Chương 937: Xúi giục! (2)
Chương 937: Xúi giục! (2)
“Tam gia, ngươi làm người ta sắp rã rời rồi.”
Một nữ nhân làn da trắng nõn, mặt sửng đỏ đưa tay ôm lấy cánh tay Lưu Đỉnh, trong miệng phát ra tiếng hờn dỗi bất mãn.
“Ha ha ha ha!”
Lưu Đỉnh đưa tay nhéo một cái ở trên mặt nữ nhân, có chút tự hào nói: “Ai bảo nàng bộ dạng đẹp như vậy chứ.”
“Nàng bộ dạng tốt như vậy, lại biết hầu hạ người ta, thật sự là hời cho Lỗ Sâm tên khốn kia.”
“Ta nên sớm một ít đưa nàng tới nơi này của ta, để nàng hầu hạ ta.” Lưu Đỉnh vuốt ve mái tóc Lỗ phu nhân, nói.
“Nếu không nàng lại sinh con trai cho ta đi?”
Lỗ phu nhân đánh Lưu Đỉnh một cái, hờn dỗi nói: “Tam gia, ngài cũng thật xấu.”
“Nhưng ta vẫn là ở lại Lỗ phủ thì tốt hơn, bằng không, sẽ có người nói ra nói vào...”
“Ai con mẹ nó dám nói nhảm, lão tử chém hắn!”
Hai người liếc mắt đưa tình một phen, Lỗ phu nhân rúc vào trong lòng Lưu Đỉnh hỏi: “Tam gia, một lần này Lỗ Vịnh Hạo thật sự không về được sao?”
Lưu Đỉnh cười nói: “Đó là khẳng định.”
“Trương Đại Lang là ai?”
“Đó là Trần Châu trấn thủ sứ, phó tướng Tuần Phòng quân, ở tiết độ phủ cũng là người treo danh hiệu.”
“Hắn bây giờ đi ám sát Trương Đại Lang là tội nặng, tuy Trương Đại Lang chưa chết, nhưng hắn làm kẻ làm chủ phía sau màn, hắn khẳng định không sống được.”
Lỗ Vịnh Hạo là đại thiếu gia Lỗ gia, từ sau khi Lỗ Sâm chết, hắn đại thiếu gia này liền trở thành người đứng đầu Lỗ gia.
Lỗ phu nhân làm phu nhân tái giá của Lỗ Sâm, tuy cũng sinh một đứa con trai cho Lỗ Sâm, nhưng con quá nhỏ, không thể tranh đoạt quyền lớn ở gia tộc với Lỗ Vịnh Hạo.
Tuy Lỗ Vịnh Hạo gọi nàng một tiếng mẹ, trên thực tế lại luôn không ưa gì nàng.
Vì tương lai của mình cùng con trai mình, nàng liền leo lên Lưu Đỉnh vị Lưu tam gia này.
Ở dưới Lưu Đỉnh xúi giục, đại thiếu gia Lỗ Vịnh Hạo vì báo thù cho cha, đã trở thành công cụ Lưu Đỉnh mượn đao giết người.
Lỗ Vịnh Hạo một lần này mạo hiểm ám sát Trương Đại Lang, nhât sđịnh không về được.
Chỉ cần Lỗ Vịnh Hạo vừa chết, vậy Lỗ gia chỉ còn lại con của Lỗ phu nhân, chờ sau khi đứa con lớn lên, vậy gia nghiệp Lỗ gia là của mẹ con bọn họ.
Hơn nữa nàng bám vào Lưu Đỉnh, có Lưu Đỉnh quan tâm, người khác của Lỗ gia cũng sẽ không có ai dám nói cái gì.
“Nàng nói, ta một lần này giúp nàng việc lớn như vậy, nàng nên cảm tạ ta như thế nào nha?”
Lưu Đỉnh sau khi nghỉ ngơi một phen, nhìn Lỗ phu nhân phong tình vạn chủng, lại có hứng.
