Edit: Mỳ
Cảnh tượng lúng túng mà Lâm Ấu Tân đã mường tượng trước đó, đã được Chu Bẩm Sơn khéo léo hóa giải chỉ bằng một câu nói đơn giản.
Mọi lời cô định nói phút chốc đều tan biến, cô chỉ còn biết ngây ra hỏi: “Ngày đăng ký kết hôn sao?”
Dứt lời, Lâm Ấu Tân mới chợt nhận ra: “À, trong mấy ngày ông chọn, em nghiêng về ngày mùng 6 của tháng này. Nhưng hôm đó là ngày trong tuần, anh có tiện không?”
Chu Bẩm Sơn ngồi đối diện. Ngay khi nghe cô nói, anh đã im lặng khoảng ba giây rồi mới rút điện thoại từ túi áo ra.
“Không sao, anh sẽ đổi ca ở chỗ làm.”
Giọng anh trầm thấp, nghe không có vẻ vui mừng.
“…Vậy để em lùi lại một ngày nhé.”
“Không cần, cứ quyết ngày đó đi em.”
Chu Bẩm Sơn tắt điện thoại rồi cất vào túi áo. Anh quay sang nhìn Lâm Ấu Tân, biểu cảm và tâm trạng đã được điều chỉnh lại: “Bánh của em đến rồi, ăn đi. Ăn xong anh đưa em về.”
Miếng bánh matcha ấy, Lâm Ấu Tân ăn mà nghẹn lại.
Vừa bước ra khỏi quán, gió bắc đã buốt giá. Vì ham diện, cô chỉ mặc chiếc quần tất mỏng manh, thứ duy nhất chắn được gió có lẽ là đôi bốt cao đến đầu gối.
Chu Bẩm Sơn nhìn thấy vậy, lập tức kéo cô quay lại: “Em vào trong đợi, anh đi lấy xe.”
“Cùng đi đi, có mấy bước thôi mà.”
Chu Bẩm Sơn kiên quyết, kéo cô đến quầy, gọi thêm một chiếc bánh matcha khác cho cô: “Em đợi bánh, anh đi lấy xe.”
Lâm Ấu Tân: “……”
Được thôi.
Sau đó, trên đường về căn hộ Nam Sùng, hai người nói chuyện bâng quơ. Chủ đề để họ trò chuyện không nhiều, chỉ xoay quanh chuyện kết hôn.
“Trước khi đi đăng ký, dì út của anh sẽ về từ Kinh Bắc. Lúc đó, hai gia đình sẽ gặp nhau ăn cơm. Theo thủ tục, chúng ta còn phải đến chùa Bình Chiêu xem tuổi. Lúc đó, em và anh cũng phải đi.”
“Vâng, em biết rồi.” Lâm Ấu Tân khẽ gật đầu.
Những gia đình như họ, khó tránh khỏi việc tin vào những điều tâm linh. Bốn năm trước, khi Khúc Tĩnh Đồng kết hôn, dì cả Lâm Khiết Trân cũng đã đến chùa Bình Chiêu tìm đại sư xem tuổi rồi mới đăng ký.
“À, nhưng em có một câu hỏi…” Lâm Ấu Tân rụt rè giơ tay.
Chu Bẩm Sơn đã đoán được cô định hỏi gì, vẫn nhìn thẳng về phía trước, tay giữ vô lăng, rồi đáp thẳng: “Sẽ không có chuyện không hợp tuổi đâu. Anh và em không ai có số mệnh cô độc cả.”
Lâm Ấu Tân cố nén cười: “Sao anh lại biết em định hỏi thế vậy?”
“Ngoài chuyện đó ra thì em còn có thể hỏi gì nữa?”
Khi xe dừng đèn đỏ, Chu Bẩm Sơn quay đầu lại, ánh mắt vừa như bất lực, lại vừa đầy vẻ cưng chiều: “Ấu Tân, anh rất nghiêm túc trong chuyện kết hôn với em. Nếu em hối hận, bây giờ vẫn có thể dừng lại. Nhưng đừng thử lòng anh hết lần này đến lần khác, nhé?”
