Để Theo Đuổi Bạch Nguyệt Quang, Tôi Trở Thành Ảnh Hậu

Chương 58

Buổi tối quay lại bệnh viện, suýt nữa thì Giải Trí tức chết tại chỗ.

Trong phòng bệnh chẳng có lấy một bóng người, ra ngoài hỏi mới biết buổi sáng đã xảy ra một "sự cố nho nhỏ", sau đó vừa nhìn lên mạng, trời đất ơi, mấy tin đồn vớ vẩn lại nổ tung lên rồi.

Giải Trí lướt một vòng từ trên xuống dưới. Từ sau khi Đàm Dực xảy ra chuyện, anh đã mắc chứng “nghiện nghề”, chỉ cần bên này có chút gió thổi cỏ lay là lập tức bật điện thoại, mở web, cả quy trình liền mạch không cần suy nghĩ.

Trên mạng đủ loại thông tin.

“Đàm Dực sụp đổ”, “Đập gương”, “Đàm Dực hủy dung”, “Rối loạn tinh thần”, “Tay cầm hung khí hành hung người khác” là những từ khóa bị đồn mạnh nhất.

Nói thật, mấy cái đầu tiên thì Giải Trí còn miễn cưỡng hiểu được, chứ “tay cầm hung khí hành hung người khác” là chuyện quái gì? Bảo Đàm Dực hành hung người khác, Giải Trí có trăm cái mạng cũng không tin. Với tính cách của cậu ấy, xảy ra chuyện gì cũng chỉ dằn vặt bản thân thôi.

Nghĩ đến đây, Giải Trí thở dài một tiếng.

May mà bệnh viện sơ tán kịp thời, không bị chụp trúng cái gì, tiêu điểm đều dồn hết lên người Đàm Dực, không lôi kéo đến người khác.

Mấy loại tin đồn kiểu này tuy ầm ĩ nhưng thường cũng chóng tàn.

So với những lời đồn kia, điều khiến Giải Trí thật sự lo lắng là: Đàm Dực đã biết rồi.

Hơn nữa là lén lút lên tầng bảy rồi biết, sau khi biết thì đập gương, còn có vẻ tuyệt vọng pha lẫn chua xót.

Lúc đầu Giải Trí còn có chút cắn rứt vì đã giấu chuyện này, nhưng vừa nghe Đàm Dực tự mình chạy ra ngoài, chút lý trí còn sót lại cũng bị cuốn trôi sạch sẽ.

Cậu ấy chịu nổi không? Là người trong cuộc, cậu ấy càng hiểu rõ cú đả kích này tàn khốc cỡ nào.

Giờ tâm trạng có ổn định không? Bên ngoài nhiều paparazzi như vậy, lỡ xảy ra chuyện thì sao? Tình trạng thế này, có thể ra ngoài được à? Buổi sáng vừa trải qua một trận long trời lở đất, kết quả không nghỉ ngơi, không điều trị, lại còn lao ra ngoài trước bao nhiêu phóng viên, đây chẳng phải là “đầu đội sóng gió mà đi” sao? Còn chưa đủ loạn chắc? Bây giờ giới trẻ rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy?

Đúng lúc đổi ca, Nhan Trăn đưa Đàm Dực trở về bệnh viện.

Mở cửa ra là gương mặt đen sì như sắp phát nổ của Giải Trí.

Ca này hình như Giải Trí đến sớm hơn bình thường một chút.

Vừa đẩy Đàm Dực vào phòng, Giải Trí lập tức đập bàn cái “rầm”, giọng hiếm thấy nghiêm khắc:

“Biết bên ngoài bây giờ toàn là phóng viên không? Chuyện sáng nay còn chưa lắng xuống, mấy người lại bắt đầu nữa rồi. Chạy chạy chạy, giờ là lúc có thể chạy lung tung sao? Ngồi xe lăn, chống nạng, nhỡ có chuyện gì thì làm sao? Hai người tính lên trang nhất à? Lỡ đụng phóng viên thì xử lý kiểu gì? Tin tức loạn như vậy, còn sợ phóng viên không đuổi theo các người chắc? Mấy người làm phóng viên bây giờ, nói chuyện toàn cài bẫy, chụp ảnh hỏi han vài câu, chịu nổi không? Hai người tính dọa tôi chết đúng không? Hả?”

Chửi một trận xối xả xong, Giải Trí mới nhớ ra: Đàm Dực là bệnh nhân.

Ý thức được giọng mình nặng nề quá, anh sửa lời mấy lần trong lòng rồi hạ giọng: “Tôi biết cậu không vui, muốn đi đâu xả stress tôi cũng không cấm, nhưng ít ra cũng báo tôi một tiếng, để tôi chuẩn bị trước chứ.” Giải Trí ngập ngừng một chút, “Tôi hiểu, cái… gì đó của chúng ta, cậu không vui, có thể còn tức giận, nhưng ít ra, đừng để bản thân mình mạo hiểm như vậy, được không?”

