Chương 20:
Thẩm Nam Âm dù sao cũng khác với nàng.
Luôn luôn có sự khác biệt về thân phận nam nữ, hơn nữa hắn là loại người dù mình đúng nhưng sau khi làm nữ tử bị thương vẫn sẽ nhận hết trách nhiệm về mình.
Loại người này quá dễ nắm thóp, chỉ cần mặt dày một chút thì làm loạn một chút cũng không sao.
Mười vạn linh thạch tiền bồi tội, trước khi tiếp xúc với hắn, nàng nằm mơ cũng chưa từng thấy nhiều tiền như vậy, bây giờ lại bắt đầu kén cá chọn canh, không cần lễ vật mà muốn quy đổi thành tiền.
Thật sự quá đáng.
Dù nhìn từ góc độ nào, nàng cũng nên thấy đủ.
Lại còn mơ tưởng đến Tu Nguyệt Thảo, tranh giành đồ vật với một người sắp chết, thật sự không còn gì để nói.
——Về lý thuyết là như vậy.
Nhưng Trình Tuyết Ý không phân biệt được đúng sai.
Xét cho cùng, nàng không phải là một đệ tử ngoại môn chân chính của Càn Thiên Tông.
"Tại sao đại sư huynh lại kết luận rằng ta không có Tu Nguyệt Thảo sẽ không chết?"
Trình Tuyết Ý chậm rãi nói: "Đại sư huynh thiên phú xuất chúng, sinh ra đã ở trên đỉnh đương nhiên không hiểu được nỗi khổ của những người ở tầng dưới chót như chúng ta."
"Ta đã nhập môn 5 năm nhưng vẫn cứ mãi dừng lại ở Luyện Khí tầng năm. Linh căn của ta tạp, nếu không tìm được cách thoát thai hoán cốt, cả đời này đến khi thọ nguyên cạn kiệt cũng đừng hòng Trúc Cơ."
"Mà yêu cầu tu vi thấp nhất đối với đệ tử nội môn của Càn Thiên Tông chính là Trúc Cơ."
Trình Tuyết Ý nhìn Thẩm Nam Âm chằm chằm: "Đại sư huynh đã từng xem linh căn của ta rồi mà? Cho dù có ngươi giúp ta đả thông một phần, nó vẫn không có khả năng Trúc Cơ. Khí hải của ta thiếu hụt, linh mạch tắc nghẽn, là ngươi đưa phiếu Quỷ Thị cho ta, cho ta cơ hội thay đổi vận mệnh, sao ta có thể từ bỏ?"
"Ngươi nói ta không có Tu Nguyệt Thảo sẽ không chết, đúng vậy, hiện tại ta sẽ không chết, nhưng ta sẽ chết trong tương lai không xa, ngày đó sẽ không còn lâu nữa. Trước khi chết, ta sẽ già đi, mặt đầy nếp nhăn, không đi lại được, bệnh tật đầy mình."
Trình Tuyết Ý đứng dậy, từng bước tiến lại gần Thẩm Nam Âm: "Những điều này, đại sư huynh đều không cần phải trải qua. Ngươi là đạo quân tuổi thọ vô biên, đương nhiên không có những phiền não này, đúng không?"
Thẩm Nam Âm ngẩn người nhìn nàng, bên tai vang lên tiếng U hồn trên đài cao tuyên bố bắt đầu đấu giá Tu Nguyệt Thảo.
"Đại sư huynh." Trình Tuyết Ý nói khẽ: “Vết thương của Quảng Văn đạo quân chưa chắc nhất định phải dùng Tu Nguyệt Thảo mới chữa được đúng không? Tĩnh Từ Pháp Tông là sư tôn của hắn, một vị Độ Kiếp đại năng chẳng lẽ không có khả năng chữa vết thương kia, mà nhất định phải cần Tu Nguyệt Thảo?"
Thẩm Nam Âm vẫn luôn im lặng, lúc này mới lên tiếng: "Linh mạch của sư đệ bị ma khí ăn mòn, toàn thân ma khí xâm nhập, thần hồn bị nhốt trong ác mộng, cho dù sư tôn ra tay cũng chỉ có thể kéo dài mạng sống cho hắn. Muốn hắn thật sự tỉnh lại, nhất định phải dùng Tu Nguyệt Thảo làm thuốc dẫn để loại bỏ ma khí, tái tạo linh mạch và thân thể cho hắn."
... Không ngờ bị thương nặng như vậy.
Trình Tuyết Ý cụp mắt xuống, hàng mi dài che khuất thần sắc trong mắt.
Nàng chậm rãi xoay người, đưa lưng về phía Thẩm Nam Âm, nở một nụ cười lạnh nhạt.
