Đè Xong Mới Biết Nhầm Người

Chương 158

Chương 158: Hoàn chính văn

Nhất định là Càn Thiên Tông, khí hậu ôn hòa, linh khí dồi dào, đồ đạc xung quanh quen thuộc, là tĩnh thất ở võ trường.

Trình Tuyết Ý ngồi dậy, cúi đầu nhìn cơ thể mình, tất cả vết thương trên người đều đã lành lại, giơ tay nhấc chân cũng không thấy đau, quần áo đã được thay, là y phục đệ tử khi nàng còn ở Càn Thiên Tông, nàng sờ mặt, nếu không cảm thấy linh lực không bị áp chế, nàng gần như cho rằng thời gian đang quay ngược trở lại thời điểm nàng còn đang nằm vùng.

Trình Tuyết Ý xuống giường, tìm thấy chiếc gương trên bàn, tĩnh thất của Thẩm Nam Âm vốn không có gương, chắc chắn là được chuẩn bị riêng cho nàng.

Nàng soi gương, nhìn khuôn mặt phản chiếu bên trong, nghĩ đến việc mình đã ngất đi không lâu sau khi được Thẩm Nam Âm đỡ lấy, cũng không biết đã hôn mê bao lâu, sắc mặt nàng rất tốt, không những không yếu ớt mà hình như còn béo lên một chút??

Kỳ lạ, sao lại béo lên được, chẳng lẽ còn có thể ăn gì đó sao?

Trình Tuyết Ý sờ bụng với vẻ mặt kỳ quái, đột nhiên nảy ra một suy đoán.

Chẳng lẽ nàng ——

Trình Tuyết Ý đột nhiên lao ra khỏi tĩnh thất, bím tóc bay phấp phới với dải buộc tóc hòa cùng ánh sáng yên tĩnh của Càn Thiên Tông mang theo làn gió xuân ấm áp.

Thẩm Nam Âm đang xử lý công việc của tông môn là người đầu tiên cảm nhận được nàng đi ra, bút trong tay hắn khựng lại, đệ tử bên cạnh không khỏi hỏi: “Tông chủ, ngọc giản có vấn đề gì sao?”

Chưa kịp chờ Thẩm Nam Âm trả lời, đệ tử đã thấy hoa mắt, chỉ cảm thấy một bông tuyết bay qua, khi tầm nhìn lại rõ ràng, liền thấy tông chủ đang ôm một cô nương trong lòng, sườn mặt cô nương không tì vết, đôi mắt rất to, thần thái rạng rỡ.

Khuôn mặt này thật sự rất quen thuộc, đệ tử vừa nhìn đã biết là ai, thần sắc biến đổi trong nháy mắt, không cần Thẩm Nam Âm phân phó mà nhanh chóng cúi người lui ra, mắt nhìn chằm chằm xuống đất, không dám nhìn trộm nửa phần.

Trình Tuyết Ý căn bản không để ý đến người khác, nàng đang bị suy đoán của mình làm cho chấn động, trong lòng chỉ có Thẩm Nam Âm.

“Đại sư huynh!”

Thẩm Nam Âm đã thay y phục, là lễ phục của chưởng môn, áo gấm hạc nuốt nhật nguyệt và mũ miện hoa sen phức tạp lộng lẫy, hoàn toàn khác với phong cách giản dị thường ngày của hắn.

Hắn như có một vẻ tuấn mỹ khác, tựa như tiên nhân trong tranh bước ra, nhiễm một chút sắc thái d.ục v.ọng hồng trần.

“Muội tỉnh rồi.”

Thẩm Nam Âm không hề chỉ trích hành vi thân mật của nàng trước mặt mọi người, thậm chí còn có vẻ rất hưởng thụ, hắn nghiêm túc chải lại mái tóc rối bù và thắt lưng cho nàng, tay dừng trên đỉnh đầu nàng nhẹ nhàng vu.ốt ve, mang theo vô hạn quyến luyến và nhớ nhung.