Nói đến chuyện giấu giếm thì đúng là hơi sượng, Giải Trí xoay lời một chút để giữ mặt mũi.

Chờ một lúc mà Đàm Dực vẫn im lặng trên xe lăn, Giải Trí cảm thấy chắc vừa rồi mình mắng hơi nặng thật.

Đàm Dực bị giấu lâu như vậy, vừa mới biết được sự thật về khuôn mặt, mà giờ lại còn bị giảng đạo lý? Chỉ là ra ngoài một lát thôi mà? Sao mình lại nhỏ nhen như thế? Cùng lắm thì xử lý truyền thông là được.

Giải Trí hối đến độ ruột gan xoắn cả lại.

Khi anh đang tự kiểm điểm sâu sắc, Đàm Dực bỗng từ xe lăn đứng lên, duỗi tay ôm lấy anh.

“Anh à, khoảng thời gian này… cảm ơn anh vì tất cả.”

Chỉ một câu thôi, cũng đủ khiến người luôn mạnh mẽ như Giải Trí đỏ hoe vành mắt.

“Sao muộn vậy rồi còn chưa tới?” – Khi Nhan Trăn xuống lầu thì Lục Mạn đã đứng chờ từ lâu.

“Trên lầu vừa mới nhận người thân.” – Nhan Trăn cười, chỉ lên phòng bệnh.

“Thật hả? Vượt qua được chuyện này không dễ đâu. Tuyệt thật.” – Lục Mạn vừa nắm vô lăng vừa cảm thán.

Cuối cùng thì tảng đá trong lòng cũng rơi xuống đất.

“Chị Mạn Mạn, chị thấy mấy chị ‘trạm tỷ’ đó, có phải liên hệ fan dễ hơn không?” – Đi được một đoạn, Nhan Trăn đột nhiên hỏi.

“Tất nhiên, quản lý fan site mà.”

“Vậy chị liên hệ được không?”

“Được chứ, sao thế? Dạo này tin tức loạn quá muốn hoạt động lại à?”

Nhan Trăn gật đầu: “Ừ, phải làm cái gì đó thôi.”

Quầy y tá.

“Bệnh nhân phòng 8103 đâu rồi?” – Một bác sĩ cao lớn hỏi.

“Sáng sớm đã hẹn tư vấn tâm lý rồi, sao vậy ạ?” – Một cô y tá nhỏ trả lời.

“Trưởng khoa bảo tôi đến đo huyết áp cho cậu ấy.”

“Vậy bác sĩ đợi một chút nhé, chắc sắp quay lại rồi.”

“Ừm.” – Bác sĩ kia đẩy kính, cầm hộp đo huyết áp rời đi, nhưng không đi xa.

Phòng tư vấn tâm lý.

“Gần đây tinh thần cậu hồi phục rất tốt, có vẻ lần ra ngoài trước tác động khá tích cực. Chúc mừng nhé, từ giờ tư vấn một tuần một lần là được rồi.” – Bác sĩ tư vấn mỉm cười, rồi dặn thêm: “Nhưng thuốc an thần vẫn đừng dừng vội, hiện giờ vẫn là thời kỳ hồi phục, đừng để ảnh hưởng đến giấc ngủ. Giấc ngủ tốt là điều then chốt để có một ngày vui vẻ.”

Đàm Dực: “Vâng.”

“Vậy hẹn gặp tuần sau.”

Sau khi Đàm Dực rời đi, bác sĩ tư vấn đưa mắt nhìn về phía góc đặt trò chơi cát.

Đó là phần Đàm Dực vừa xếp lúc chiều.

Cát mịn, nước sạch, những mô hình – là yếu tố cơ bản trong trò chơi trị liệu bằng cát.

Mà qua một thiết lập đơn giản như vậy, thế giới nội tâm sẽ được bộc lộ.

Trong khay cát, đường đi rộng rãi, ranh giới rõ ràng, toát lên cảm giác cởi mở. Đặc biệt, đây là lần đầu tiên sau chừng ấy thời gian có một nhân vật xuất hiện trong sa bàn – một biểu hiện rất rõ ràng của sự lệ thuộc.

Đàm Dực vừa đi không lâu thì Giải Trí quay lại.

Điều này bác sĩ tư vấn hoàn toàn có thể đoán trước – khi bệnh nhân có sự thay đổi lớn, người thân thường sẽ có đủ loại lo lắng, thậm chí là biểu hiện lo âu quá mức.

“Giờ chỉ tư vấn tuần một lần liệu có ổn không? Hay anh xác nhận lại một chút?” – Giải Trí vừa mở miệng đã thể hiện rõ sự bồn chồn.