Lỗ phu nhân ẩn tình đưa tình nhìn Lưu Đỉnh, ngón tay vẽ vòng tròn ở trên ngực hắn, gắt giọng: “Tam gia, ngươi muốn để ta cảm ơn như thế nào đây?”
“Yêu tinh!”
…
Ba ngày sau khi Trương Vân Xuyên gặp ám sát, lễ tang của tham quân Quách Bình cùng mấy binh sĩ Tuần Phòng quân cử hành ở Trần Châu trấn thủ phủ trong thành Kiến An.
Các tướng sĩ Tuần Phòng quân mặc áo trắng, đội ngũ đưa ma kéo dài hai dặm, không khí trang nghiêm mà nghiêm túc.
Dân chúng trong thành Kiến An đứng ở hai bên phố xem náo nhiệt.
“Tuần Phòng quân thật sự là đáng đời.”
“Bọn hắn ở Lâm Xuyên phủ đang yên đang lành, cứ muốn chạy đến Trần Châu chúng ta, làm Trần Châu chúng ta chướng khí mù mịt, không thể an bình, ta thấy chết cũng là chết uổng.”
“Ai nói không phải chứ, trước kia cũng không xảy ra nhiều chuyện như vậy nha.”
“Bây giờ trong thành khắp nơi đều là binh sĩ, làm ta ngày nào cũng ngủ không ngon.”
“Theo ta thấy, bọn hắn nên cút khỏi Trần Châu chúng ta.”
Một ít dân bản xứ đối với Tuần Phòng quân từ nơi khác tới, bản thân đã mang theo một tia đề phòng, ở dưới Lưu gia kích động mê hoặc, hôm nay đối với Tuần Phòng quân vẫn như cũ ôm địch ý rất lớn.
Đặc biệt một ít người đã quen khuất phục dưới Lưu gia thống trị.
Bây giờ Tuần Phòng quân đến, đánh vỡ loại yên tĩnh này, điều này làm bọn họ có chút không quen.
Bọn họ cảm thấy Tuần Phòng quân chính là gậy ngoáy phân, trong lòng không muốn Tuần Phòng quân ở lại Trần Châu.
“Người của Lưu gia cũng quá đáng lắm, sao có thể động thủ giết người chứ.”
“Ta thấy Tuần Phòng quân không tệ.”
“Sau khi bọn họ đến đây, đám du côn trước kia ức hiếp chúng ta đều không thấy bóng dáng nữa.”
“Đáng tiếc nha, người tốt không có hồi báo tốt.”
“...”
Có người phản đối Tuần Phòng quân, tự nhiên cũng có người ôm sự đồng tình đối với Tuần Phòng quân.
Đặc biệt những người từng bị Lưu gia cùng Tả Kỵ quân ức hiếp kia, bọn họ cảm thấy Tuần Phòng quân đến, cuộc sống của bọn họ tốt lên, cho nên trong lòng là ủng hộ Tuần Phòng quân.
Dân chúng tụ tập ở hai bên phố nhao nhao nghị luận, đối với Tuần Phòng quân cử hành lễ tang này khen chê không đồng nhất.
“Ồ?”
“Sao phía sau còn bắt nhiều tù phạm như vậy?”
Rất nhanh, dân chúng xem náo nhiệt liền phát hiện, ở phía sau đội ngũ đưa ma thật dài, còn dẫn theo hơn một trăm chiếc xe chở tù.
Người giam giữ trong xe chở tù tuy tóc tai bù xù, khuôn mặt tiều tụy, nhưng dân chúng rất nhanh vẫn nhận ra những người này.
Những người này đều là một ít kẻ ác danh truyền xa của bản địa, ngày thường ức hiếp người thường, làm nhiều việc ác, dân chúng hận thấu xương đối với những kẻ này.
Chỉ là những người này đột nhiên trong một đêm liền biến mất, khiến dân chúng nghi hoặc khó hiểu.