Trình Tuyết Ý bị sờ đến mức đầu óc choáng váng, không nhịn được hỏi: “Muội đã ngủ bao lâu rồi?”

Thẩm Nam Âm nhìn nàng, bình tĩnh nói: “Vừa đúng bảy bảy bốn mươi chín ngày.

Bốn mươi chín ngày??

Không ngờ nàng đã hôn mê lâu như vậy.

Bốn mươi chín ngày, đủ để giới tu tiên hoàn thành tất cả mọi việc, vạn sự đều đã được sắp xếp ổn thỏa.

Trình Tuyết Ý sững sờ, nhất thời quên mất mình định nói gì, trước tiên hỏi: “Hồn phách của mẫu thân ta…”

“Ta đã tìm thấy trong Vô Niệm Tiền Trần, và được sắp xếp ổn thoả rồi.”

“Vậy A Thanh…”

“Vết thương hồi phục khá tốt, đã có thể vận dụng linh lực, hôm qua nàng ấy mới đến tĩnh thất thăm muội.”

Trái tim đang đập dữ dội của Trình Tuyết Ý dần dần bình tĩnh lại, ánh mắt dừng trên người Thẩm Nam Âm, nhẹ giọng hỏi: “Vậy bây giờ giới tu tiên…”

“Tuy trận chiến này liên quan rất lớn, nhưng may mắn là không làm hại đến dân chúng trên thế gian. Hiện giờ Phệ Tâm Cốc không còn, ta đã giam giữ những kẻ gây rối, còn ba thuộc hạ của muội ta chỉ giam lại, chưa xử lý, chờ muội tự mình an bài.” Thẩm Nam Âm chậm rãi nói: “Từ nay về sau, bất luận chủng tộc nào trong giới tu tiên, chỉ xét thiện ác.”

Hốc mắt Trình Tuyết Ý nóng lên, gần như cho rằng mình nghe nhầm, nhưng nàng biết mình không nghe nhầm, tai nàng không có vấn đề, Thẩm Nam Âm sẽ không lừa nàng, cho nên ngày mà nàng và mẫu thân chờ đợi đã lâu cuối cùng cũng đến.

“Chước Chước, sau này muội muốn đi đâu thì đi, muốn làm gì thì làm, muội có thể tự do tự tại, không bị ràng buộc, không cần phải lang thang phiêu bạt, chịu khổ nữa.”

Trình Tuyết Ý không nhịn được nữa, cúi người hôn lên môi hắn, đôi mắt cay cay nói: “… Ngày đó huynh mang Lục Bỉnh Linh đi mà không đến xem ta quyết chiến với Chung Tích Ảnh, ta cứ tưởng huynh sẽ đau khổ đến mức không muốn gặp ta trong một khoảng thời gian.”

Người như sư như phụ thật sự đã chết, chuyện này thật sự xảy ra và chưa xảy ra, khác biệt rất lớn.

Trình Tuyết Ý có thể hiểu hắn sẽ có một khoảng thời gian im lặng.

Nhưng hắn không có.

“Không đến mức đau khổ.”

Thẩm Nam Âm suy nghĩ một chút rồi nói: “Đối với sư tôn, ta tôn trọng nhiều hơn.”

Tôn trọng người đến.

Tôn trọng người đi.

Tôn trọng lựa chọn của ông, và nhân quả của chính mình.

Trình Tuyết Ý nhìn hắn với vẻ mặt vừa lòng, cảm thấy mình thật sự không hiểu người này, ở bên nhau lâu như vậy nhưng vẫn không thể nào đoán được suy nghĩ của hắn mọi lúc mọi nơi, hắn luôn nằm ngoài dự đoán của nàng.

Nàng không nhịn được hôn hắn thêm một cái nữa, lần này nhẹ nhàng cắn lên má hắn, để lại dấu răng mờ nhạt.

Thẩm Nam Âm hơi nghiêng mặt, dấu răng ửng đỏ, kết hợp với đôi mắt ôn hòa trầm tĩnh của hắn, đẹp đến mức như hoa trong gương, trăng dưới nước.

