Edit: Mỳ
Bậc trưởng bối đi xem ngày lành tháng tốt, lại cùng trụ trì luận bàn kinh Phật. Hà Chiêu Nhu vốn không tin những chuyện này, nên Chu Bẩm Sơn đã ở bên ngoài chờ cùng bà.
Lâm Ấu Tân theo hai người chị họ vào trong điện bái Phật, ba chị em cứ thế quỳ từ điện thờ đầu tiên cho đến điện cuối cùng. Ban đầu lòng không thành kính, tư thế cũng không chuẩn, những lời cầu nguyện cứ lan man, mơ hồ. Thế nhưng lại không muốn chuyến đi sớm hôm nay trở nên vô nghĩa nên cô mới đành theo Khúc Tĩnh Đồng đóng một khoản tiền dầu hương không nhỏ.
Trụ trì mỉm cười hiền từ, bảo cô có căn duyên với Phật pháp. Lúc ra về còn tặng cô một câu kệ(1):
“Lông mày chau chặt bao năm nay,
Hôm nay đã gặp được khoảng trời riêng.”
“Thí chủ, duyên xưa đã dứt, xin hãy nối duyên mới nhé.”
Lâm Ấu Tân nghe xong thì ngây người. Sau cùng cô cũng chép lại câu kệ đó, cùng với lá bùa bình an ban đầu xin được, cẩn thận đặt vào sau ốp điện thoại.
Bữa trưa được dùng tại Phước Viên Đường, nhà họ Chu đứng ra chiêu đãi. Các bậc trưởng bối chuyện trò từ kinh tế dân sinh cho đến tình trạng hôn nhân của giới trẻ hiện nay, cuối cùng ai nấy đều thầm lặng thở phào nhẹ nhõm.
May mắn là hai người khó tính nhất của hai bên gia đình đã giải quyết xong xuôi.
Hà Chiêu Nhu không rõ chuyện gia đình Lâm Ấu Tân lắm, lúc ăn cơm mới hỏi: “Ấu Tân này, mẹ của con khi nào đến đây vậy? Có gì chúng ta cùng dùng một bữa cơm nhé?”
Lâm Ấu Tân đang húp canh, không để ý nên môi bị nóng bỗng giật mình, đặt thìa xuống: “Bà ấy sẽ không đến đâu, chắc phải đến lúc tổ chức hôn lễ đấy ạ.”
“Ồ, là do công việc bận rộn lắm à?”
Lâm Ấu Tân ngập ngừng: “Vâng.”
Bình thường ở nhà họ Lâm, nếu không có chuyện gì thì sẽ không ai chủ động nhắc đến Lê Thanh. Một là sợ ông nội không vui, hai là sợ Lâm Ấu Tân không vui.
Năm đó Lâm Kiểm Chương không may qua đời vì tai nạn giao thông. Ấy vậy mà chỉ chưa đầy một năm, Lê Thanh đã đi bước nữa với người bạn thanh mai trúc mã, không lâu sau sinh hạ một cô con gái, từ đó chuyển hẳn đến Macao sinh sống.
Lâm Ấu Tân và bà ấy không liên lạc thường xuyên, chỉ có mỗi ngày sinh nhật vào 18/3 hằng năm, Lê Thanh sẽ bay qua để đón sinh nhật cùng cô.
Hà Chiêu Nhu nhíu mày: “Dù bận đến mấy cũng không thể bỏ mặc chuyện cả đời của con mình chứ.”
“Bà ấy có gia đình ở Macao rồi ạ, bay đi bay lại cũng bất tiện.” Lâm Ấu Tân cười cười với Hà Chiêu Nhu: “Mà dù gì đây cũng là chuyện hôn nhân của con, con tự quyết định được mà dì.”
Những người có mặt trên bàn tiệc đều là người tinh tế, Hà Chiêu Nhu hỏi được hai câu, thấy xung quanh bỗng im lặng, cũng đoán ra mình có thể đã lỡ lời, bèn cười lảng sang chuyện khác: “Thế thì tốt. Nói cho cùng, cuộc sống hôn nhân là chuyện của hai đứa con thôi.”
