Chương 21:
Thẩm Nam Âm nổi tiếng ôn hòa, từ nhỏ đến lớn, đây lần đầu tiên có người hỏi hắn là cái thá gì, bảo hắn cút, còn bảo hắn tránh xa ra.
Ngay cả sư đệ khó dạy nhất cũng không dám nói thế.
Hắn lạnh lùng quay đầu lại, Trình Tuyết Ý thấy vậy liền cười.
"Sao vậy, đại sư huynh muốn dạy dỗ ta?" Nàng thản nhiên nói: “Ngươi không giúp ta, chẳng lẽ ta không được tìm người khác giúp?"
Thẩm Nam Âm cau mày nói: "Muội chắc chắn nhìn ra được tên đó đang lừa muội, cũng không có khả năng vì linh thạch mà bán đứng bản thân, chỉ đơn giản là muốn dùng cách này để chọc giận ta."
"Muội biết ta sẽ đến tìm muội."
Trình Tuyết Ý ngừng cười, lạnh lùng nói: "Ta chọc giận ngươi để làm gì? Đại sư huynh đừng tự mình đa tình, cứ tưởng người khác làm gì cũng là vì ngươi."
"Nếu không phải chắc chắn ta ở gần đây, muội sẽ không để tên đó đến gần ngươi như vậy."
"Nói như thể ngươi rất hiểu ta vậy?" Trình Tuyết Ý chế giễu: “Thẩm Nam Âm, ngươi đừng buồn cười quá."
"Ta không hiểu muội sao." Thẩm Nam Âm nói: “Ngay cả đến gần ta muội cũng theo bản năng căng thẳng toàn thân, huống chi là người khác."
Trình Tuyết Ý hoàn toàn ngây người.
... Quả thật là như vậy.
Cho dù là đêm trong hang động, hay là lúc ở trong nhã gian bị hắn lôi kéo, nàng thật sự theo bản năng cứng người, cơ bắp căng thẳng.
"Muội muốn Tu Nguyệt Thảo đến vậy à?"
Nàng không nói, Thẩm Nam Âm lại tiếp tục hỏi, khi nhắc đến chuyện này, Trình Tuyết Ý liền hoàn hồn.
Nàng nhìn chằm chằm Thẩm Nam Âm, thành thật nói: "Ngươi biết không, bây giờ ta rất muốn giết ngươi."
Thẩm Nam Âm nhìn nàng một lúc, sau đó truyền âm cho Đầu Trường của Quỷ Thị ngay trước mặt nàng, lệnh cho bọn họ lập tức đưa Tu Nguyệt thảo đã đấu giá được đến Càn Thiên tông, tận tay giao cho Tô trưởng lão của Bích Thủy cung.
Là đơn hàng của Càn Thiên tông, Quỷ Thị không dám chậm trễ, nhất định sẽ đưa đến nhanh chóng và an toàn.
Trình Tuyết Ý trợn tròn mắt, kế hoạch lừa lấy Tu Nguyệt Thảo trên người Thẩm Nam Âm của nàng tan thành mây khói, nàng bị chọc tức đến cực điểm, lại một lần nữa giơ tay lên, hung hăng cắn vào mu bàn tay đang nắm lấy tay nàng của Thẩm Nam Âm.
Thẩm Nam Âm nhắm mắt lại, chậm rãi nói: "Trình sư muội, như vậy không thể giết ta được."
Trình Tuyết Ý đương nhiên biết cắn người không thể giết người.
Nhưng không còn cách nào khác, chẳng lẽ với linh mạch đang bị phong ấn của nàng có đủ sức để đánh một trận với hắn sao?
Nếu linh lực của nàng còn nguyên vẹn, nhất định sẽ đánh cho Thẩm Nam Âm hộc máu ngã gục xuống đất.
Mẫu thân nói nàng là kỳ tài tu luyện, cả Phệ Tâm cốc cũng không tìm được ai mạnh hơn nàng.
Ngay cả tiểu ma quân trời sinh ma thể chỉ xuất hiện trong truyền thuyết cũng không phải là đối thủ của nàng.
Vậy còn Thẩm Nam Âm thì sao?
Trình Tuyết Ý rất muốn đường đường chính chính đánh một trận với hắn.
Nhưng nàng mang trên lưng quá nhiều thứ, trước khi có được Bạch Trạch đồ, tuyệt đối không thể để lộ thân phận.
Có thể cứu sống mẫu thân hay không, có thể cứu được Phù Quang hay không, tất cả đều phụ thuộc vào nàng.
Cũng phụ thuộc vào người trước mắt này.
Trình Tuyết Ý chậm rãi ngước mắt lên, vừa cắn mu bàn tay Thẩm Nam Âm vừa nhìn vào mặt hắn.