“Rất thích huynh.” Trình Tuyết Ý không nhịn được nói: “Đại sư huynh, chuyện chính sự đã nói xong, huynh đừng quên huynh đã đáp ứng ta chuyện gì.”

Thẩm Nam Âm làm Tông chủ, đạo tràng chính của Càn Thiên Tông liền biến thành Chân Võ Đạo Tràng.

Đại điện bên cạnh tĩnh thất chính là nơi hắn tiếp khách và xử lý công việc của tông môn.

Khi còn là đạo quân và đệ tử, có thể không cho người khác ở lại đạo tràng, nhưng khi làm Tông chủ đương nhiên phải thay đổi, bởi vì một người thật sự không thể quản lý tốt Càn Thiên Tông rộng lớn.

Lúc này ngoài cửa điện có rất nhiều người, còn có đệ tử canh gác, nhưng nếu không được triệu kiến thì bọn họ sẽ không vào hay nhìn trộm.

Trình Tuyết Ý ẩn ý nháy mắt với Thẩm Nam Âm, lúc đầu Thẩm Nam Âm còn chưa hiểu nàng đang nói gì, sau khi hoàn hồn mới đỏ mặt, ấp úng nửa ngày nói: “Hình như lúc đó, ta chưa từng đáp ứng…”

“Huynh đã đáp ứng rồi, ta nói huynh đáp ứng chính là đáp ứng.”

Trình Tuyết Ý vòng tay ôm cổ hắn, thổi khí như lan bên tai: “Đại sư huynh, chúng ta thử xem đi, chẳng lẽ huynh không nhớ ta sao?”

“Ta rất nhớ huynh, ta chỉ ngủ một giấc, trong ký ức không dài như bốn mươi mấy ngày nhưng đã khát khao huynh như vậy, huynh thật sự không muốn ta?”

“Ta muốn cảm nhận nhịp tim điên cuồng của huynh, nghe tiếng thở d.ốc khàn khàn của huynh, chạm vào làn da nóng bỏng của huynh, vu.ốt ve…”

“Đừng nói nữa.”

Thẩm Nam Âm vội vàng che miệng Trình Tuyết Ý, sắc mặt đỏ bừng nhìn nàng chằm chằm.

Trình Tuyết Ý chớp chớp mắt, thè lưỡi li.ếm lòng bàn tay hắn.

Thẩm Nam Âm đột nhiên rụt tay lại, bốn mắt nhìn nhau, trong khoảnh khắc điện quang thạch hỏa, không ai biết ai đang nghĩ gì, tóm lại cuối cùng vạt áo của bọn họ quấn quýt lấy nhau, những chuyện hoang đường và không nên làm đều xảy ra ở nơi xử lý công vụ vốn nên thần thánh trang nghiêm.

Đệ tử canh gác bên ngoài cửa thỉnh thoảng nghe thấy âm thanh gì đó, nghi ngờ có linh thú nào chạy loạn xung quanh, nhưng tìm kiếm xung quanh một hồi vẫn không thu hoạch được gì.

“Tiếng gì vậy? Thật kỳ quái.”

Các đệ tử hoàn toàn không có kinh nghiệm nam nữ nhìn nhau, quả quyết nói: “Có lẽ là tiếng chim linh quái nào đó đang kêu, gần đây thiên hạ thái bình, Tông chủ đã thả rất nhiều yêu nô và con của chúng, có thể là chúng đến để tạ ơn.”

Những người khác lập tức đồng tình, mấy người cẩn thận tán thành: “Tông chủ công đức vô lượng.”

Trong điện, người có công đức vô lượng đang thở hổn hển nằm trên người Trình Tuyết Ý, Trình Tuyết Ý ôm lưng hắn, cuối cùng cũng nhớ đến chuyện muốn hỏi hắn lúc đầu.

Nàng nắm tay hắn đặt lên bụng mình, nhỏ giọng nói: “Đại sư huynh, huynh nhẹ thôi, ta cảm thấy hình như mình béo lên một chút, chỗ này hơi nhô lên.”