Lâm Ấu Tân “Dạ” một tiếng. Cô cầm lại thìa, nhỏ nhẹ húp canh từng chút một.
Khóe môi cô vẫn vương nụ cười tao nhã, thế nhưng trong đôi mắt lại ẩn chứa một nỗi buồn man mác.
Ngồi cạnh bên, Chu Bẩm Sơn cảm nhận được sự thay đổi đột ngột trong cảm xúc của cô. Ánh mắt anh khẽ trầm xuống.
Dùng bữa xong, Chu Tái Niên bảo rằng ở hậu viện Phúc Viên Đường có một nhà kính, những đóa cung phấn mai đã nở rộ, muốn bọn trẻ cùng nhau ra ngắm hoa. Một tín hiệu rõ ràng cho thấy người lớn cần không gian riêng để bàn chuyện.
Thế là Khúc Tĩnh Quân quay về công ty, còn Khúc Tĩnh Đồng thì đi đón Đậu Miêu ở lớp mầm non. Cuối cùng, chỉ còn lại hai nhân vật chính của đám cưới đứng ngây người trong nhà kính, mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Họ đứng cạnh bàn làm việc trong nhà kính, bên phải là một khung cửa sổ lớn sát đất. Một bên cửa kính là tuyết rơi trắng xóa, một bên lại là xuân sắc tràn ngập.
Lâm Ấu Tân khẽ tựa vào mép bàn, sau lưng cô là những đóa hải đường, tú cầu, hoa hồng với đủ màu sắc rực rỡ, nở bung thành từng chùm. Chúng tôn lên vẻ đẹp diễm lệ của cô, khiến mỗi cái chau mày, mỗi nụ cười, mỗi vẻ dịu dàng, mỗi cái giận dỗi đều mang một sức sống mãnh liệt, như vượt qua cả mùa đông lạnh giá.
Lâm Ấu Tân chắp tay sau lưng, hết ngửi đóa hoa này lại ngửi đóa hoa khác, rồi đưa ra kết luận: “Em không rành về hoa cỏ cho lắm.”
Chu Bẩm Sơn cũng gật đầu với vẻ mặt nghiêm túc không kém: “Anh cũng vậy.”
Lâm Ấu Tân: “…..”
Họ cứ như hai NPC bị gán ghép vào cùng một đội đi đánh quái. Khi không có nhiệm vụ chính tuyến, không có xung đột hay tác động từ bên ngoài, họ liền trở về trạng thái “chờ” của riêng mình. Ngoài những cử động máy móc tại chỗ, họ không hề có ý định tương tác, khiến bầu không khí lúc nào cũng nặng nề và gượng gạo.
Đúng lúc đó, điện thoại của Chu Bẩm Sơn vang lên, bệnh viện có chuyện cần anh.
Lâm Ấu Tân vẫy tay đầy ý tứ: “Tạm biệt.”
Chu Bẩm Sơn nhìn cô một lúc: “Xong chuyện ở đây thì em tính làm gì?”
Cô phồng má, chán nản nhún vai: “Em không có gì làm cả, chắc là em chỉ về nhà ngủ thôi.”
Hôm nay là ngày nghỉ của đoàn kịch nên cô không cần phải tập luyện.
Chu Bẩm Sơn nắm chặt điện thoại, ánh mắt thăm thẳm dõi theo cô. Vừa nãy, cô còn u uất khi nhắc đến mẹ, vậy mà chỉ trong mười phút ngắn ngủi, cô đã điều chỉnh cảm xúc của mình một cách bình ổn. Cô vẫn như hồi nhỏ, luôn chọn cách giấu đi cảm xúc thật.
Dù cho Lâm Ấu Tân đứng cách anh nửa mét, song cô vẫn cảm thấy da đầu tê dại vì bị nhìn chằm chằm. Cô băn khoăn, không biết là từ khi nào mà Chu Bẩm Sơn lại có thể nhìn cô một cách vô tư lự như thế?
