Chương 157:
Hắn yên lặng đứng đó, cho rằng phải đợi rất lâu mới đến lúc sư tôn biến mất, nhưng kỳ thực rất nhanh.
Hầu như ngay sau khi hắn kê chân cho sư tôn xong, cơ thể ông liền bắt đầu hóa thành những đốm sáng, chiếu sáng căn phòng lạnh lẽo chật hẹp.
Mùi ẩm mốc xung quanh Thẩm Nam Âm bị xua tan, cảm nhận được linh khí tinh khiết tràn ngập xung quanh, hắn một lần nữa ý thức được, sư tôn thật sự đã chết.
Hắn không kiềm chế được mà nhớ lại kỷ niệm xưa, lúc sư tôn cầm tay dạy hắn Băng Tâm kiếm quyết, hay lúc còn chưa tích cốc, vì Thanh Hư Các không có thực đường cho đệ tử, sư tôn lại không muốn hắn lãng phí thời gian đi xuống núi nên tự mình xuống bếp nấu cơm cho hắn và sư đệ.
Mỗi khi bọn họ luyện tập xong, mệt mỏi rã rời, luôn có thể ăn được đồ ăn do sư tôn tự tay làm.
Tay nghề nấu nướng của sư tôn rất bình thường, nhưng đó là Tĩnh Từ Pháp Tông đệ nhất thiên hạ, là đôi tay dùng kiếm tự tay nấu cơm cho bọn họ, hắn và sư đệ sẽ không cảm thấy đồ ăn bình thường, bọn họ chỉ cảm thấy được nâng niu mà mừng rỡ.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, trăm năm vội vã, thiếu niên trưởng thành tiễn biệt sư phụ, trong căn phòng đầy ánh sáng đom đóm, nhặt lên thứ còn sót lại sau khi Lục Bỉnh Linh biến mất.
Không phải xá lợi, cũng không phải xương cốt.
Là một lá bùa bình an.
Thẩm Nam Âm cầm lá bùa bình an, nhìn thấy chữ viết của Hồng Lí tự ở góc lá bùa.
… Đây là thứ duy nhất sư tôn để lại.
Thẩm Nam Âm cất lá bùa bình an rồi mang theo Vô Phương rời đi.
Sư tôn đã được an táng, hắn nên đi làm việc tiếp theo.
Hắn phải đi xem Trình Tuyết Ý thế nào.
Canh giờ còn sớm, nàng và Chung Tích Ảnh hẳn vẫn chưa phân thắng bại.
Thẩm Nam Âm không tốn nhiều công sức liền tìm được Trình Tuyết Ý, thậm chí không thể nói là tìm, trận chiến này của các nàng động tĩnh quá lớn, toàn bộ tu giới đều nằm trong phạm vi chiến đấu, hắn chỉ cần lần theo Huyết Ma chi khí là có thể tìm được ra.
Vị trí của nàng vừa vặn cách Vân An không xa, Thẩm Nam Âm ngẩng đầu nhìn thấy mây đen che khuất mặt trời, ma khí bên trong thoang thoảng, gần như bị mây đen bao phủ, mây đen tràn ngập kiếm ý đằng vân độc đáo của Chung Tích Ảnh, tình hình có vẻ rất không ổn.
Sẽ thua sao?
Không.
Nàng sẽ không không.
Thẩm Nam Âm chưa từng nghĩ đến chuyện Trình Tuyết Ý thua.
Nàng nhất định sẽ thắng, hắn tin chắc điều này nên không hề dao động.
Hắn đeo kiếm của sư tôn và kiếm của mình ra sau lưng rồi phi thân vào trong vòng mây đen, hắn không định nhúng tay giúp đỡ, chỉ muốn đến gần để xác định tình hình.
Vào trong mây mới phát hiện tình hình hoàn toàn trái ngược với những gì nhìn thấy bên ngoài, Trình Tuyết Ý không những không rơi vào thế bất lợi mà nàng thậm chí đã thắng.
Trên tầng mây cuồn cuộn, bản mạng kiếm của Chung Tích Ảnh đã gãy, tóc tai rối bù, váy áo nhuốm máu.
Cổ bà ta bị Trình Tuyết Ý bóp chặt, tứ chi bị kiếm khí trói buộc, không thể động đậy.
Nhưng bà ta vẫn ung dung, khóe miệng thậm chí còn mỉm cười, trông có vẻ rất vui.
