Để Theo Đuổi Bạch Nguyệt Quang, Tôi Trở Thành Ảnh Hậu

Chương 57

“Gọi bọn chị đến gấp thế này làm gì vậy?”
Lục Mạn và Lưu Chấn tay xách nách mang túi lớn túi nhỏ, đứng ngoài cửa phòng bệnh.

Có lẽ vì người đến đông, hoặc có lẽ đã qua cơn xúc động ban đầu, Đàm Dực lại lấy lại dáng vẻ lịch thiệp nho nhã thường ngày, ngồi nghiêm chỉnh trên xe lăn, dịu dàng mà bình tĩnh.

Nhan Trăn: “…”

“Tay em bị sao thế?” Thấy tay Nhan Trăn được băng bó, Lục Mạn hỏi.

“Không cẩn thận bị xước thôi.”

Hai người kia chẳng biết chuyện gì đã xảy ra, bị gọi đến đột ngột, vẻ mặt ngơ ngác.

Nhan Trăn nhận lấy túi đồ, lật xem đống quần áo và tóc giả bên trong.

Theo yêu cầu của Nhan Trăn, Lưu Chấn đã moi từ kho đạo cụ ra mấy bộ tạm coi là nhìn được, hiệu quả thì... cũng chỉ tàm tạm. Phim hiện đại ai lại dùng tóc giả, trừ khi là cảnh cải trang. Nhưng phim nghiêm túc ai mà đi cải trang hoài được chứ?

Nhan Trăn thì rõ ràng chẳng bận tâm gì nhiều, ánh mắt nhìn thẳng vào Đàm Dực đang ngồi trên xe lăn, bắt đầu lục lọi trong túi.

Nhìn mấy bộ đồ hoa hòe hoa sói trải đầy giường, trong đó còn có cả bộ tóc giả dài lòe loẹt, Đàm Dực đột nhiên căng thẳng. Cảm giác nguy hiểm trào lên mãnh liệt.

Nhan Trăn ngắm nghía một hồi, cuối cùng vẫn thấy tóc dài an toàn hơn.

“Tôi không đội đâu.” Rõ ràng đã đoán ra ý đồ của Nhan Trăn, mặt Đàm Dực hiện rõ chữ “từ chối”.

“Thời buổi đặc biệt mà, em còn vào tận nhà vệ sinh nam rồi cơ, đội cái tóc giả thì có gì to tát.” Nhan Trăn lầm bầm, thần tượng của ai mà gánh áp lực hình tượng nặng thế chứ.

“Em vào nhà vệ sinh nam hồi nào—”

“Vừa nãy ở tầng tám ấy…” Trước đó khi lên tầng tám tìm người, cô không để ý mà phi thẳng vào toilet nam, rồi thì... mấy chuyện không tiện nói ra.

Thấy hơi lúng túng, Nhan Trăn đang định kết thúc chủ đề thì bắt gặp ánh mắt háo hức tò mò của Lục Mạn và Lưu Chấn.

“Không có gì đâu.” Nhan Trăn khẽ ho một tiếng, còn Đàm Dực thì cực kỳ nghiêm túc đội luôn tóc giả lên đầu.

Lục Mạn và Lưu Chấn liền tự giác “nhìn mũi – nhìn tâm” tỏ vẻ hiểu chuyện.

Nhan Trăn mở tủ quần áo, chọn ra hai bộ đồ đưa cho họ: “Hai người mặc cái này.”

Trời vừa sáng sớm, thời tiết dịu mát, ánh sáng yếu ớt, mặt trời còn chưa lên, rất thích hợp để nghỉ ngơi. Một đám phóng viên ngồi ngoài cửa bệnh viện gà gật chờ thời.

Từ khi phát hiện ra tung tích của Đàm Dực, rất nhiều người thay nhau phục kích, chỉ mong giành được tin độc quyền.

Nhưng nào ngờ Đàm Dực cứ như mọc rễ trong phòng bệnh, không bước ra một bước, bệnh viện lại còn canh phòng nghiêm ngặt, cả tháng trôi qua chẳng ai thấy được mặt anh.

Một số người nản quá bỏ đi, còn lại số ít vẫn kiên trì tin rằng “kiên trì chính là thắng lợi”.

Phóng viên chực sẵn dưới lầu ngáp dài, lấy điện thoại ra xem giờ.

9:17. Âm lịch ngày 13 tháng Sáu. Ngày tốt để ra ngoài, du lịch, cúng tế. Kiêng khai trương, khởi công, động thổ.

Nhìn bệnh viện im phăng phắc như gà bị bóp cổ, anh ta chắc mẩm hôm nay cũng không có gì, liền nhắm mắt nghỉ ngơi.

“Là Đàm Dực! Là Đàm Dực—”

Một tiếng hét phấn khích đột nhiên vang lên từ xa, âm lượng lớn đến mức khiến đám phóng viên đang lim dim choàng tỉnh.

Họ thấy một phụ nữ đang vội vã đẩy xe lăn chạy qua.