Hốc mắt nàng đỏ đậm, con ngươi phủ kín tơ máu, Thẩm Nam Âm nhìn rõ sự kiên cường và ngang bướng trong mắt nàng.
Mặc dù nàng chỉ cắn mu bàn tay của hắn, nhưng hắn lại cảm thấy cả người mình như bị nàng cắn nuốt vào bụng.
Nàng chắc hẳn rất muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
Thẩm Nam Âm trở tay kéo nàng lại, mặc kệ máu tươi đang chảy ròng trên mu bàn tay, dùng một tay giữ chặt nàng trong lòng, gọi ra bản mệnh kiếm trực tiếp mang nàng ngự kiếm rời khỏi Quỷ Thị.
"Thẩm Nam Âm, buông ra!"
Từ rất xa vẫn có thể nghe thấy tiếng nàng gọi cả tên họ hắn, bất mãn đến cực điểm.
Trên lầu đỏ, nam tử đeo mặt nạ nói với thuộc hạ bên cạnh với vẻ không thể tin được: "Đó là Thẩm Nam Âm? Thật sự là Thẩm Nam Âm? Ta không nhìn nhầm chứ?"
Thuộc hạ thành thật đáp: "Công tử không nhìn nhầm, đúng là Chân Võ Minh Hoa Đạo Quân của Càn Thiên Tông."
Nam tử đột nhiên quay người lại: "Vậy ta vẫn chưa tỉnh ngủ, nằm mơ à, ta vậy mà lại thấy Thẩm Nam Âm lôi lôi kéo kéo một nữ tử, bị người ta cắn vào mu bàn tay cũng không buông ra."
Thuộc hạ không biết nên đáp lại thế nào, suy nghĩ một chút rồi nói: "Dù sao công tử đừng đến gần là được rồi, vừa rồi ngài làm vậy thật sự rất mạo hiểm, nếu bị Chân Võ Đạo Quân phát hiện thân phận thì sẽ rất phiền phức."
Nam tử trên lầu đỏ này chính là người giao dịch 500 vạn linh thạch với Trình Tuyết Ý.
"Ngươi sợ hắn? Ngươi cho rằng bổn tọa không phải đối thủ của hắn?"
"Thuộc hạ chỉ cảm thấy tránh voi chẳng xấu mặt nào." Cấp dưới nói rất khéo léo.
Nam tử liếc nhìn hắn, lẩm bẩm nói: "Cũng đúng. Chỉ tiếc lại để cho nha đầu chết tiệt kia chạy thoát."
"Lần trước nàng ta dùng một chậu hoa đổi được không ít thứ tốt từ ta, lần này vốn định trêu chọc nàng ta một chút, ít nhất cũng phải cho nàng ta nếm chút đau khổ, ai ngờ lại nhảy ra một Trình Giảo Kim."
Cấp dưới bừng tỉnh hiểu ra, hắn còn nghĩ sao cô nương kia nhìn quen mắt thế, thì ra là người lần trước tống tiền công tử.
Chuyện này phải kể từ lúc các đệ tử ngoại môn Càn Thiên Tông xuống núi làm nhiệm vụ.
Đầu năm nay bọn họ ra ngoài làm việc, hành tung không thể bị phát hiện nên đã bắt một số tiểu yêu để che giấu.
Vừa lúc gặp phải đám đệ tử ngoại môn lỗ m.ãng này, vốn định giết người diệt khẩu, dù sao đệ tử ngoại môn Càn Thiên Tông nhiều như lông trâu, chết mấy người cũng chẳng phải chuyện gì to tát, xử lý sạch sẽ là được.
Ai ngờ lại có một tên đặc biệt lanh lợi, không chịu chết, lại còn phát tín hiệu cầu cứu thành công.
Cung Minh lão tặc đến cũng nhanh, khiến bọn họ chỉ có thể đẩy một người ra làm kẻ thế mạng, giả vờ bắt phản đồ, rất vất vả mới thoát thân được.
Trình Tuyết Ý, hắn vẫn còn nhớ tên đệ tử cầu cứu kia, người này không chỉ đầu óc lanh lợi mà vận khí cũng tốt, ở nơi bọn họ trao đổi tin tức, bàn bạc đối sách lại có một chậu Tịch Nhan Hoa mọc khuất trong bụi cỏ nên không bị phát hiện.
Tịch Nhan Hoa nhìn bình thường, cánh hoa màu trắng nhỏ nhắn xinh xắn, không có gì nổi bật, nhưng tác dụng lại không hề nhỏ, là nguyên liệu để chế tạo Lưu Ảnh Thạch, có khả năng ghi âm.
