Đế Quốc Đại Phản Tặc (Bản Dịch)

Chương 906 - Chương 906: Đoàn Kết! (2)

Chương 906: Đoàn kết! (2) Chương 906: Đoàn kết! (2)

Nhìn thấy đô úy Lưu Hắc Tử trở về, mấy đô úy đều tiến đến trước mặt chào hỏi.

Lưu Hắc Tử bây giờ thuộc về Tiền Phong doanh của Đại Hùng, xem như bộ hạ lệ thuộc trực tiếp Đại Hùng.

Một lần này điều động đi tham chiến, đại biểu là Tiền Phong doanh bọn họ.

“Ta sao có thể để Tiền Phong doanh chúng ta mất mặt chứ!”

“Chúng ta lấy được toàn thắng!”

Đô úy Lưu Hắc Tử vẻ mặt đầy hưng phấn nói: “Chỉ đô chúng ta đã thu hoạch thủ cấp hơn hai trăm người đó, thu được cũng không ít!”

“Các ngươi rất lợi hại nha!”

Đại Hùng vỗ vỗ bả vai Lưu Hắc Tử, đối với bọn họ đánh thắng trận cũng bày tỏ chúc mừng.

“Còn không phải sao...”

Lưu Hắc Tử cười nói: “Một mình ta đã chặt ba cái đầu rồi!”

“Con mẹ nó, khen ngươi một câu ngươi còn vểnh đuôi lên!”

Đại Hùng cười mắng: “Các ngươi đánh thắng trận, ta cùng các huynh đệ ở trong thành cái gì cũng chưa kiếm được, ngươi phải mời các huynh đệ uống rượu!”

“Đương nhiên phải mời!”

Lưu Hắc Tử hào sảng cười ha ha.

Mọi người nghe vậy, lại cười vang một trận.

Vừa rồi mặc dù có binh sĩ liên lạc thông truyền tin tức đánh thắng trận, nhưng bây giờ từ trong miệng Lưu Hắc Tử nói ra, vẫn làm bọn họ cảm thấy hưng phấn không thôi.

Ở sau khi hàn huyên vài câu, Lưu Hắc Tử hướng về bên ngoài hô: “Trụ Tử, nâng đồ vào!”

“Vâng!”

Thạch Trụ tiếu quan dưới trướng Lưu Hắc Tử lập tức mệnh lệnh mấy binh sĩ nâng đồ vào thành lâu.

“Thứ tốt gì vậy?”

Nhìn thấy huynh đệ nâng vào thành lâu, Đại Hùng cùng các đô úy đều ghé đến trước mặt.

“Thứ tốt!”

Lưu Hắc Tử mở rương ra, bên trong đầy bạc vụn cùng một ít đồ trang sức dính máu tươi.

Một lần này bị tiêu diệt đều là một ít vong mệnh đồ cùng sơn tặc giặc cỏ du côn ác bá.

Bọn hắn đại đa số đều thích mang theo tiền bạc bên người, một lần này bọn hắn bị tiêu diệt, cho nên những tài vật này thành món hời cho đám Trương Vân Xuyên.

“A!”

Sau khi nhìn thấy nhiều bạc như vậy, mọi người hít vào một ngụm khí lạnh.

“Ôi má ơi, các ngươi đây là phát tài rồi nha!” Có đô úy lập tức lộ ra ánh mắt hâm mộ.

Lưu Hắc Tử chỉ vào bạc, nói với giáo úy Đại Hùng: “Giáo úy đại nhân, đây là tiền thưởng Tiền Phong doanh chúng ta một lần này tham chiến.”

“Chỗ bạc này đều là từ trên người hung đồ giết chết cướp đoạt được, phó tướng đại nhân lập tức thưởng cho chúng ta.”

Mọi người thấy chỗ bạc này, ánh mắt có chút nóng rực.

“Chỗ bạc này phân phối như thế nào, xin giáo úy đại nhân định đoạt.”

Tuy những thứ này đều là tiền thưởng của bọn Lưu Hắc Tử, nhưng Lưu Hắc Tử cũng không độc chiếm.