Lâm Ấu Tân không biết cảm giác lúc đó thế nào.
Giống như một cơn gió thu ấm áp thổi thẳng vào mặt, thổi bay vẻ mặt giả vờ đứng đắn của cô. Lâm Ấu Tân lúng túng nhìn anh, vừa thấy ngượng vì bị nói trúng tim đen: “Em… em không có…”
Nhưng khi đối diện với ánh mắt dịu dàng của Chu Bẩm Sơn, cô lại chẳng thể thốt nên lời. Cuối cùng, cô đành im lặng, quay mặt sang chỗ khác, tựa đầu vào cửa kính.
/
Anh trở lại bệnh viện vào khoảng sáu giờ chiều, sau khi kết thúc một cuộc họp cần theo dõi.
Trạch Giang Đào lấy làm lạ vì dạo này anh có quá nhiều chuyện riêng tư, nên quan tâm hỏi: “Có phải sức khỏe của ông Chu không được tốt không?”
Anh tháo khẩu trang ra: “Ông nội cháu không sao cả. Chuyện riêng của cháu thôi, chẳng là vài ngày nữa có người thân từ Bắc Kinh đến.”
“Ồ, là đến thăm người thân à? Đến Tây Thành để du lịch sao?”
“Đến thăm ông nội cháu.”
Chu Bẩm Sơn trả lời khéo léo, không để lộ bất kỳ sơ hở nào. Thấy thế thì Trạch Giang Đào cũng không tiện hỏi thêm, liền chuyển chủ đề sang công việc.
Vì anh đến muộn, vài người trước đó đã bàn luận xong một lượt cả rồi. Chuyện là sau Tết Nguyên đán sẽ thành lập một đội y tế đến giúp đỡ huyện Nam Ô lân cận Tây Thành. Mỗi khoa trong bệnh viện đều phải cử người đi, đặc biệt là các cán bộ trẻ, nòng cốt cần phải xung phong đi đầu.
Khương Giao dạo này cảm thấy không khỏe, nên chỉ tham gia họp trực tuyến, nghe xong liền bật cười: “Vậy thì khoa chúng ta chỉ có mỗi tôi và bác sĩ Lý rồi, các cán bộ nòng cốt khác không thể điều đi lung tung được đâu.”
Lý Tư Dã liếc nhìn sang chỗ ngồi đối diện, ho khẽ một tiếng: “Chẳng lẽ cả hai chúng ta đều đi sao, cô nói gì thế không biết.”
Khương Giao hừ một tiếng: “Vậy thì dù sao cũng là một trong hai chúng ta thôi.”
Chu Bẩm Sơn vốn dĩ khá thờ ơ với những chuyện như vậy, nhưng cũng nghe ra ý châm chọc trong lời nói này, vì thế liền trực tiếp bày tỏ quan điểm: “Tôi nghe theo sự sắp xếp của tổ chức. Trưởng khoa Trạch, chú cứ quyết định đi ạ.”
Trạch Giang Đào đương nhiên không nỡ để anh đi.
Đùa thôi, người mà ông đã vất vả lắm mới đào từ Bắc Kinh về, giờ lại cử anh xuống vùng quê, nhỡ anh bỏ đi luôn thì sao.
Nhưng Trạch Giang Đào là một con cáo già, ông cười và nói: “Được rồi, chúng ta sẽ bàn lại sau khi có danh sách.”
Chu Bẩm Sơn ‘Dạ’ một tiếng, không nói gì thêm.
Lý Tư Dã hôm nay trực ban, cũng ở trong văn phòng. Vừa tan họp liền xích lại gần, lén lút bênh vực đồng đội của mình: “Anh Chu, dạo này bác sĩ Khương tâm trạng không tốt lắm, anh đừng chấp nhặt với cô ấy.”
Chu Bẩm Sơn cau mày, hoàn toàn không để tâm: “Chấp nhặt chuyện gì?”
“Không có gì, tôi chỉ tiện miệng nói vậy thôi.” Lý Tư Dã cười ha ha cho qua chuyện, rồi lại rạng rỡ hỏi: “À, mà cô bạn lần trước của anh đỡ hơn chưa? Cô ấy là bạn gái anh hả?”