“Tôi chắc chắn.” – Bác sĩ mỉm cười kiên nhẫn, “Tôi hiểu cảm giác đó, rất nhiều thân nhân cũng như vậy. Khi thấy bệnh nhân đột nhiên tốt lên, lại càng lo sợ. Nhưng xin anh yên tâm, trạng thái của Đàm Dực đã tốt lên nhiều lắm rồi. Cả trong trò chơi cát lẫn quá trình tư vấn đều cho thấy điều đó. Đừng lo quá mức. Cậu ấy luôn có tiết tấu riêng của mình, cũng rất kiên định với quyết định của bản thân, điều này khiến tôi rất yên tâm.”

“Nếu… tôi nói là nếu, nếu lại có chuyện gì đó khác, liệu vấn đề của Đàm Dực có tái phát không?”

“Không ai có thể đảm bảo. Trị liệu tâm lý vốn là một quá trình dài lâu và đầy bất định.” – Bác sĩ ngẫm nghĩ rồi trả lời.

“Anh thấy đó, chuyện lần này quá lớn. Tôi vẫn nghĩ là nên tăng số lần tư vấn chứ không giảm, ít nhất là giữ nguyên như trước chứ?”

Thấy Giải Trí vẫn lo âu, bác sĩ cười đùa trấn an: “Yên tâm đi. Chỉ cần không xảy ra chuyện gì kinh thiên động địa, Đàm Dực chắc chắn sẽ vượt qua.”

Câu này vốn để trấn an, nhưng Giải Trí nghe xong thì lặng đi.

Một lúc sau, anh thở dài: “…Vậy tăng số lần đi. Càng nhiều càng tốt.”

Sáng sớm, Nhan Trăn ra ngoài, đến tiệm hoa chọn một bó baby trắng.

Tháng 7-8 là mùa hoa baby nở đẹp nhất, cả bó như những vì sao nhỏ, rực rỡ đầy sức sống.

Vì dư luận gần đây quá ồn ào, Nhan Trân ăn mặc kín mít rồi mới đến bệnh viện. Đúng lúc Đàm Dực vừa kết thúc buổi trị liệu tâm lý.

Từ khi Đàm Dực chuyển biến tốt hơn, Giải Trí không còn quá khắt khe nữa – xem tivi được rồi, điện thoại cũng trả lại – dù vẫn khuyến khích hạn chế. Thỉnh thoảng cho anh ấy tự đi, đôi khi cũng để anh ấy được ở một mình. Lần này là Đàm Dực tự mình trở về.

“Chúc mừng anh.” – Nhan Trăn cầm bó hoa nói.

Sự chuyển biến lần này của Đàm Dực đủ để ăn mừng bằng một bó hoa – con hào sâu trong lòng rốt cuộc cũng vượt qua rồi.

Đàm Dực rất vui khi thấy Nhan Trăn. Anh cười nhận lấy hoa, nhưng khi nhìn thấy những chùm hoa baby nở rộ, không hiểu sao nét mặt bỗng cứng lại.

Đàm Dực im lặng một lúc, hơi gượng ép rút tay về: “…Tôi không thích loài hoa này. Xin lỗi, cảm ơn em.”

Nét mặt miễn cưỡng ấy, là lần đầu tiên Nhan Trăn thấy.

Cô thu lại tay, nhẹ giọng hỏi: “…Có chuyện gì sao?”

Đàm Dực lắc đầu.

Thấy anh im lặng rõ rệt, Nhan Trăn thử chuyển chủ đề: “Hôm nay trời đẹp, có muốn ra ngoài dạo không?”

“…Tôi muốn ở một mình một lúc.” – Không biết vừa nghĩ đến chuyện gì, Đàm Dực một lúc lâu sau mới trả lời.

Nhan Trăn ôm bó hoa bước ra khỏi phòng bệnh.

Từ lúc nhìn thấy bó hoa đó, tâm trạng Đàm Dực đã trùng xuống, cả buổi mất hứng, lảng tránh rõ rệt, ngay cả hoạt động yêu thích nhất là đi dạo cũng từ chối. Có vẻ anh ấy thật sự không thích loài hoa đó.

Lúc đi ngang qua quầy y tá, Nhan Trăn khẽ gật đầu chào bên trong. Đến gần một chiếc thùng rác cách phòng bệnh một đoạn, cô dừng lại một chút, rồi tiếp tục bước đi, cuối cùng vứt bó hoa vào thùng rác cách xa phòng bệnh hơn.

Trong thùng rác chất đống bông băng, giấy vụn, vết bẩn đậm nhạt, bốc lên mùi hỗn tạp của thức ăn thừa và rác thải.

“You are my sun, moon and stars.”

Chiếc ruy băng cột bó hoa viết như thế.

Bình Luận (0)
Comment