Mọi người nhìn kỹ, người ngồi trên xe tuy che kín mít, nhưng trên người lại khoác đồ Armani hàng giới hạn từng mặc khi dự sự kiện, trợ lý thì mặc hàng hiệu oversize sang chảnh, khí chất xuất chúng – không phải Đàm Dực thì còn ai?

Phóng viên như vớ được vàng, ùa lên như ong vỡ tổ, chỉ hận không thể xuyên qua mũ và khẩu trang mà khám nghiệm hiện trường cho ra “kết luận y học” ngay lập tức.

Người qua đường cũng ùa tới xem, bệnh nhân thì bỏ luôn cả việc lấy số khám.

“Xin lỗi, làm ơn nhường đường.” Cô gái đẩy xe lăn vô cùng chuyên nghiệp, cản hết mọi người bên ngoài một vòng. Cảnh tượng nhốn nháo. Trong lúc đó, một cặp khác nhẹ nhàng đẩy xe đi từ cửa chính.

“Có tin đồn nói anh đã qua đời, anh nghĩ sao về chuyện này? Vì sao không lên tiếng?”
“Chuyện anh bị thương nặng có thật không?”
“Ngày xảy ra tai nạn rốt cuộc đã có chuyện gì? Hiện tại anh thế nào? Có kế hoạch gì tiếp theo không? Xin hãy trả lời.”

Im lặng một hồi, người ngồi trên xe lăn đưa tay ra hiệu.

Sắp trả lời thật rồi sao? Đám phóng viên hồi hộp giơ micro chờ đợi.

Chỉ thấy người kia gỡ mũ và khẩu trang ra, quay sang hỏi: “Các anh tìm ai?”

“Chú là ai thế ạ?” Đám phóng viên suýt nữa khóc ngất. Công sức cả tháng trời coi như đổ sông đổ biển.

Sau nửa tiếng vật lộn rồi tan rã trong thất vọng, Lưu Chấn cầm mũ đứng thở dài: “Thì ra làm người nổi tiếng cảm giác thế này, chẳng dễ chịu gì.”

Lục Mạn tháo kính râm, giơ ngón cái: “Không tệ đâu chú, có phong thái minh tinh thật đấy.”

“Chủ yếu là nhờ cháu hô to mà.” Lưu Chấn cười toe, vui vẻ nhận lời khen, đứng dậy khỏi xe lăn, cởi nút áo vest như vừa được “giải phóng”.

Cởi đến nửa chừng thì — “rụt” một tiếng.

Cúc áo bắn “pặc” xuống đất, còn lăn mấy vòng.

“Ui da, rớt cúc rồi.”

“Không chỉ vậy,” Lục Mạn chỉ ra sau lưng, “còn bị rách nữa.”

Cô cũng vội xem xét bộ vest của mình, lúc chen lấn chắc đã bị dính thứ gì đó.

Thôi xong, vest của Đàm Dực…

Nghe nói là hàng cao cấp thiết kế riêng gì đó?

Sau một giây hoảng hốt, hai người nhanh chóng quyết định tỏ ra bình tĩnh.

“Chúng ta sẽ vá lại rồi trả, vá lại rồi trả. Còn phải giặt cho sạch nữa.” Lục Mạn lật qua lật lại, vết bẩn vẫn y nguyên.

“Không sao đâu, không sao đâu.” Lưu Chấn kéo áo lại chỗ cũ, nhẹ nhàng nhét cúc vào túi.

Vừa rời khỏi đám đông, Đàm Dực lập tức tháo bộ tóc dài sặc sỡ và chiếc áo khoác đầy đinh tán cùng dây xích. Đây là lần đầu tiên anh mặc phong cách này – vừa chất chơi vừa nổi loạn.

Từ trước đến nay, hình tượng mà công ty xây dựng cho anh rất chính xác và nghiêm ngặt – dịu dàng, ôn hòa, lịch lãm. Phối cùng quần áo màu nhã nhặn, cảm giác ấm áp trên người anh càng được nhân lên.

Sự thân thiện bẩm sinh ấy, là điều riêng có ở Đàm Dực. Anh luôn mang lại sự dễ chịu, khiến ai ở bên cũng cảm thấy nhẹ nhõm.

Nhưng sau khi nghe bao lời thì thầm đau lòng, chứng kiến cảnh Đàm Dực khóc trong viện, Nhan Trăn chợt nhận ra — có lẽ anh đã mệt rồi.

Thật ra, một Đàm Dực dịu dàng rất tốt.
Đàm Dực sống theo ý mình cũng rất tốt.
Dù là giận dữ, căm ghét, hay uất ức… cũng đều tốt cả.

Chạy ra ngoài như vậy, mặc kệ dư luận, mặc kệ truyền thông, không cần chuẩn bị gì nhiều, cứ đến nơi mình muốn.

Đàm Dực ôm bộ tóc giả dài và áo da, thuận lợi được đẩy thẳng đến bãi xe.

“Cứ thế này thôi á?” Nhìn chiếc xe van trước mặt, Đàm Dực vẫn chưa dám tin.

“Ừ, thế thôi.”

Đến khi lên xe rồi, Đàm Dực vẫn mơ hồ.