“Đi đến bước này, thắng thua đối với ta đã không còn quan trọng nữa.” Bà ta kiêu ngạo nói: “Là ta sơ suất, tên ma kia quá vô dụng, vậy mà lại để ngươi đoạt được Ma Linh Châu. Ngươi có Thần Khí gian lận đó, ta không chống đỡ được, cũng không có gì không thể chấp nhận.”
“Ta và ngươi đánh một trận, mặc dù có Ma Linh Châu, ngươi cũng không chiếm được lợi ích gì, sao ta có thể thua chứ?”
Lời này của Chung Tích Ảnh khiến Thẩm Nam Âm nhanh chóng phát hiện ra vết thương của Trình Tuyết Ý.
Trên người nàng có rất nhiều vết thương do kiếm gây ra, máu chảy như suối, sắc mặt tái nhợt.
Nhưng nàng không lùi bước, lực đạo trên tay chưa từng mạnh mẽ như vậy, dù Chung Tích Ảnh có phản kháng thế nào cũng không thoát khỏi nàng.
Thẩm Nam Âm nhíu mày nhìn, thấy nàng chậm rãi nhếch khóe miệng, lộ ra nụ cười đầy ác ý.
“Ngươi cũng chỉ có thể tự an ủi mình như vậy thôi.”
Trình Tuyết Ý thở không ra hơi, nhưng nàng vui sướng hơn Chung Tích Ảnh rất nhiều.
Chung Tích Ảnh càng vui sướng, nàng càng vui sướng hơn.
“Ma Linh Châu Ma Linh Châu, mỗi lần nói chuyện đều phải nhắc đến Ma Linh Châu, ngươi để ý thứ này đến vậy sao, ngươi hy vọng nó có thể đến giúp ngươi lấy được tự tôn, để ngươi chấp nhận sự thật là trước đây đánh không lại mẫu thân ta, bây giờ đánh không lại ta sao?”
Trình Tuyết Ý hạ mũi kiếm xuống, đáy mắt Chung Tích Ảnh lóe lên ánh bạc, cổ đã bị cắt đứt.
Máu tươi phun ra, Trình Tuyết Ý lập tức đâm kiếm vào đan điền của bà ta.
“Từ khi bắt đầu giao thủ với ngươi, ta chưa từng dùng một chút linh lực nào của Ma Linh Châu.”
Những lời này khiến Chung Tích Ảnh sắp chết lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, bà ta không thể tin được nói: “Không thể nào!”
Trình Tuyết Ý trực tiếp gọi Ma Linh Châu ra, cầm trên tay thưởng thức: “Thứ này là nguồn gốc của mọi ân oán trước đây và bây giờ, sao ta có thể dùng nó để chiến thắng ngươi? Cho dù không phải vì trận chiến với ngươi, ta cũng sẽ không bao giờ hấp thu Ma Linh Châu.”
“Ta được trời ưu ái, thiên phú trác tuyệt, tự mình có thể tu luyện đến đệ nhất thiên hạ, cần gì phải mượn ngoại vật?”
“Ngươi không phải vẫn luôn muốn có được Ma Linh Châu tập hợp linh khí của trời đất sao? Bây giờ ngươi đã thấy nó, hẳn là cũng có thể nhận ra nó chưa từng bị động đến chứ?”
Làm sao Chung Tích Ảnh có thể không nhận ra?
Khoảnh khắc Trình Tuyết Ý lấy ra Ma Linh Châu, bà ta liền hiểu tất cả những gì nàng nói đều là sự thật.
Cho nên nàng thật sự đã dựa vào chính mình để chiến thắng.
Một vãn bối chỉ tu luyện trăm năm, cho dù có hợp nhất với tàn hồn của Lục Thần Nguyện thì có thể được giúp đỡ gì chứ?
Sức mạnh của tàn hồn đó nhỏ bé đến mức còn không bằng một viên linh đan, vậy mà nàng lại có thể chiến thắng?
Chung Tích Ảnh trợn to hai mắt nhìn chằm chằm Trình Tuyết Ý, chết không nhắm mắt, trước khi tắt thở, bà ta đột nhiên lại tiêu tan.
Không tiêu tan cũng không được.
Máu phun ra ùng ục như nước sôi trào.
Bà đã đến lúc chết, lời cuối cùng là bốn chữ không cam lòng nhưng lại tràn đầy mong đợi.
“Sóng sau xô sóng trước…”
Trình Tuyết Ý rút kiếm ra, ánh sáng của kiếm chiếu sáng lên mặt nàng.
Nàng nhẹ nhàng lùi về phía sau, thân thể Chung Tích Ảnh không còn gì chống đỡ, trực tiếp rơi từ trên cao xuống.