Cô có một cảm giác rất khó tả rằng mình đã bị anh nhìn thấu, cứ như một phần ký ức mà cô không muốn nhắc đến đã bị lật mở vậy.
“Anh nhìn em làm gì thế?”
Lâm Ấu Tân tự dưng chột dạ, quay mặt đi. Cô cứ như là đang muốn né tránh ánh mắt của anh.
Chu Bẩm Sơn nhìn thấy biểu cảm né tránh ấy của cô, anh hiểu rằng nếu lúc này hỏi cô tại sao không vui thì thật là một câu hỏi ngốc nghếch vô cùng.
Anh im lặng một lúc rồi mới nói: “Không có gì, đi thôi. Anh đưa em về nhà trước.”
Khi rời khỏi nhà kính, một người phục vụ mặc áo sơ mi và áo vest đi ngang qua, trên tay anh ta đang bê một bình trà lê vừa nấu sôi.
Chu Bẩm Sơn nhìn chiếc ấm đồng đỏ rực trên tay người đó, anh kéo người bên cạnh về phía mình. Chờ người đó đi qua, anh lại đổi sang đi phía ngoài. Lâm Ấu Tân cảm nhận được là anh do dự hai giây, rồi mới đổi tay ôm cô.
Mặc dù đã dần chấp nhận mối quan hệ đã định nhưng lúc này tim cô vẫn đập nhanh, tai nóng bừng, cơ thể thì gần như là cứng đờ cả lên.
Cô thấy mình thật kỳ lạ.
Lên xe, vẫn là mùi nước khử trùng và nước hoa xe hơi quen thuộc.
Chu Bẩm Sơn nổ máy, sau đó kết nối định vị và nhập điểm đến là ‘căn hộ Nam Sùng’.
Lâm Ấu Tân nhìn thấy dòng chữ đó, cô nhận ra có một vấn đề cần giải quyết, bèn hỏi anh: “Sau khi chúng ta kết hôn, chúng ta sẽ ở đâu đây anh?”
Chu Bẩm Sơn đã suy nghĩ về chuyện này: “Ông nội đã mua một căn biệt thự được trang bị đầy đủ, đã sang tên cho em rồi, đến lúc đó chúng ta chỉ cần chuyển vào ở thôi.”
Thời gian họ kết hôn gấp gáp, không kịp nhờ kiến trúc sư thiết kế lại, nên đành mua căn có sẵn.
Lâm Ấu Tân gật đầu: “Căn biệt thự đó ở đâu ạ?”
“Gần khu đô thị mới, rất gần đoàn kịch và nhà hát của em.’
“… Nhưng mà, chỗ đó hình như là có hơi xa với chỗ anh làm ấy.”
Chu Bẩm Sơn khẽ ngước mắt: “Xa lắm ư? Đã nhiều năm không về đây, anh không còn rành đường ở Tây Thành như trước nữa.”
Lâm Ấu Tân nghe vậy, lấy điện thoại mở định vị tìm kiếm rồi đưa cho anh: “Này, đến bệnh viện của anh mất tận50 phút lái xe. Lỡ như gặp giờ cao điểm buổi sáng, anh phải dậy từ mấy giờ chứ?”
Chu Bẩm Sơn ghé sát vào, nhìn bản đồ. Quả thực, vị trí này có chút không thuận tiện.
Nhưng anh không thể nào để Lâm Ấu Tân phải chấp nhận điều đó vì mình.
“…Cũng không hẳn, 6 giờ vẫn ổn.”
Tuy nhiên, vừa dứt lời, người cách anh chưa đầy 20 centimet đã nhìn anh với vẻ mặt khó hiểu: “Nếu vậy thì sớm quá rồi đó, bộ anh không buồn ngủ hả? Vả lại, anh dậy sớm như thế sẽ làm em thức giấc mất, sớm nhất là 8 giờ em mới dậy cơ.”