Anh tưởng mình phải ở viện đến khi ra viện, tưởng sẽ bị phóng viên bủa vây, thậm chí còn chuẩn bị trước đáp án cho những câu hỏi kỳ cục.

Nhưng cuối cùng lại cứ thế mà đi ra được.

Nhìn dòng người, dòng xe bên đường, tâm trạng Đàm Dực trở nên vô cùng tốt.

Đã lâu lắm rồi anh không ngắm cảnh. Trước đây cũng hiếm khi được đi dạo thế này.

Thời gian, công việc, hình ảnh – thứ nào cũng phải lo. Sau khi nổi tiếng, lịch làm việc kín mít, sức ảnh hưởng tăng vọt, Đàm Dực hầu như không bước ra ngoài, nhất là ở khu trung tâm.

Giờ đây, anh có thể ngồi trong xe ngắm thành phố, thậm chí có thể nhìn từng biểu cảm của người qua đường.

Nhan Trăn như có cảm ứng, lái xe vòng quanh thành phố. Thấy Đàm Dực giãn mày, cô cũng khẽ cong môi.

Từ quảng trường công viên đến hẻm nhỏ, họ còn ghé qua một ngôi chùa giữa rừng cây.

Rất nhiều người khác nhau.

Cao thấp gầy béo có cả, vui buồn giận dữ đều có, người mệt mỏi vội vã, người nằm đu đưa cả chiều trên ghế xếp.

Muôn hình vạn trạng, sống theo muôn kiểu. Đời người trăm vị, chẳng ai thuận buồm xuôi gió, đủ thứ sắc thái đan xen.

Khi Nhan Trăn lái xe quay về trung tâm thành phố, đèn đường đã sáng rực.

Đàm Dực tựa vào ghế, dõi theo những cột đèn lùi dần theo vệt sáng mờ.

“Em nói, tôi thế này… còn làm diễn viên được nữa không?” Một lúc sau, anh khẽ lên tiếng.

“Còn xem anh muốn làm kiểu diễn viên nào.”

“Giờ tôi nhìn thấy máy quay là sợ, sợ phải đối mặt với khuôn mặt này, sợ mình không còn tư cách nữa. Thậm chí trong mơ cũng chạy trốn, hết đêm này đến đêm khác. Một diễn viên lúc nào cũng muốn trốn chạy, thì làm sao diễn cho tốt được?” Giọng Đàm Dực nhẹ nhàng.

“Muốn thử không?” Nhan Trăn vừa lái xe đến ngã tư, bất ngờ quay đầu, rồi vòng đường đến một tòa nhà truyền thông.

Trong tòa nhà có rất nhiều studio lớn nhỏ, chủ yếu là dân truyền thông, đèn đóm tầng trên vẫn sáng, chắc là đang tăng ca.

Dưới sảnh lác đác vài người ra vào, ai cũng vác đủ thứ máy móc lỉnh kỉnh.

Phóng viên, máy ảnh, giới truyền thông – Đàm Dực co người lại, cứ như ống kính kia đang chĩa vào mình.

Nhan Trăn đặt lên đầu anh một chiếc mũ bucket, che kín tầm nhìn: “Thử xem sao.”

Cả hai cùng xuống xe, Đàm Dực chống nạng, được đỡ từng bước một tiến đến trước cửa, thu hút không ít ánh nhìn.

Một tay săn ảnh đang đi ra nhìn hai người một hồi, rồi vác đống thiết bị lại gần.

Tầm nhìn bị che mất, Đàm Dực chỉ thấy đôi chân kia ngày càng đến gần.

Tay săn ảnh kia có vẻ tâm trạng không tốt, mở miệng đã chẳng lịch sự:
“Các người tìm ai? Trông chẳng giống người có hẹn. Nếu chỉ đi ngang thì đừng có nhìn loạn. Tò mò cái gì? Nơi này sàn trơn, chống nạng còn không sợ trượt ngã à? Tối rồi mà cô em còn dắt một thằng què chạy lung tung làm gì?”

Hai người bị gọi là “cô em” và “thằng què”: “…”

Dù sao trong đầu phần lớn paparazzi thì, Đàm Dực vẫn còn đang ở viện điều trị, còn Nhan Trăn vẫn đang quay phim. Hai người này tám đời không dính dáng. Có ai nói Đàm Dực đội mũ bucket, chống nạng chạy tới tòa nhà truyền thông, chắc bị coi là điên mất.

Đi hai vòng, có người cười, có người nhìn, cũng có người nhắc khéo anh cẩn thận.

Đàm Dực chợt nhận ra, trừ khác biệt về lập trường, phóng viên với người bình thường cũng chẳng khác nhau là mấy.

Điều anh phải đối mặt, không phải là truyền thông, không phải là ống kính – mà là chính mình.

Một vết sẹo – vết sẹo ảnh hưởng đến cả sự nghiệp.

Nhưng nói cho cùng, cũng chỉ là một vết sẹo.

Không làm nam chính được, vai phản diện cũng hay mà. Không làm hoa chính, làm lá xanh cũng chẳng sao. Thậm chí… có thể chuyển hướng mà, phải không?

Nếu thật sự yêu điều đó, thì còn sợ gì nữa?

Bình Luận (0)
Comment