Chương 939: Một đợt vừa yên đợt sau lại nổi lên! (1)
Chương 939: Một đợt vừa yên đợt sau lại nổi lên! (1)
“Thanh ca, nếu không chúng ta cứ ở lại Trần Châu đi.”
Dương thị trầm ngâm, sau đó nói: “Trần Châu trấn thủ phủ không phải dán bố cáo sao, phàm là người biết chút chữ nghĩa bọn họ đều nhận hết.”
“Lấy tài học của chàng, khẳng định có thể ở Trần Châu trấn thủ phủ kiếm được một vị trí, đến lúc đó chúng ta liền không cần lo lắng ăn bữa nay lo bữa mai nữa.”
“Việc này để ta suy nghĩ một chút nữa đi.”
Đối với chuyện ở lại Trần Châu, Dương Thanh trong lúc nhất thời còn có chút do dự.
Hắn dù sao cũng là tư lại Quang Châu bên kia trốn tới, Trần Châu cách Quang Châu quá gần.
Hắn lo lắng sau khi thân phận mình bại lộ, Quang Châu bên kia phái người đến bắt mình.
…
Lễ tang của tham quân Quách Bình cùng với mấy binh sĩ Tuần Phòng quân kết thúc ở trong nghi thức trang nghiêm nghiêm túc.
Trương Vân Xuyên vị Trần Châu trấn thủ sứ, phó tướng Tuần Phòng quân bị thương này cũng không để ý các giáo úy cùng tham quân khuyên can, tự mình tham gia lễ tang.
Sau khi lễ tang kết thúc, Trương Vân Xuyên lại tự mình tham gia nghi thức thẩm phán chém đầu đối với hơn trăm tên du côn ác bá.
Trương Vân Xuyên cánh tay quấn băng vải, trên đùi cũng quấn băng gạc, nhìn qua không có uy phong ngày xưa.
Nhưng tướng sĩ Tuần Phòng quân chung quanh mặc áo giáp, cầm binh khí đứng trang nghiêm toàn thân lộ ra sát khí ngút trời, khiến hàng ngàn người dây vây xem đến cả thở mạnh cũng không dám.
Mấy binh sĩ Tuần Phòng quân nâng Trương Vân Xuyên xuất hiện ở trong tầm nhìn của mọi người, khiến dân chúng vây xem xao động một phen.
Trương Vân Xuyên ngồi ở trên ghế, chung quanh nhất thời trở nên lặng ngắt như tờ.
“Các vị tướng sĩ!”
“Các vị phụ lão hương thân!”
Trương Vân Xuyên nhìn lướt qua đám người đông nghịt, cất cao giọng nói: “Ngay tại mấy ngày trước, có người phát rồ muốn ám sát ta!”
“Đáng tiếc nha!”
“Bọn hắn chưa thực hiện được âm mưu, Trương Đại Lang ta vẫn sống khỏe!”
Trương Vân Xuyên dừng một chút, nói: “Biết bọn hắn vì sao phải dồn ta vào chỗ chết không?”
“Đó là bởi vì ta sau khi đến Trần Châu, không quen nhìn bọn hắn trên dưới thông đồng với nhau ức hiếp dân chúng, ta hạ lệnh bắt một ít du côn ác bá, ta muốn nghiêm trị những người này!”
“Chủ của đám du côn ác bá này liền ngồi không yên được nữa, muốn giết chết Trương Đại Lang ta, sau đó bọn hắn tiếp tục ức hiếp dân chúng, tiếp tục bóc lột dân chúng!”
Dân chúng không biết đạo lý lớn gì cả.
Nhưng trong lòng bọn họ lại có một cái cân.
Sau khi Tuần Phòng quân đến Trần Châu, đám du côn ác bá quả thật ít đi, cũng không dám tùy ý bắt nạt người ta nữa.
Đặc biệt như là Đao Ba đầu mục phỉ khấu hoành hành địa phương nhiều năm bực này cũng bị giết, cái này càng làm bọn họ tin tưởng năng lực của Tuần Phòng quân.
Vì sao trước kia đám người Đao Ba không có việc gì, sau lưng bọn hắn là có người bảo kê.
Hôm nay trấn thủ sứ Trương Đại Lang gặp ám sát, rất hiển nhiên là Lưu gia sai người trả thù.
“Ta hôm nay nói luôn ở chỗ này!”
“Chỉ cần Trương Đại Lang ta còn có một hơi!”
“Vậy Trương Đại Lang ta muốn đả kích đến cùng đối với đám du côn ác bá ức hiếp dân chúng, tuyệt không để yên, thẳng đến khi chém tận giết tuyệt bọn hắn!”
“Ta mặc kệ ai đứng phía sau bọn hắn, chỉ cần Trương Đại Lang ta không chết, vậy lão tử liền liều mạng đến cùng với bọn hắn!”
Sau khi Trương Vân Xuyên tỏ thái độ, dân chúng vây xem lấy hàng ngàn để tính bên dưới ở sau khi trầm mặc ngắn ngủi, đột nhiên bộc phát ra tiếng hoan hô thật lớn.
“Hay!”
“Trấn thủ sứ đại nhân uy vũ!”
“Kiên quyết đả kích du côn ác bá!”
“Chúng ta đều ủng hộ trấn thủ sứ đại nhân!”
“...”
Dân chúng có thể nói là chịu đủ đám du côn ác bá kia ức hiếp rồi.
Đông Nam tiết độ phủ tuy các loại thuế phụ thu nhiều như lông trâu, ít nhất còn có một cái hạn độ.
Nhưng đám du côn ác bá này lại khác, bọn chúng cứ vài ngày lại vơ vét tiền tài, ức hiếp dân chúng, dẫn tới dân oán sôi trào.
Phàm là dân chúng có gan phản kháng đều gặp trả thù điên cuồng, làm dân chúng chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng.
Dân chúng khuất phục rồi, không ý nghĩa trong lòng bọn họ không có oán khí, chỉ là những oán khí này đều chôn sâu ở trong lòng mà thôi.
Trương Vân Xuyên sau khi dẫn dắt Tuần Phòng quân đến Trần Châu, trực tiếp ra tay với đám du côn ác bá này, bảo vệ là lợi ích của quảng đại dân chúng.
Tuy dân chúng không dám đứng ra nói cái gì, nhưng trong lòng lại là ủng hộ Trương Vân Xuyên.
Chỉ là bọn họ lo lắng trả đũa, không dám đứng ra công khai ủng hộ Trương Vân Xuyên.
Bây giờ Trương Vân Xuyên tỏ thái độ trước mặt mọi người, cũng điểm hỏa cảm xúc của dân chúng, dẫn tới bọn họ to gan hơn rất nhiều, dám ở trường hợp công khai ủng hộ cùng khen hay.
“Dẫn phạm nhân!”
Ở trong tiếng mệnh lệnh của Trương Vân Xuyên, từng tên ác bá du côn sắc mặt trắng bệch bị dẫn theo đi lên.
Bọn hắn không còn sự kiêu ngạo ương ngạnh ngày xưa, ngược lại toàn thân run như cầy sấy.
“Kiểm tra đúng người!”
“Chém!”
Ở dưới Trương Vân Xuyên tự mình giám sát, trường đao hạ xuống, đầu người lăn lông lốc.
“Hay!”
“Giết hay lắm!”
“...”
Đám người lại bộc phát ra từng đợt tiếng hoan hô.
Ở trong đám người hoan hô khen hay, có một số kẻ nhìn thấy dân chúng chung quanh hoan hô, bọn hắn liền sắc mặt âm trầm.