Đế Quốc Đại Phản Tặc (Bản Dịch)

Chương 942 - Chương 942: Vu Oan Giá Họa! (1)

Chương 942: Vu oan giá họa! (1) Chương 942: Vu oan giá họa! (1)

Lúc trước hắn có thể đảm nhiệm tiết độ sứ, Lưu gia cũng không thiếu ủng hộ.

Hắn bây giờ một khi động vào Lưu gia, lo lắng dẫn phát một loạt phản ứng dây chuyền.

Dù sao các gia tộc lớn đều rất mẫn cảm.

Mình ra tay với Lưu gia, có thể sẽ khiến bọn họ cũng sinh ra cảm giác nguy cơ.

Nếu gia tộc khác mỗi người cảm thấy bất an, đều ngoài mặt sau lưng xâu chuỗi lại đối nghịch với mình, vậy sẽ dao động sự thống trị của mình.

Các gia tộc này ở các cấp nha môn cùng trên địa phương thế lực không nhỏ, một khi liên hợp phản đối mình, vị trí tiết độ sứ của mình cũng có khả năng không ngồi vững.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao, Giang Vạn Thành lúc trước tay chân rụt rè, không dám trực tiếp ra tay thu thập Lưu gia, hắn cần cân nhắc và cân bằng lực lượng các phương diện cùng với ảnh hưởng của việc này.

Bây giờ mượn dùng Trương Đại Lang gặp ám sát, hắn thử một phen thái độ của các nhà.

Nhìn thấy những gia tộc này ủng hộ mình thu thập Lưu gia, điều này làm Giang Vạn Thành nhất thời không còn cố kỵ.

Chỉ cần các gia tộc này ủng hộ mình, không ở bên trong phá rối ngăn trở là tốt rồi.

Lấy thực lực của mình, thu thập Lưu gia là chuyện rất nhẹ nhàng.

Giang Vạn Thành ở sau khi biết rõ thái độ của các gia tộc lớn, lập tức điểm danh giám sát ngự sử Ngô Xương Mẫn.

“Ngô ngự sử!”

“Có hạ quan.”

Ngô Xương Mẫn lên tiếng trả lời, đứng dậy.

Giang Vạn Thành mở miệng nói: “Trần Châu trấn thủ sứ Trương Đại Lang gặp ám sát, đây là một vụ án lớn, tiết độ phủ chúng ta không thể ngồi xem mặc kệ!”

“Trương Đại Lang làm việc cho tiết độ phủ, thiếu chút nữa chết, tiết độ phủ chúng ta phải chủ trì công đạo cho Trương Đại Lang.”

“Do ngươi vất vả đi một chuyến, đi Trần Châu điều tra rõ ràng việc này, vô luận là đề cập đến ai, chỉ cần tham dự án này, đều nghiêm trị không tha!”

“Hạ quan tuân mệnh.”

Lúc trước Giang Vạn Thành cũng muốn suy yếu quyền thế của Lưu gia, trải đường cho con trai mình thượng vị.

Chỉ là hắn muốn tính cho đường dài, chỉ cần Lưu gia đủ thông minh, vậy về sau Lưu gia vẫn có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý.

Nhưng Lưu gia gắt gao nắm giữ quyền lực không buông tay, một lần này thế mà công khai sai người ám sát trấn thủ sứ Trương Đại Lang mình phái đi.

Cái này khiến Giang Vạn Thành sinh ra cảm giác khẩn trương cùng cảm giác nguy cơ mãnh liệt.

Lưu gia đã đuôi to khó vẫy, nếu tiếp tục không dứt khoát quyết đoán xử lý, vậy về sau nói không chừng sẽ giống với Cố Nhất Chu, phạm thượng làm loạn.

Cho nên hắn quyết định mượn dùng án một lần này Trương Đại Lang gặp ám sát, hoàn toàn lật đổ Lưu gia.