Phù Quang đáng đánh đòn!
Nhìn là biết do Vũ Phù Quang tự mình ra tay.
Lần sau gặp Thẩm Nam Âm cũng nên đánh hắn như vậy mới được.
Trình Tuyết Ý siết chặt tay, nghiến răng nói: "Xem ra đại sư huynh không chịu nhường, thật đáng tiếc, ta cũng không định nhường. Cả đời có lẽ chỉ có một cơ hội này, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua."
"Trình sư muội." Thẩm Nam Âm vẫn đang cố gắng thuyết phục nàng: “Sau khi xong việc, ta có thể tìm cách tìm tiên thảo khác để hỗ trợ muội tu luyện, thậm chí có thể giúp muội quán đỉnh Trúc Cơ. Nhưng Tu Nguyệt Thảo, vẫn phải dùng để chữa thương cho sư đệ."
Trong lúc hai người tranh chấp, Tu Nguyệt Thảo đã được đẩy lên mức giá hơn hai mươi vạn linh thạch, Trình Tuyết Ý căn bản không có tiền để trả giá.
Trong túi nàng chẳng có bao nhiêu, lại bị Thẩm Nam Âm "khuyên nhủ" đương nhiên nổi giận.
"Ai thèm quan tâm đến những thứ đó!"
Chưa nói đến việc quán đỉnh là bí thuật không được phép sử dụng khi chưa đến lúc sinh tử, cho dù có thể giúp nàng quán đỉnh, nàng là ma, chẳng lẽ chịu đựng được?
Điều đó còn đau khổ hơn cả hành linh.
Những tiên thảo khác không có công hiệu che giấu và chuyển hóa ma khí thành linh lực mà không bị phát hiện như Tu Nguyệt Thảo, hơn nữa nó còn có thể giúp nàng chữa trị kinh mạch bị tổn thương do vài lần nghịch chuyển công pháp.
... Càng nghĩ càng muốn, nhưng thứ nàng muốn dường như luôn không có được.
Lúc nhỏ muốn phụ thân ở bên cạnh, nàng không được như ý nguyện, tận mắt nhìn thấy ông ấy chết đi.
Lớn lên một chút, muốn mẫu thân luôn ở bên cạnh mình, nhưng mẫu thân cũng đã chết.
Bây giờ nàng muốn một cây Tu Nguyệt Thảo, cũng không có được.
Trình Tuyết Ý đột nhiên quay người lại trừng mắt nhìn Thẩm Nam Âm, cắn môi nói: "Thẩm Nam Âm, ngươi không cần phải nói nhiều như vậy, dù sao ta cũng không tranh được với ngươi, ta không có tiền!"
Tu Nguyệt Thảo đã được đẩy lên 100 vạn linh thạch, Trình Tuyết Ý không muốn nghe thêm nữa bèn quay người bỏ đi.
Thẩm Nam Âm đi rồi lại quay lại, nhưng nàng thì sẽ không.
Nàng đẩy cửa ra, phía sau có người đuổi theo, Trình Tuyết Ý nghiêng đầu tiếp tục bước về phía trước, không nhìn thấy người đó đến gần.
Nhưng lại có thể nghe thấy giọng nói của hắn.
"Hai trăm vạn linh thạch."
"..."
Hắn quay lại trả giá.
Thật là một sư huynh tốt.
Cho dù không nể mặt hắn, luôn gây chuyện với hắn, khi xảy ra chuyện vẫn có người hào phóng ra tay.
Khác với nàng.
Nàng chẳng có gì cả.
Năm năm nỗ lực trốn khỏi Phệ Tâm cốc, vào được Càn Thiên tông, rồi sao nữa?
Chỉ riêng việc chen chân vào Thái Huyền cung đã hao hết tâm lực của nàng.
Nàng thật sự không đợi thêm được năm năm nữa để vào nội môn.
Bạch Trạch đồ.
Làm sao nàng mới có thể có được Bạch Trạch đồ?
Trình Tuyết Ý không muốn nghe Thẩm Nam Âm và người khác tranh giành Tu Nguyệt Thảo nữa nên bước vào pháp trận rời đi.
Lúc đến thì tiền hô hậu ủng, lúc đi lại chẳng mang theo gì, đến cả người tiễn cũng không có.
Khi trời gần sáng, Trình Tuyết Ý không đeo mặt nạ, cứ thế dùng dung mạo thật đi lại trong phường thị.
Những người không vào được Đầu Trường thị, đứng bên ngoài xem náo nhiệt, đều nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp không chút che giấu kia.