Đầu Chu Bẩm Sơn chợt “ong” lên. Anh hắng giọng: “…Anh sẽ làm thật nhẹ nhàng, chắc sẽ không đánh thức em đâu.”
“Anh chắc chứ? Chúng ta ngủ chung giường đấy, hay là anh muốn ngủ riêng phòng…..”
“Anh không có ý đó.”
Chu Bẩm Sơn nhìn thẳng vào cô.
Có lẽ vì khoảng cách quá gần, cô có thể thấy rõ ánh mắt đen thẳm và sâu lắng của người đàn ông đối diện.
Không gian trở nên yên ắng.
Lâm Ấu Tân chớp mắt liên hồi, rồi cúi đầu né tránh: “Vậy phải ở thế nào đây? Em nói trước nhé, nếu anh làm em thức giấc, em đảm bảo sẽ nổi nóng đấy.”
Vì thời gian họ bên nhau còn ngắn, nhiều thói quen xấu chỉ có thể từ từ được bộc lộ trong quá trình tìm hiểu nhau.
Lần trước, Chu Bẩm Sơn biết cô là một tiểu thư giàu có không muốn động tay động chân.
Lần này, anh biết cô có tật xấu là cáu kỉnh khi thiếu ngủ.
Khi không khí vẫn còn lãng đãng vẻ mập mờ, Lâm Ấu Tân cảm thấy không thoải mái, đang định nói gì đó để phá vỡ sự im lặng thì chợt nghe người bên cạnh cất lời:
“Anh có một căn hộ gần bệnh viện. Chỉ là diện tích hơi nhỏ, hơn 100 mét vuông thôi. Nếu em đến đó ở thì có lẽ em sẽ thấy khá chật chội.”
Giọng anh bỗng trở nên khàn đi một cách kỳ lạ, như những hạt cát sượt qua màng nhĩ của cô.
Lâm Ấu Tân cúi đầu, véo nhẹ d** tai. Cô bỗng thấy bực bội một cách khó hiểu: “Đúng là có hơi nhỏ thật.”
100 mét vuông, e rằng còn không đủ chỗ cho phòng để đồ của cô, chứ đừng nói đến phòng sách, phòng tập nhảy và phòng chiếu phim. Những thứ đó đều là những nhu cầu cơ bản trong cuộc sống của cô cả.
Chu Bẩm Sơn đã đoán trước được câu trả lời này, anh liền đưa ra phương án thứ hai một cách khéo léo.
“Em có ngại anh chuyển đến Nam Sùng ở không? Chỗ đó cũng không quá xa bệnh viện. Sau này khi mua được một căn nhà lớn hơn, chúng ta sẽ chuyển đi.”
Dường như không còn lựa chọn nào tốt hơn.
Lâm Ấu Tân: “Được thôi.”
Trên đường về, cả hai đã kể cho hai ông nghe về kế hoạch chuyển nhà, ai nấy đều rất hài lòng.
Đặc biệt là Chu Tái Niên, ông không ngờ Lâm Ấu Tân lại nghĩ cho cháu trai mình như thế, trong lòng vui ra mặt: “Tốt quá! Bẩm Sơn cứ dọn qua ở với con bé. Ấu Tân này, con thích căn nào, ông sẽ mua cho con!”
Chu Bẩm Sơn đang lái xe nghe điện thoại, Lâm Ấu Tân ghé sát vào: “Con cảm ơn ông nội ạ. Ông cứ xem chỗ nào thuận tiện cho anh Chu là được ạ.”
“Được, thế để ông nói chuyện với Bẩm Sơn nhé.”
Cúp máy, Lâm Ấu Tân tò mò hỏi: “Sao em chưa bao giờ nghe anh nhắc đến bố? Hình như ông nội lo cho anh nhiều hơn thì phải?”
Chu Bẩm Sơn lái xe, mắt không rời đường, khẽ “ừ” một tiếng: “Mẹ anh mất chưa đầy ba tháng, ông ấy đã tái hôn. Sau đó, anh cũng không hay liên lạc nữa.”