Các đại gia tộc một lần này cũng không đứng về phía Lưu gia, bởi vì tiết độ sứ đại nhân đã biểu lộ thái độ, đó là chỉ thu thập Lưu gia, sẽ không khuếch đại liên lụy bọn họ.

Bọn họ nếu phản đối, vậy kế tiếp thu thập có thể là bọn họ, vì thế bọn họ một lần này đều đồng loạt tỏ thái độ ủng hộ tiết độ phủ.



Trong đại lao Trần Châu Tuần Bổ ti, hai gã bộ khoái mang Lỗ Vịnh Hạo toàn thân tràn đầy vết thương từ trong một phòng giam nâng đến phòng thẩm vấn bên cạnh.

Lỗ Vịnh Hạo nhìn thấy ti trưởng Tuần Bổ ti Trương Võ đứng ở trong phòng thẩm vấn, hắn hướng mặt đất hung hăng nhổ một bãi nước bọt.

“Ta sẽ không nói cái gì hết.”

“Các ngươi cứ, cứ bỏ cái ý định đó đi.”

“Các ngươi muốn giết muốn chém trực tiếp ra tay, đừng làm những trò vô dụng này.”

“...”

Trương Võ nhìn một lần Lỗ Vịnh Hạo người đầy vết máu, cười lạnh một tiếng.

“Dẫn người vào cho ta.”

“Rõ!”

Ở trong tiếng bước chân, một con cá lọt lưới lúc trước tham dự cứu viện lão cha của Lỗ Vịnh Hạo bị mang vào phòng thẩm vấn.

Lúc trước bọn hắn tránh ở trong binh doanh Tả Kỵ quân.

Ở lúc binh doanh gặp công kích, hắn thừa dịp đêm tối cùng hỗn loạn, không để ý thủ hạ của mình, một mình vụng trộm chuồn đi.

Hắn là một gã nòng cốt bang phái, đối mặt Tuần Phòng quân càn quét địa phương.

Hắn vốn định chạy trốn tới Bắc An thành bên kia tránh đầu sóng ngọn gió, ai biết nửa đường lại rơi vào trong tay Hắc Kỳ hội.

“Lỗ thiếu gia, ta là Phùng Bảo đây.”

Người này nhìn thấy Lỗ Vịnh Hạo thân thể tràn đầy vết thương, mở miệng chào hỏi.

“Phùng Bảo, ngươi, ngươi sao lại ở nơi này?”

“Ngươi không phải đã chết rồi sao?”

Lỗ Vịnh Hạo ngẩng đầu, cũng nhận ra Phùng Bảo, vẻ mặt đầy kinh ngạc.

Phùng Bảo làm đầu mục bang phái, quan hệ với Lỗ gia bọn hắn không phải là cạn, hai người bọn họ cũng biết nhau.

Lúc trước binh doanh Tả Kỵ quân gặp tập kích, hắn còn cho rằng Phùng Bảo đã chết rồi.

“Ài, Lỗ thiếu gia, việc này nói đến thì dài.”

Phùng Bảo chưa đi nói mình vì sao chạy thoát, cũng chưa nói như thế nào lại rơi vào trong tay Tuần Phòng quân.

Hắn nói với Lỗ Vịnh Hạo: “Lỗ thiếu gia, ta có lỗi với Lỗ lão gia nha.”

“Người chưa cứu ra được, không trách các ngươi.”

Lỗ Vịnh Hạo biết Phùng Bảo tham dự hành động cứu viện lão cha của mình

“Lỗ thiếu gia, thật ra Lỗ lão gia cũng không phải Tuần Phòng quân giết.”

“Ngươi tìm Trương trấn thủ sứ đại nhân báo thù, là tìm sai người rồi.”

“Cái gì?”

“Không có khả năng!”

Lỗ Vịnh Hạo mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt tràn đầy không dám tin.

Cái này hoàn toàn không giống với tình huống Lưu Đỉnh nói cho hắn.
Bình Luận (0)
Comment