Mây đen theo bà ta rơi xuống dần dần tan đi, trên bầu trời chỉ còn lại biển kiếm khí tinh khiết.
Kỳ thực, Trình Tuyết Ý thậm chí còn chưa sử dụng ma khí, chỉ dùng một nửa huyết mạch thuộc về tu sĩ cùng Vô Niệm Tiền Trần đã đủ đánh bại Chung Tích Ảnh.
Khi ánh sáng chiếu vào, Trình Tuyết Ý không quen nên nheo mắt lại.
Lúc mở mắt ra, rốt cuộc cũng nhìn thấy Thẩm Nam Âm cách đó không xa.
Nàng hơi sững sờ, không biết hắn đến từ lúc nào, đã thấy được bao nhiêu.
Nghĩ đến sư tôn của hắn vừa mới chết không lâu, nàng mở miệng, không biết có nên quá vui mừng hay không, hay tỏ vẻ an ủi hắn vài câu cho phải phép nhỉ?
Nhưng quá khó, Lục Bỉnh Linh đã chết, nàng không ăn mừng đã nhân từ lắm rồi, còn muốn nàng nói lời an ủi, thật sự không làm được.
Trong lúc mâu thuẫn, thân thể đột nhiên mất hết sức lực, Vô Niệm Tiền Trần hóa thành ánh sáng trở về linh phủ của nàng, Trình Tuyết Ý kiệt sức rơi xuống, những vết thương do kiếm trên người vẫn đang chảy máu.
Nàng mất quá nhiều máu.
Thẩm Nam Âm giữa không trung đỡ lấy nàng, cánh tay vô cùng cẩn thận không chạm vào vết thương trên người nàng, nhưng vết thương quá nhiều, hành trình lại quá gian nan, vẫn không thể tránh khỏi chạm vào một chút.
Trình Tuyết Ý hơi nhíu mày, đau đến hít vào một hơi, Thẩm Nam Âm lập tức buông lỏng lực đạo, nhíu mày nói: “Nhất định rất đau, chịu đựng một chút, lập tức sẽ hết đau.”
Trình Tuyết Ý chủ động dựa vào lòng hắn, nhìn khuôn mặt tinh xảo và vẻ lo lắng trong mắt hắn, nhẹ nhàng lắc đầu.
“Không đau.”
Nàng lại gần hơn một chút, lẩm bẩm nói: “Thấy huynh, ta liền không thấy đau nữa.”
Tuy rằng tự tin tràn đầy khi giao chiến với Chung Tích Ảnh, nhưng Trình Tuyết Ý cũng đã nghĩ đến khả năng thất bại.
Cho dù chỉ có một phần nghìn khả năng thất bại cũng phải chuẩn bị sẵn sàng trước.
Để đi đến ngày hôm nay nàng đã rất khó khăn, nếu thất bại, chết trong tay Chung Tích Ảnh, ít nhất không thể để mẫu thân vất vả sống lại phải đi theo mình, cho nên sau khi thật sự giao chiến, nàng liền khóa hồn phách của mẫu thân vào trong kiếm.
Như vậy ít nhất sau khi nàng chết có thể thu hút phần lớn sự chú ý của Chung Tích Ảnh, đối phương hẳn sẽ không nhất quyết chặt đứt niệm tưởng lúc trước.
Nàng nhìn ra Chung Tích Ảnh rất thích thanh kiếm này, đối phương có thể sẽ lấy đi, nhưng sẽ không phá hủy.
Chỉ cần không bị phá hủy, mẫu thân sẽ không chết, một ngày nào đó sẽ trở về.
Cho dù tàn hồn của bà không thể tự mình làm được, Thẩm Nam Âm còn sống nhất định sẽ giúp bà hoàn thành tâm nguyện.
Cho dù nàng không có thời gian để dặn dò di ngôn, nàng tin Thẩm Nam Âm có thể hiểu được điều nàng mong mỏi nhất là gì.
Chỉ là đến lúc đó đành phải ấm ức hắn, giữ gìn cả đời thay nàng —— cho dù nàng đã chết, nam nhân của nàng cũng không thể có người khác, bao nhiêu năm cũng không được, cho dù hắn phi thăng trường tồn với trời đất, , cả đời này cũng chỉ có thể có một mình nàng.
Trình Tuyết Ý sắp xếp hết tương lai cho tất cả mọi người, nhưng lại trừ Thẩm Nam Âm, nàng không hy vọng hắn có tương lai với bất kỳ ai khác ngoài nàng.
Khi tỉnh lại lần nữa, nàng đã trở về Càn Thiên Tông.