Lâm Ấu Tân ngỡ ngàng ngước nhìn.
Sao hai người họ lại có số phận giống nhau đến lạ?
Cô im lặng một lát, rồi nhẹ nhàng hỏi: “Vì sao mà bác gái mất thế ạ?”
“Khó sinh, cả mẹ lẫn con đều mất.”
Lâm Ấu Tân nhíu mày: “…Bác gái mất khi sinh con cho bố anh, vậy mà chỉ chưa được ba tháng ông ấy đã lấy vợ khác rồi sao?”
Chu Bẩm Sơn cười nhạt, đầy vẻ châm biếm: “Đúng vậy.”
Cô bỗng dưng thấy tức giận. Cơn giận này lớn đến nỗi suýt làm cô quên đi cảm xúc khó chịu nhỏ nhặt mà Lê Thanh vừa mang lại.
Với khả năng đồng cảm của một diễn viên, Lâm Ấu Tân khoanh tay, trợn mắt: “Bố anh thật là đáng ghét! Giờ anh còn gọi ông ấy là bố không?”
Chu Bẩm Sơn có vẻ chưa từng được hỏi câu này bao giờ, anh suy nghĩ một chút: “Rất hiếm, sau khi lớn thì không gọi nữa.”
“Vậy sau này em cũng không gọi nữa! Em sẽ cùng phe với anh!”
Chiếc xe lao đi êm ái trên đường, bóng cây hai bên lướt qua vun vút, nhưng Chu Bẩm Sơn lại cảm nhận rõ ràng tim mình đang đập mạnh một cách bất thường.
Đã nhiều năm rồi, anh mới lại được nghe một lời nói kiên định và không chút do dự như vậy, một lời nói thể hiện sự ủng hộ tuyệt đối dành riêng cho anh mà thôi.
/
Sau khoảng 20 phút, xe dừng lại bên dưới khu chung cư Nam Sùng.
Chu Bẩm Sơn còn phải đến bệnh viện nên không lên nhà, chỉ dặn dò Lâm Ấu Tân qua cửa kính.
“Vài hôm nữa đi đăng ký kết hôn, em có nhớ là cần những giấy tờ gì không?”
“À, với cả em nhớ chuẩn bị áo sơ mi trắng để mặc nữa đấy.”
Khúc Tĩnh Đồng cũng đã dặn cô những điều này, nghe thế Lâm Ấu Tân gật đầu: “Em nhớ rồi ạ.”
“Ừm.”
Tâm trạng Chu Bẩm Sơn vẫn chưa thể bình tĩnh, anh im lặng suốt lúc tiễn cô xuống xe.
“Thế em lên nhà đây, anh lái xe chậm thôi nhé…”
Vừa dứt lời, một cánh tay bất ngờ kéo cô vào lòng.
Một cảm giác mãnh liệt và dồn dập ập đến. Không giống lần ở bệnh viện cô lỡ ngã vào người anh, đây là một cái ôm đúng nghĩa, ấm áp. Cô cảm nhận được hơi nóng tỏa ra từ cơ thể anh, mùi nước hoa nam thoang thoảng và cả nhịp tim đập mạnh mẽ vì khoảng cách quá gần.
“Ấu Tân.”
Chu Bẩm Sơn đột nhiên gọi tên cô, giọng nói có phần kiềm chế và ẩn nhẫn.
“…Dạ?”
Mặt cô đỏ ửng, bất ngờ đến mức giọng nói trở nên mềm mại.
“Anh muốn ngày mai bắt đầu dọn đồ sang đây.”
“Được không em?”
Tác giả có lời muốn nói:
Chu Bẩm Sơn: Anh sẽ yêu em đến hết cả cuộc đời này.
Chú thích:
Câu kệ: là một bài thơ ngắn, thường có bốn câu trở lên, được sử dụng để diễn đạt các ý chính của kinh Phật, ca ngợi công đức của Phật và chư Bồ Tát, hoặc để truyền đạt những lời dạy về đạo lý một cách súc tích, dễ nhớ.