Hắn một đô này rất nhiều người đều là huynh đệ ngày xưa lúc hắn làm sơn tặc, theo lý thuyết một lần này trận là bọn họ đánh, tiền thưởng cũng nên thuộc hết về bọn họ.

Nhưng hắn chưa làm như vậy.

Hắn cảm thấy nếu là bọn hắn ăn mảnh, vậy người khác của Tiền Phong doanh khẳng định đỏ mắt cùng ghen tị.

Đặc biệt bọn hắn lại là sơn tặc chiêu an mà đến, đến lúc đó rất dễ dàng lâm vào trạng thái bị cô lập.

Dù sao bạc lúc trước Trương Vân Xuyên cho đã đủ bọn họ cùng gia quyến tiêu xài, một lần này hắn quyết định dâng ra chỗ tiền thưởng này, ý đồ muốn tạo quan hệ, để mau chóng dung nhập Tuần Phòng quân, thắng được mọi người tán thành.

Đại Hùng nhìn Lưu Hắc Tử một cái, lại nhìn vài lần các đô úy đang vẻ mặt đầy hâm mộ, hắn trầm ngâm một lát, lúc này mới chậm rãi mở miệng.

“Trận này là Lưu huynh đệ bọn họ đánh.”

Đại Hùng nói với các đô úy: “Chỗ bạc được thưởng này là bọn họ phiêu lưu rơi đầu đổi lấy, theo lý thuyết đều thuộc về Lưu huynh đệ bọn họ.”

“Nhưng Lưu huynh đệ khẳng khái hào phóng, bằng lòng lấy ra cho mọi người chia nhau, để mọi người đều được vui vẻ.”

“Ta cảm thấy cách làm này của Lưu huynh đệ rất tốt.” Đại Hùng nói với các đô úy: “Dù sao chúng ta đều là huynh đệ Tiền Phong doanh, có phúc cùng hưởng.”

“Nhưng trận dù sao cũng là Lưu huynh đệ bọn họ đánh, ta cảm thấy bọn họ nên cầm phần nhiều, các ngươi cảm thấy thế nào?”

Các đô úy lập tức mở miệng nói: “Giáo úy đại nhân nói đúng, đây vốn chính là của Lưu huynh đệ bọn họ, cho dù là bọn họ cầm hết, chúng ta cũng không có ý kiến.”

“Đúng, Lưu huynh đệ bọn họ nên cầm phần nhiều.”

Đại Hùng gật gật đầu, sau đó nói: “Như vậy đi, từ trong bạc lấy ra ba trăm lượng, đến lúc đó đi mua một ít rượu thịt, để các huynh đệ Tiền Phong doanh chúng ta ăn ngon một bữa!”

“Ngoài ba trăm lượng này, do Lưu huynh đệ bọn họ tự hành phân phối.”

“Như thế rất tốt!”

“Chúng ta không có ý kiến.”

“Chúng ta một lần này được hưởng ké đám người Lưu huynh đệ rồi, có thể ăn một bữa thịt.”

“Ha ha ha.”

Lưu Hắc Tử đối với sự phân phối này cũng rát bất ngờ, hắn bổn ý là toàn bộ lấy ra phân phối, hắn cũng làm tốt công tác với huynh đệ dưới trướng rồi.

Nhưng Đại Hùng chỉ rút lấy ba trăm lượng bạc mua rượu thịt, còn lại vẫn thuộc về bọn họ, điều này làm hắn rất bất ngờ.

“Ta thấy đều cầm mua rượu thịt đi...”

Đại Hùng phất tay ngắt lời Lưu Hắc Tử, nói: “Lưu huynh đệ, chuyện này cứ quyết như vậy, ba trăm lượng mua rượu thịt, chúng ta mấy ngàn huynh đệ, đều ăn một bữa ngon.”

“Các ngươi một lần này cũng vất vả, tiền thưởng còn lại ngươi cầm đi cho các huynh đệ chia, để các huynh đệ không thể chỉ đổ máu mà không có chỗ tốt.”
Bình Luận (0)
Comment