Chương 943: Vu oan giá họa! (2)
Chương 943: Vu oan giá họa! (2)
“Phùng Bảo, ngươi là đã bị Tuần Phòng quân thu mua rồi sao, vì sao nói ra loại lời này!” Lỗ Vịnh Hạo trừng mắt nhìn Phùng Bảo, cảm thấy gã đã đầu phục Tuần Phòng quân.
“Lỗ thiếu gia, ngươi không cần kích động, ta chưa bị Tuần Phòng quân thu mua.”
“Ta nói đều là thật.”
“Lúc trước Lỗ lão gia khai ra không ít chuyện, Lưu tam gia rất tức giận, cho nên hắn căn bản không muốn cứu Lỗ lão gia trở về.”
“Hắn hạ lệnh đám người Đao gia giết chết Lỗ lão gia, sau đó tiêu hủy toàn bộ lời khai...”
“Nói bậy, ngươi nói hươu nói vượn!”
Lỗ Vịnh Hạo vẫn luôn cho rằng lão cha mình là Tuần Phòng quân giết, cho nên thống hận Tuần Phòng quân.
Nhưng bây giờ Phùng Bảo lại nói là Lưu Đỉnh hạ lệnh giết chết lão cha mình, điều này làm hắn trong lúc nhất thời khó có thể tiếp nhận.
“Lỗ thiếu gia, ta lúc ấy có mặt ở đó, ta không cần phải lừa gạt ngươi.”
“Ta sẽ không tin tưởng ngươi, ngươi tên tay sai Tuần Phòng quân này!”
Lỗ Vịnh Hạo bộ dạng như điên cuồng gào thét, khó có thể tiếp nhận sự thật Lưu Đỉnh giết lão cha của mình.
“Dẫn hắn đi ra ngoài.”
Trương Võ sau khi nhìn một lần Lỗ Vịnh Hạo cảm xúc đã bị kích thích, phất phất tay, bảo người dẫn Phùng Bảo ra ngoài.
“Lỗ Vịnh Hạo, ngươi quả nhiên là một thằng ngốc.”
Trương Võ châm chọc nói: “Ngươi biết vì sao Lưu Đỉnh muốn giết lão cha ngươi không?”
“Không chỉ vì hắn thống hận cha ngươi khai ra nhiều chuyện như vậy, hắn còn dòm ngó tài sản của Lỗ gia ngươi, còn dòm ngó mẹ kế của ngươi.”
“Ngươi chỉ sợ không biết nhỉ, khi ngươi bị nhốt ở nơi này, mẹ kế của ngươi đã lên giường của Lưu Đỉnh.”
“Nói hươu nói vượn, nói bậy!” Lỗ Vịnh Hạo hai mắt đỏ bừng lớn tiếng quát: “Ngươi câm miệng!”
“Ha ha.”
“Chính ngươi bị Lưu Đỉnh lợi dụng, ngươi còn ở nơi này bảo vệ Lưu Đỉnh, ta rất cảm thấy bi ai thay ngươi.”
“Ngươi chết rồi, gia sản của Lỗ gia các ngươi đều của mẹ kế ngươi cùng đứa em trai cùng cha khác mẹ kia của ngươi, mà Lưu Đỉnh ngủ mẹ kế ngươi, vậy gia sản trên thực tế biến thành của Lưu Đỉnh.”
“Ngươi tham dự ám sát đại nhân nhà ta, ngươi sẽ bị xử tử, ngươi cái gì cũng không đạt được.”
“A!”
Lỗ Vịnh Hạo sau khi nghe được lời này kích thích, lại nghĩ tới Lưu Đỉnh khuyến khích mình giết trấn thủ sứ Trương Đại Lang đủ các chi tiết, cảm xúc của hắn có chút sụp đổ.
“Ngươi suy nghĩ một chút đi.”
Trương Võ nhìn Lỗ Vịnh Hạo, nói: “Ngươi chừng nào nghĩ thông suốt, ta lại đến nói chuyện với ngươi.”
Trương Võ sau khi nói xong, lập tức sai người đưa Lỗ Vịnh Hạo cảm xúc sụp đổ về đại lao, để tự gã bình tĩnh lại một chút.