“Cô ấy đã khỏi rồi.”
Anh cởi chiếc áo blouse trắng ra, treo lại vào trong tủ. Anh không biết phải giới thiệu thân phận của Lâm Ấu Tân như thế nào.
Lúc nãy trên đường đi, cô vẫn luôn im lặng. Chu Bẩm Sơn không chắc liệu cô có muốn đổi ý hay không.
Chu Bẩm Sơn dừng lại một chút: “Cô ấy là… em gái tôi.”
Đây là một câu trả lời tương đối khách quan, mặc dù trong lòng anh không muốn thừa nhận như vậy.
“Em gái à, vậy thì tốt quá, khi nào rảnh rỗi chúng ta cùng đi ăn cơm đi!” Lý Tư Dã lập tức hớn hở: “Này, anh Chu, tôi nói nhé. Trời ơi luôn, gen của nhà họ Chu các anh thật sự rất đỉnh. Anh thôi đã đủ đẹp trai rồi, vậy mà em gái anh còn xinh hơn nữa, y như minh tinh vậy. À không, em gái chúng ta còn xinh hơn cả minh tinh!”
Lý Tư Dã không biết uống nhầm thuốc gì, cứ “em gái” rồi lại “em gái của chúng ta”, khiến cho trong lòng ai kia như muốn bùng lên một ngọn lửa vô danh.
Anh liếc mắt lạnh lùng: “Cô ấy đẹp, tôi biết. Cậu kích động vậy làm gì?”
Lý Tư Dã cười toe, không hề giấu giếm ý định: “Anh Chu à. Anh ơi, em gái anh còn độc thân không? Giới thiệu cho em đi!”
“… Cậu nói cái gì cơ?”
“Em muốn làm……”
“Mơ đi.”
Chưa để Lý Tư Dã nói hết, Chu Bẩm Sơn đã ngắt lời, mặt anh còn đen hơn lúc nãy. Anh cầm áo khoác lên và bỏ đi: “Nghĩ cũng đừng nghĩ.”
Lý Tư Dã đứng sau lưng, vẻ mặt khó hiểu: “Này, sao anh cứ như là kiểu anh trai cuồng em gái thế?”
Chu Bẩm Sơn không để ý tới cậu ta, bước ra khỏi phòng thay đồ thì vừa hay gặp Bạch Tri Đường đang trực ca.
Vị bác sĩ trẻ mỉm cười tiến đến: “Đàn anh, anh tan làm rồi ạ?”
Chu Bẩm Sơn và Bạch Tri Đường là bạn học cùng trường, từng làm chung bài tập nhóm vài lần nên cũng coi như quen biết. Anh khẽ nén lại vẻ bực bội, đáp: “Ừ. Cô mới ăn tối à?”
Bạch Tri Đường bất đắc dĩ gật đầu: “Trực chính là vậy mà anh, em mệt muốn chết luôn đây này.”
Chu Bẩm Sơn không có tâm trạng trò chuyện thêm, định hỏi thăm vài câu rồi rời đi. Ai ngờ Bạch Tri Đường thấy vậy, lại vội tiến lên một bước, hạ giọng có vẻ muốn tránh người khác: “Chuyện đội y tế, anh đừng bận tâm. Chú Chu đã dặn dò từ sớm, mà bố em với chủ nhiệm Trạch cũng không muốn anh đi đâu.”
Nghe những lời này, Chu Bẩm Sơn khẽ nhíu mày. Anh không hiểu Bạch Tri Đường có ý gì khi đặc biệt nói với mình chuyện này, nhưng rõ ràng những lời này không mang ý tốt.
Anh lùi lại một chút, ánh mắt lạnh nhạt: “Lúc nãy trong cuộc họp, tôi đã nói với chủ nhiệm Trạch rồi, mọi chuyện sẽ tuân theo sự sắp xếp của tổ chức. Dù là ai can thiệp, đi cửa sau đều là vi phạm. Khi cần, tôi sẽ tự mình tố giác.”
“Không phải đâu, đàn anh à….”