Thẩm Nam Âm giật mình, ngơ ngác nhìn nàng: “Cái gì?”

Trình Tuyết Ý thấy hắn như khúc gỗ, bực bội cắn chóp mũi hắn: “Ý ta là, hình như ta có thai rồi, huynh sắp làm phụ thân rồi, nên động tác nhẹ nhàng một chút, biết chưa?!”

Thẩm Nam Âm ngẩn người một lúc lâu mới hiểu được Trình Tuyết Ý đang nói gì, hắn nhìn khuôn mặt nàng với vẻ khó tin, sau đó ánh mắt dời xuống nhìn vào chỗ bụng dưới tay mình đang chạm vào, vẻ mặt do dự hồi lâu, đột nhiên bật cười.

Phản ứng ban đầu xem như đúng, nhưng phía sau thì hoàn toàn sai rồi.

“Sao vậy?” Trình Tuyết Ý nheo mắt, có chút bất mãn: “Phản ứng của huynh là sao? Hình như không vui?”

Giọng Thẩm Nam Âm khàn khàn, sau khi cười khổ, lại có chút tiếc nuối nói: “Nếu là thật, ta đương nhiên vui mừng, nhưng thật ra…”

“Chước Chước, muội hiểu lầm rồi.”

Hắn dịu dàng giải thích: “Lúc muội hôn mê, ta đã giúp muội chữa thương, đan điền của muội bị tổn thương nên ta luyện đan dược để bồi bổ đan điền cho muội, bụng muội phồng lên là vì lúc hôn mê,linh lực không thể tự động luyện hóa hấp thu, đợi khi tỉnh lại điều tức cho tốt là ổn.”

“Không phải…” Giọng nói của Thẩm Nam Âm dịu dàng, có chút mong đợi và si mê: “Không phải có hài tử của ta.”

Trình Tuyết Ý ăn mặc lả lơi, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, nhìn cảm xúc trong mắt nàng là có thể biết trong lòng nàng đang giãy giụa đến mức nào.

Thẩm Nam Âm sờ mặt nàng: “… Đừng thất vọng, nếu muội thật sự muốn, sẽ có ngày đó. Nhưng mà, ta nghĩ muội sẽ không muốn đâu.”

Trình Tuyết Ý im lặng một lúc lâu mới nói: “Nếu không phải, vậy huynh còn chờ gì nữa?”

Thẩm Nam Âm: “?”

Trình Tuyết Ý cúi người xuống cắn môi hắn, mơ hồ nói: “Đã không có thì cần gì phải kiêng kỵ, huynh còn chờ gì nữa?”

Thẩm Nam Âm: “…”

Thực ra hôm nay hắn có rất nhiều việc tông môn cần xử lý.

Trình Tuyết Ý đã hôn mê bốn mươi chín ngày, trong những ngày này, hắn luôn ở bên cạnh nàng, giúp nàng chữa thương, chăm sóc nàng.

Hôm nay là ngày đầu tiên hắn rời khỏi nàng để xử lý đống công việc chất chồng như núi, không ngờ nàng lại tỉnh lại.

Hắn thật sự nên làm việc đàng hoàng, xem xong tập hồ sơ trên bàn.

Nhưng mỹ nhân như hoa lại ở ngay trước mắt, là người mà trước đây hắn cho rằng cả đời này cũng không thể hòa giải.

Không có gì quan trọng hơn nàng.

Công việc tông môn sẽ không chạy mất, tối đốt đèn xử lý là được, dù sao tu sĩ không ngủ cũng không sao.

Bên ngoài cửa sổ, đàn chim bay qua, tiếng chim hót líu lo bên tai, êm tai dễ nghe, đây mới là chim yêu thật sự bay đến để tạ ơn ——

Các đệ tử đang đi đường đột nhiên nhận ra điều gì đó, từng người một xấu hổ rời khỏi đại điện.

= Hoàn chính văn = 

 
Bình Luận (0)
Comment