Vốn dĩ mọi chuyện đã êm xuôi, bọn họ cũng sắp rời đi, Trình Tuyết Ý lại đột nhiên chạy ra ôm một chậu Tịch Nhan Hoa từ trong bụi cỏ, nói là đã đặt ở đó từ trước, suýt nữa thì quên mất.
Nàng ta đi theo Cung Minh lão tặc đến, chắc chắn không nghe thấy kế hoạch bí mật của bọn họ, nhưng chậu hoa này thì chưa chắc.
Nếu mang chậu hoa này về, vừa vặn ghi lại cuộc trò chuyện của bọn họ, thân phận của công tử và sự sắp xếp ở Quỷ Thị sẽ bị bại lộ.
Vì vậy, đợi Cung Minh dẫn người đi trước, lúc Trình Tuyết Ý ở lại cuối cùng, công tử liền đề nghị mua chậu hoa này từ nàng, giá cả tùy nàng định.
Phản ứng của cô nương kia lúc đó, đến giờ hắn vẫn còn nhớ rõ.
"Ngài là cao nhân Quỷ Thị, vậy mà lại nhìn trúng chậu Tịch Nhan Hoa nhỏ bé của ta?"
Cô nương mặc áo xám, tóc búi rối bời, kinh ngạc mở to hai mắt ra vẻ ngây thơ vô số tội: "Ngài đừng nói đùa, ta còn phải đi theo trưởng lão, phải đi nhanh đây."
Đi? Chẳng lẽ phải để nàng ta mang hoa rời đi?
Thuộc hạ vốn định trực tiếp cướp lấy, nhưng công tử lo lắng sẽ kinh động đến Cung Minh nên giơ tay ra hiệu bọn họ đừng manh động.
"Tịch Nhan Hoa tuy tầm thường, nhưng chậu này lại cực kỳ xinh đẹp, bổn tọa thật lòng muốn có được, tiểu hữu có bằng lòng nhường lại không?"
Trình Tuyết Ý ôm hoa xoay người lại, nhìn chằm chằm người Quỷ Thị cao lớn mặc áo đen, đột nhiên cười toe toét: "Ngài đã mở miệng, ta đương nhiên bằng lòng, chỉ là ta không muốn tiền tài của ngài."
"Ồ?" Công tử cười nói: “Vậy tiểu hữu định tặng cho bổn tọa sao?"
Biết điều như vậy, xem ra cũng không phải không thể thưởng cho nàng ta một chút.
Đây là suy nghĩ của mọi người lúc đó.
Không ai ngờ cô nương trẻ tuổi cười đến ngây ngô đáng yêu này lại ôm chậu hoa, tươi cười rạng rỡ nói: "Hoa này là do ta tự tay trồng, có lẽ vì vậy nên mới xinh đẹp hơn một chút. Nếu ngài đã nói vậy, chúng ta không cần nói chuyện tiền tài, quá phàm tục, chúng ta kết giao bằng hữu, coi chậu hoa này như quà gặp mặt, chúng ta trao đổi nhé?"
—— Sau đó bọn họ đã làm một vụ mua bán vô cùng lỗ vốn, cho nên đến giờ công tử vẫn còn canh cánh trong lòng.
"Lúc đó chắc chắn nàng ta đã nhìn ra điều gì đó, nhưng may mắn hoa vẫn chưa bị mở ra, sau khi lấy được đã tiêu hủy, cho dù nàng ta có nghi ngờ cũng không thể vạch trần bí mật của chúng ta."
Thuộc hạ nói.
Nam tử đứng trên đỉnh lầu đỏ nhìn Quỷ Thị xa hoa lộng lẫy, chán nản nói: "Nhưng nếu nàng ta có quan hệ với Thẩm Nam Âm thì mọi chuyện sẽ khó nói."
Chỉ cần nàng ta tiết lộ một chút manh mối cho Thẩm Nam Âm, người này có thể lần ra bí mật của bọn họ.
"Vẫn nên tìm cơ hội giết đi."
Hắn dựa vào lan can, thản nhiên quyết định sinh tử của một người.
Hiện tại Trình Tuyết Ý không rảnh để ý đến những chuyện này.
Nàng bị Thẩm Nam Âm cưỡng ép mang đi, cứ tưởng hắn sẽ đưa nàng về tông môn, ai ngờ phương hướng ngự kiếm của hai người càng lúc càng lệch, càng lúc càng xa.
"Thẩm Nam Âm, ngươi muốn đưa ta đi đâu?"
Có phải hắn đã phát hiện ra điều gì đó, hoặc là cuối cùng cũng không định rộng lượng tha thứ, muốn trả thù nàng?
Hắn muốn đưa nàng đến nơi hoang vu hẻo lánh nào đó để lặng lẽ xử lý?