Bạch Tri Đường chợt ngẩn người, không nói được gì.
Dù cô ấy vẫn luôn biết Chu Bẩm Sơn là người có tính cách này, nhưng lần đầu tiên nghe anh nói thẳng thừng như vậy thì vẫn cảm thấy thật khó lòng mà tiếp nhận được ngay.
Chu Bẩm Sơn lạnh lùng đưa tay lên: “Tôi về trước đây, tạm biệt.”
Bạch Tri Đường luyến tiếc: “Đàn anh…..”
Ngồi vào trong xe sau khi rời khỏi bệnh viện, Chu Bẩm Sơn mới có thể sắp xếp lại những cảm xúc rối bời cả ngày của mình.
Ánh mắt anh khẽ rơi vào ghế phụ, nhớ đến lúc cô đã lặng thinh rất lâu trong xe, Chu Bẩm Sơn khẽ nhếch môi tự giễu.
Đúng thôi.
Giữa anh và cô, những gian nan và trắc trở dường như đã trở thành lẽ thường tình rồi.
/
Ngày đến chùa Bình Chiêu đã được ấn định vào cuối tuần này, cũng là một tuần trước khi đăng ký kết hôn.
Lâm Ấu Tân xuất phát từ biệt thự Gia Nam, hôm nay có cả dì cả Lâm Khiết Trân và hai người chị họ là Khúc Tĩnh Quân, Khúc Tĩnh Đồng cùng đi.
Bên nhà họ Chu, trưởng bối nữ duy nhất đi cùng là dì út của Chu Bẩm Sơn, bà Hà Chiêu Nhu.
Lâm Ấu Tân có mẹ mà không có cha bên cạnh, mẹ cô là Lê Thanh thì hiện đang ở nước Úc xa xôi. Bà chỉ gọi một cuộc điện thoại để hỏi cô có thực sự tự nguyện kết hôn không. Khi nhận được lời khẳng định chắc chắn, bà không nói gì thêm, chỉ hứa sẽ đến dự hôn lễ.
Còn Chu Bẩm Sơn, anh có bố nhưng mẹ lại vắng bóng. Bố của anh là Chu Nhữ Thừa, công việc ở Bắc Kinh bận rộn nên không thể rời đi, chỉ gọi đến bày tỏ sự vui mừng.
Thái độ của Chu Bẩm Sơn đối với bố mình có phần lạnh nhạt, anh chỉ nói vỏn vẹn một tiếng “dạ” rồi cúp máy.
Hai gia đình gặp nhau trước cổng chùa Bình Chiêu. Lâm Khiết Trân có mối quan hệ khá thân thiết với một vị trụ trì ở đây, bao năm qua việc kinh doanh phát đạt và nhân duyên của con cháu đều được nhờ cậy vị đại sư này.
Hà Chiêu Nhu trông có vẻ không tin vào những chuyện tâm linh, nhưng bà vẫn mỉm cười hiền hậu, phối hợp theo. Lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Ấu Tân, bà đã đeo ngay vào cổ tay cô một chiếc vòng ngọc. Nhìn vẻ trong suốt và sắc ngọc, chắc chắn nó phải vô cùng quý giá.
“Cái này ạ…”
Lâm Ấu Tân còn đang bối rối, quay đầu lại tìm ánh mắt của Chu Bẩm Sơn. Chỉ thấy anh bình thản gật đầu: “Vòng của mẹ anh, dì đã tặng em rồi thì cứ giữ lấy đi.”
Hà Chiêu Nhu đứng bên cạnh, thấy rõ thái độ của Chu Bẩm Sơn thì vừa bất ngờ, lại vừa mừng rỡ. Giờ phút này bà lại càng thêm yêu quý mà nắm lấy tay Lâm Ấu Tân.
“Ấu Tân à, dì cảm ơn con. Nhờ phúc của con mà sau này Bẩm Sơn cũng có một gia đình rồi.”
“Dạ… không có gì đâu dì út ạ.”
Khi gọi tiếng “dì út” này, Lâm Ấu Tân bỗng thấy má hơi ửng hồng. Liệu như thế này có phải là đã chính thức đổi cách xưng hô không?