Cô nương diễm lệ với đôi mắt đỏ hoe trông vô cùng đáng thương, có kẻ tự xưng thương hoa tiếc ngọc chắn trước mặt nàng, ánh mắt dò xét từng chút trên người nàng qua lớp mặt nạ khiến người ta ghê tởm.
Trình Tuyết Ý không chút để ý nhìn lại, nghe người ta nói: "Cô nương mắt đỏ hoe, có phải gặp chuyện gì buồn không?"
"Không bằng kể ra nghe thử, biết đâu tại hạ có thể giúp cô nương giải sầu."
Có thể vào Quỷ Thị, dù không phải khách của Đầu Trường thị thì cũng đều có chút bản lĩnh.
Tu sĩ có chút năng lực liền tự cao tự đại, Trình Tuyết Ý gặp không ít, trước mắt lại thêm một người.
Nàng nhìn mặt nạ của đối phương như có điều suy nghĩ, nghiêng đầu nói: "Ngươi?"
Một chữ nhẹ nhàng mang theo sự nghi hoặc không che giấu, thành công khơi dậy lòng hiếu thắng của nam tử.
"Sao, cô nương cho rằng ta không làm được?" Hắn tiến lên một bước, ép Trình Tuyết Ý vào góc tường: “Cô nương xem thường tại hạ?"
Trình Tuyết Ý lùi lại vài bước, đến khi không còn đường lui mới ngẩng đầu lên, mỉm cười nói: "Không phải. Phiền não của ta nói ra rất đơn giản, chỉ là không có tiền thôi. Ngươi có tiền không?"
Nam tử cười lớn, giọng nói ngoài ý muốn lại dễ nghe: "Người đến Quỷ Thị, thứ không thiếu nhất chính là tiền, cô nương muốn bao nhiêu?"
Trình Tuyết Ý nghĩ nghĩ rồi nói: "Năm trăm vạn linh thạch."
Vừa dứt lời, nam tử trước mặt lập tức nín cười.
Trình Tuyết Ý lại tiến lên một bước: "Sao không cười nữa, không phải không thiếu tiền à? Không lấy ra được?"
Nam tử cảm thấy nàng đang đùa giỡn hắn.
Mở miệng ra đã năm trăm vạn, điên rồi sao?
Nhưng con số đó thật ra hắn cũng có.
Nam tử nheo mắt, không đáp mà hỏi ngược lại: "Năm trăm vạn linh thạch, cô nương khẩu khí thật lớn, vậy cô nương bằng lòng trả giá gì để đổi lấy?"
Trình Tuyết Ý cười cong mắt: "Ngươi muốn gì?"
Nam tử tiến lên một bước, chậm rãi cúi người xuống gần mặt nàng.
Trình Tuyết Ý không né tránh, ánh mắt dõi theo hắn.
Cho đến khi mặt nạ của hắn sắp chạm vào má nàng, khoảng cách giữa hai người mới đột nhiên bị kéo ra.
Không phải nàng cuối cùng cũng né tránh, mà là nam tử bị người khác kéo ra xa.
"Ai!"
Cánh tay của nam tử suýt nữa bị kéo đứt, tức giận quát hỏi kẻ nào dám phá hỏng chuyện tốt của hắn, quay đầu lại liền thấy một đôi mắt lạnh lùng sắc bén.
A, người quen.
Vẫn là người quen khó đoán.
Lý trí mách bảo hắn nên quay đầu bỏ đi, nhưng Trình Tuyết Ý đang nhìn, hắn lại không cam lòng mất mặt như vậy.
"Ngươi—"
Vốn định nói thêm vài câu lại đột nhiên cảm thấy khí huyết cuồn cuộn.
Uy áp mạnh mẽ khiến hắn không nói nên lời, kẻ dưới trướng đến gần sau đó vội vàng rời đi.
Đuổi người đi rồi, Thẩm Nam Âm thu hồi uy áp, bước đến trước mặt Trình Tuyết Ý, khuôn mặt luôn ôn hòa giờ đây phủ đầy băng giá.
"Đi theo ta."
Hắn nắm chặt cổ tay nàng, lần này không hề nương tay, lực đạo mạnh đến mức Trình Tuyết Ý cảm thấy đau.
Nàng không thoát ra được liền quay người cắn hắn.
Thẩm Nam Âm không đề phòng nên mu bàn tay bị cắn ra hai dấu răng rướm máu.
Dù vậy, hắn vẫn không chịu buông tay.
"Dựa vào cái gì?"
Trình Tuyết Ý bị hắn kéo loạng choạng, trực tiếp mắng: “Ngươi muốn ta đi theo là ta phải đi theo sao? Ngươi là cái thá gì? Buông tay ra, cút đi, tránh xa ta ra!"