Trương Võ cảm thấy, chỉ cần Lỗ Vịnh Hạo có thể đứng ra chỉ điểm làm chứng Lưu Đỉnh sai khiến giết người, vậy Tuần Bổ ti liền có thể bắt Lưu Đỉnh.
Trong nha môn Trần Châu trấn thủ phủ, tham quân Vương Lăng Vân, giáo úy Tào Thuận, Từ Kính, Trịnh Trung cùng hội trưởng Hắc Kỳ hội Lý Dương đang nói chuyện với nhau.
“Vương tham quân, chúng ta đã tiến hành điều tra một phen đối với huynh đệ của chúng ta.”
“Chuyện mấy thôn kia gặp cướp bóc, không phải huynh đệ Trần Châu doanh chúng ta làm.”
Giáo úy Trần Châu doanh Tào Thuận vẻ mặt nghiêm túc, hướng tham quân Vương Lăng Vân làm sáng tỏ chuyện bọn họ không tham dự cướp bóc.
Bởi vì mấy ngày qua có vài thôn xóm đã gặp người mặc áo giáp Tuần Phòng quân cướp bóc, còn làm nhục không ít nữ nhân.
Có mấy người phụ nữ không chịu nổi nhục nhã đã nhảy sông tự sát.
Người trong thôn người ta đã nâng thi thể chặn binh doanh Tuần Phòng quân bọn họ.
Bây giờ sự việc càng lúc càng ồn ào, mọi người thôn xóm địa phương đã biết, ảnh hưởng rất xấu đối với danh tiếng của Tuần Phòng quân bọn họ.
Vừa vặn lúc này Trương Vân Xuyên vị trấn thủ sứ đại nhân này lại đang dưỡng thương.
Cho nên tham quân Vương Lăng Vân lập tức phái người đến các doanh đi điều tra, hy vọng bắt được hung thủ.
“Việc này cũng không quan hệ với Kiêu Kỵ binh chúng ta.”
“Huynh đệ Kiện Duệ doanh chúng ta cũng không tham dự.”
Các giáo úy biết được sau khi sự kiện xảy ra, cũng rất tức giận, tự mình dẫn người tiến hành điều tra triệt để.
Nhưng bọn họ phát hiện, căn bản không phải huynh đệ của bọn họ làm.
“Không phải huynh đệ Tuần Phòng quân chúng ta làm, vậy là có người lấy danh nghĩa chúng ta vu oan giá họa.”
Vương Lăng Vân là tin tưởng dám người giáo úy Tào Thuận.
Dù sao Tuần Phòng quân kỷ luật trước giờ rất nghiêm khắc, đừng nói là đánh cướp làm nhục nữ nhân, cho dù là ăn quỵt cũng sẽ bị xử lý nghiêm khắc.
Có thể nói quân pháp đối với tướng sĩ Tuần Phòng quân là có sức ước thúc sức cùng chấn nhiếp.
Bây giờ lại xảy ra sự kiện ác tính như vậy, cái này khiến Vương Lăng Vân không thể không hoài nghi, đây là có người vu oan hãm hại.
“Các ngươi sau khi trở về lại ngầm điều tra rõ một phen, phòng ngừa có người nói dối.”
Vương Lăng Vân dặn dò đối với đám người giáo úy Tào Thuận: “Bây giờ là thời buổi rối loạn, cảm xúc của dân chúng đã bị điểm hỏa.”
“Dân chúng bây giờ không rõ chân tướng, nhận định là người của chúng ta làm.”
“Bọn họ vây chặn binh doanh thì để bọn họ chặn, các ngươi nhất định phải ước thúc tốt huynh đệ, đừng xảy ra xung đột với dân chúng.”
“Ta hoài nghi việc này là sau lưng có người phá rối.”
“Rõ!”
“Cơ sở ngầm của Hắc Kỳ hội cùng đội kỵ binh tuần tra nhất định phải hành động, chỉ cần bắt được một đám đạo tặc giả mạo này, vậy tất cả vấn đề có thể giải quyết dễ dàng.”
“Rõ!”