“Ơi!” Hạ Triệu Nhu lập tức đáp lời, mặt mày tươi tắn như hoa, rồi ân cần đặt tay cô vào tay Chu Bẩm Sơn.
“Hai đứa phải sống thật tốt nhé. Bẩm Sơn tuy vẻ ngoài lạnh lùng nhưng thật ra lại rất ấm áp, tính tình thằng bé tốt lắm. Nếu thằng bé mà có bắt nạt con, con cứ nói với dì. Nhà họ Hà này chẳng dám nói gì, nhưng gia pháp thì nghiêm khắc lắm đấy, con không tin thì hỏi nó xem.”
Mặc dù trong tên có chữ “Nhu” nhưng Hà Chiêu Nhu lại rất mạnh mẽ, oai phong. Cái khí chất này hoàn toàn khác biệt so với vẻ người phụ nữ mạnh mẽ của dì cả Lâm Khiết Trân của cô.
Lâm Ấu Tân không biết nên nói gì, chỉ nghe lời gật đầu.
Khi người lớn đã đi hết, cô mới cất tiếng hỏi Chu Bẩm Sơn: “Dì út anh làm gì vậy? Em cảm thấy dì ấy nói chuyện và hành động rất dứt khoát.”
Chùa Bình Chiêu có bảy đại điện, nằm tựa lưng vào núi Mặc Sơn, là khu thắng cảnh 5A ở Tây Thành. Cả hai tách khỏi mọi người, đứng dưới một cây cổ thụ phủ tuyết để nói chuyện.
Chu Bẩm Sơn vươn tay gạt đi những bông tuyết trên vai cô, cúi mắt nhìn cô: “Dì út của anh à?”
“… Chưa đăng ký kết hôn, thì chẳng phải là dì út của anh sao.”
“Lúc nãy em gọi rồi mà.”
“… Vừa nãy là nể mặt anh thôi.”
Thật ra, Lâm Ấu Tân vẫn chưa thoát khỏi những suy nghĩ sau cuộc đối thoại trên xe hôm trước. Sau khi về, cô nghiêm túc tự kiểm điểm và phát hiện mình là kiểu người có lý trí và nội tâm không khớp nhau.
Lý trí: Mình đã đồng ý kết hôn rồi!
Nội tâm: Hơi bồn chồn, liệu có thể không kết hôn được không nhỉ!
Vì thế nên Chu Bẩm Sơn mới tưởng cô đang thăm dò anh. Nhưng khi đã bình tĩnh, cô biết mình vẫn phải kết hôn, không có lựa chọn nào khác.
Chu Bẩm Sơn không làm khó cô, ánh mắt anh dừng lại ở bàn tay đang buông thõng.
Thời tiết hôm nay không quá lạnh, nhưng tay cô đã đỏ ửng.
“Dì út của anh là bác sĩ, lại còn có quân hàm nữa.”
Anh kiềm lòng mà vẫn kéo tay cô lại, bao bọc trong lòng bàn tay mình.
Lâm Ấu Tân giật mình trước hành động đột ngột của anh, muốn rụt tay lại nhưng lại bị anh nắm chặt hơn.
“Mặc ít thế này, em không lạnh à?”
Chu Bẩm Sơn luôn có hơi không đồng tình với cách ăn mặc của cô. Hôm nay cô mặc chiếc áo khoác da màu nâu dáng ngắn kết hợp với chiếc váy dài xẻ tà, trông thì sành điệu đấy, nhưng nhìn từ đầu đến cuối chẳng thấy chút ấm áp tẹo nào.
Quả nhiên, ngay khi anh chạm vào tay là đã thấy lạnh như băng.
Bàn tay Lâm Ấu Tân được anh ủ ấm, cô cũng chẳng bận tâm đến sự đường đột của anh mà chỉ giơ tay lên lẩm bẩm: “Đẹp mà.”
Chu Bẩm Sơn đưa ánh mắt lạnh lùng, xoa xoa bàn tay cô: “Đẹp thì có ích gì vào mùa đông hả em?”
