Chương 938: Lễ tang!
Chương 938: Lễ tang!
Điều dân chúng không biết là, những người này lo lắng bị Tuần Phòng quân đả kích, cho nên ở dưới Lưu gia sắp xếp, chuẩn bị chạy tới Bắc An thành tránh đầu sóng ngọn gió.
Ai biết bọn hắn sau khi rời khỏi Kiến An thành, vừa vặn bị Hắc Kỳ hội cùng Đông Nam nghĩa quân bày ra thiên la địa võng bắt gọn.
Cho nên bọn hắn những kẻ có tật giật mình này một tên cũng chưa chạy thoát, bây giờ toàn bộ nhốt ở trong đại lao Tuần Bổ ti.
“Phó tướng đại nhân có lệnh, bọn hắn đều là người làm nhiều việc ác, hành vi phạm tội đã khẳng định, hôm nay sau khi diễu phố, sắp sửa ở ngoài thành chém đầu thị chúng!”
“Phụ lão hương thân muốn xem xử phạt, có thể đến ngoài thành quan sát!”
Có quan quân Tuần Phòng quân cưỡi ở trên lưng ngựa lớn tiếng hướng về phía dân chúng dọc hai bên phố giải thích.
Sau khi nghe được lời này, dân chúng vừa rồi còn đang xem náo nhiệt nhất thời sôi trào.
Lúc trước Tuần Phòng quân đã giết một đám phỉ khấu tội ác tày trời, đầu đều treo ở đầu tường Kiến An mấy ngày đó.
Trong lòng bọn họ đã có một khái niệm, đó chính là Tuần Phòng quân nói chuyện giữ lời, sẽ làm thật, không phải là nói đùa.
Nhìn thấy đám ác bá du côn từng cưỡi ở trên đầu bọn họ tác oai tác quái bây giờ bị để trong xe chở tù, chuẩn bị kéo ra ngoài chém đầu, cảm xúc của dân chúng lập tức bị điều động lên.
Nếu nói vừa rồi đội ngũ đưa ma đi qua không liên quan với bọn họ, bọn họ có thể không thèm bận tâm.
Bây giờ đám du côn ác bá này giam giữ trong xe chở tù sống hay chết, là liên quan đến lợi ích của chính bọn họ.
Những người này chết rồi, vậy bọn họ về sau không sẽ bị ức hiếp nữa.
“Chó chết, Lại Tam, ngươi thế mà có hôm nay!”
Một người dân nhận ra một gã nòng cốt bang phái trong xe chở tù, nhìn thấy đối phương bây giờ đã trở thành tù nhân, có người dân to gan cầm lên nửa viên gạch, trực tiếp ném về phía xe chở tù.
“A!”
Nửa viên gạch nện ở trên thân tù phạm Lại Tam, Lại Tam nhất thời tức giận đến chửi ầm lên.
“Ngươi dám đánh ta, ta muốn giết chết ngươi!”
Lại Tam diện mạo dữ tợn, trừng mắt nhìn người dân ném gạch kia la to, thoạt nhìn đặc biệt hung ác.
Nhưng hắn giãy dụa là vô ích, chỉ có xích sắt vang lên leng keng.
Người dân kia sợ hãi lui về phía sau vài bước, nhưng thấy Lại Tam chưa giãy thoát, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Lại Tam, ngươi lập tức sẽ bị chém đầu, ngươi còn kiêu ngạo cái gì!”
Có một thanh niên sau khi nhìn thấy Lại Tam không thể uy hiếp bọn họ nữa, nhất thời lá gan cũng to lên, hắn xoay người cầm lên trứng gà trong giỏ của một lão bá bên cạnh, trực tiếp chọi về phía Lại Tam.
“Bốp!”
Trứng gà đập ở trên mặt Lại Tam, nhất thời vỡ nát bét.
Lại Tam tức giận đến mức giương nanh múa vuốt kêu gào, nhưng không có ai sợ hắn nữa.
Thanh niên thấy một màn như vậy, nhất thời hăng hái, quay đầu lại đi lấy trứng gà.
“Tiểu tử, trứng gà ta còn bán lấy tiền đó, đừng ném nữa.”
Lão bá bảo vệ trứng gà ở sau lưng mình.
Thanh niên lấy ra mấy đồng tiền nhét vào trong tay lão bá: “Trứng gà ta mua!”
“Được, được, bán hết cho ngươi.”
Lão bá nhìn thấy tiền đồng trong tay, lập tức đưa cái giỏ chứa trứng gà cho thanh niên.
Thanh niên như phát tiết chọi từng quả trứng gà về phía Lại Tam.
Cảm xúc của người chung quanh cũng đều bị kéo lên, mỗi người có cái gì ném cái đó, nhất thời triển khai vây công đối với một đám du côn ác bá trong xe chở tù.
Những người này ngày thường tác oai tác quái, dân chúng một khi phản kháng, sẽ gặp phải trả thù điên cuồng.
Nhưng bây giờ lại khác, bọn hắn ngay sau đây sẽ bị chém giết, dân chúng tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội báo thù này.
Chỉ một lát sau, đám tù phạm mới vừa rồi còn hò hét mắng chửi liền cuộn mình ở trong xe chở tù, không dám kêu la nữa.
Bởi vì bọn hắn kêu la càng dữ, ăn gạch đá càng nhiều.
Các binh sĩ Tuần Phòng quân phụ trách trông giữ chung quanh cũng không quản, tùy ý dân chúng phát tiết bất mãn đè ép thời gian dài trong lòng.
Ở một chỗ góc đường, Dương Thanh cùng thê tử của mình đứng chung một chỗ, nhìn dân chúng mang trứng gà, dưa và trái cây chọi tù phạm, hắn đau lòng không thôi.
“Đây đều là lương thực mà.”
“Cái này ở Quang Châu là thứ có thể cứu mạng đấy.”
“Bọn họ ném như vậy, quá phí phạm rồi.”
“...”
Dân chúng Quang Châu bên kia đều không còn gì để ăn, bây giờ nhìn thấy dân chúng thế mà lấy trứng gà, rau dưa chọi người, Dương Thanh cũng đau lòng không thôi.
“Thanh ca, ta thấy dân chúng là đối với đám du côn ác bá này quá thống hận rồi, cho nên không nghĩ nhiều như vậy.”
Dương thị nhìn đám tù phạm chật vật không chịu nổi trong xe chở tù, nói: “Nói rõ Tuần Phòng quân bắt đám tù phạm này, là chuyện sảng khoái lòng người.”
“Ừm.”
Dương Thanh cũng gật đầu đồng ý: “Đám du côn ác bá này ở nơi đây thế lực cũng không nhỏ, bằng không cũng sẽ không làm hại địa phương nhiều năm mà bình yên vô sự.”
“Bây giờ Trương trấn thủ sứ của Trần Châu dám ra tay bắt những người này, hơn nữa dám đưa bọn hắn diễu phố thị chúng sau đó xử quyết, nói rõ Trương trấn thủ sứ là một vị quan tốt.”
“Bây giờ quan tốt thật sự chủ trì công đạo cho dân chúng như vậy không nhiều đâu.” Dương Thanh cảm thán nói.