa lui tặc quân.”
“Nếu không phải Chu giáo úy bọn họ trợ chiến, chỉ sợ Kiến An thành này đã bị tặc quân đoạt đi.”
“Ta thấy Chu giáo úy tuy cũng là người của Tuần Phòng quân, nhưng hắn không phải cùng một loại người với Trương Đại Lang, làm người vẫn là không tệ...”
Lưu Uyên sau khi nghe xong Diêu Quân nói, đã làm rõ ngọn nguồn sự việc.
Hắn nhìn Tuần Phòng quân gác đầu tường, nhíu nhíu mày.
“Bây giờ tặc quân đã bị đánh lui, vậy chuyện thủ thành vẫn là giao cho người một nhà chúng ta đi.”
Lưu Uyên phân phó với Diêu Quân: “Ngươi đi gặp Chu giáo úy kia nói một tiếng, bảo hắn rút người về đi.”
“Rõ!”
Diêu Quân lập tức đáp ứng.
…
Đầu tường Kiến An, giáo úy Tiền Phong doanh Tuần Phòng quân Chu Hùng đang ở trong nam thành lâu bố trí nhiệm vụ cho mấy đô úy dưới trướng.
“Giáp đô phụ trách nam thành đến tây thành một đoạn tường thành này.”
“Ất đô phụ trách nam thành đến đông thành một đoạn tường thành này!”
“Cổng nam thành phải khống chế ở trong tay chúng ta!”
Chu Hùng mở miệng nói với các đô úy: “Bắt đầu từ hôm nay, nam thành cùng tây thành liền thuộc về Tuần Phòng quân chúng ta quản!”
Một lần này Tả Kỵ quân ra hết binh mã, dẫn tới binh lực thủ vệ trong thành trống rỗng.
Đại Hùng chỉ dùng chút kế nhỏ, liền dễ dàng khống chế cả mảng lớn tường thành cùng khu phố nam thành, tây thành.
“Giáo úy đại nhân, trước kia đều là Tả Kỵ quân đóng giữ.”
“Nhỡ đâu Tả Kỵ quân muốn đuổi chúng ta đi làm sao bây giờ?”
Một đô úy có chút lo lắng nói.
Dù sao trước kia là phạm vi thế lực của Tả Kỵ quân, bọn họ bây giờ chiếm cứ không đi, Tả Kỵ quân khẳng định sẽ không từ bỏ ý đồ.
“Thịt đã ăn vào trong bụng, nào có đạo lý phun ra?”
Đại Hùng nhìn đô úy này một lần, nói: “Tả Kỵ quân bọn hắn nếu là muốn đòi, tùy tiện tìm cái lý do đuổi bọn hắn là được.”
“Bọn hắn nếu là chơi cứng, vậy chúng ta cũng không sợ bọn hắn!”
Đại Hùng nói với các đô úy: “Chỉ cần bọn hắn dám động thủ, vậy chỉnh tới chết, xảy ra chuyện ta chịu trách nhiệm!”
“Rõ!”
Lời này vừa nói ra, trong lòng các đô úy nhất thời tự tin.
Tả Kỵ quân hôm nay thực lực tổn hao nhiều, Tuần Phòng quân bọn họ căn bản không sợ Tả Kỵ quân.
Bọn họ bây giờ cược Tả Kỵ quân không dám ra tay, cho nên mới dám không kiêng nể gì như thế.
Ở trong mệnh lệnh của phó tướng đại nhân bọn họ, nhiệm vụ của bọn họ chính là phụ trách tằm ăn rỗi hết phạm vi thế lực của Tả Kỵ quân, từng bước áp súc không gian sinh tồn của Tả Kỵ quân.
Tả Kỵ quân không đủ thực lực, cho dù tức giận, cũng không dám thực ra tay với bọn họ.
Bởi vì động thủ, Tả Kỵ quân khẳng định chịu thiệt, ngược lại tổn thất sẽ lớn hơn nữa.
“Giáo úy đại nhân, ta đã về rồi!”
Khi Đại Hùng cùng các đô úy nói chuyện, đô úy Lưu Hắc Tử người đầy vết máu loang lổ bước vào thành lâu.
“Ai u, lão Hắc đã về rồi!”
“Thế nào, bị thương không?”
“Một lần này thu hoạch như thế nào?”
“Chưa làm Tiền Phong doanh mất mặt chúng ta chứ?”
“...”