Lâm Ấu Tân: “……”
Thật sự là cô chẳng muốn nói gì nữa.
Bàn tay của Chu Bẩm Sơn dường như thô ráp hơn nhiều so với những người đàn ông bình thường. Lòng bàn tay và các khớp ngón tay có vết chai, đặc biệt là ngón cái và ngón giữa của tay phải. Cả hai bên đều có những vết chai cứng không bằng phẳng.
Điều này có chút đảo lộn nhận thức của cô. Sao lại có người chai tay ở vị trí này vậy nhỉ?
Vì nổi tính tò mò, Lâm Ấu Tân khẽ xoa đi xoa lại vết chai đó.
Bỗng nhiên, mấy ngón tay cô bị một bàn tay khác nắm chặt theo phản xạ.
“… Đau!” Lâm Ấu Tân khẽ kêu lên.
Chu Bẩm Sơn lập tức nới lỏng lực, giọng nói trầm khàn: “Anh xin lỗi.”
Thế nhưng, cô công chúa nhỏ đã đau đến phát cáu rồi. Cô ngước lên nhìn anh với vẻ giận dỗi: “Anh làm gì mà véo em thế!”
Cổ họng Chu Bẩm Sơn khẽ chuyển động, giọng điệu bất lực: “… Đó là vết chai do cầm dao phẫu thuật, em đừng sờ lung tung.”
“Em chỉ sờ một chút mà anh đã véo em à?” Lâm Ấu Tân trợn mắt, ra vẻ không chịu nhường nhịn: “Hơn nữa, sao lần nào anh cũng làm em đau vậy! Lần trước là chân, lần này là tay!”
Cô chẳng thể hiểu nổi, sao người này lại phản ứng mạnh đến thế. Có mỗi vết chai thôi mà.
Chu Bẩm Sơn cũng không biết phải giải thích với cô thế nào, anh lúng túng thở ra một hơi, định nói vài lời dỗ dành nhưng chợt nhận ra mình thực sự không giỏi chuyện đó. Kết quả, anh đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất, người kia đã dứt khoát rút tay ra và bước lùi lại.
Lâm Ấu Tân khoanh tay, giấu hai tay vào túi áo, lùi ra xa một bước, tức giận ra lệnh: “Anh đừng nắm tay em nữa, từ giờ về sau cũng đừng nắm nữa!”
“Ấu Tân…..”
Lần đầu tiên trong đời, Chu Bẩm Sơn cảm thấy có nỗi khổ không thể nói nên lời.
Anh khẽ cúi người xuống, ngang tầm mắt với cô, vẻ mặt nghiêm túc và thành khẩn đảm bảo: “Anh xin lỗi, lần sau nhất định sẽ không véo em nữa.”
“Em không tin, anh sinh ra đã có sức mạnh vô địch rồi.”
Chu Bẩm Sơn nhịn không được bật cười: “Anh thề, sau này anh sẽ biết tiết chế hơn.”
Chu Bẩm Sơn rất cao, dáng vẻ cúi người có chút buồn cười.
Thấy người xin lỗi có thái độ thành khẩn, Lâm Ấu Tân tự nhận mình không phải người hay làm khó người khác, cô nửa tin nửa ngờ: “Thật không đó?”
“Thật mà.”
Lâm Ấu Tân vẫn ôm tay, thế nhưng cô lại quay đi. Vẻ mặt ấm ức: “…..Vậy được rồi.”
Không được thì cũng chịu thôi chứ biết làm sao bây giờ.
Dù gì thì cô cũng đã quyết định gả cho cái tên quái vật vô vị – lạnh lùng – phúc hắc – có sức mạnh vô biên này rồi!
Chu Bẩm Sơn nhìn vẻ mặt vừa ấm ức vừa phải cố tỏ ra hiểu chuyện của cô, anh nén lại khao khát muốn ôm và chạm vào cô, chỉ khẽ hắng giọng: “Còn đau không? Anh xoa cho em nhé.”
Lời của tác giả:
Lâm Ấu Tân: Có ai thấu hiểu không, chồng tui khỏe như trâu vậy á!