Edit: Mỳ
Sau một tuần dưỡng thương, đôi chân Lâm Ấu Tân đã đủ khỏe để chống nạng đi lại quanh nhà.
Đúng vào ngày cuối tuần, tập hai của chương trình livestream bình luận về phim “Tiểu hồ tiên” lên sóng. Từ Trừng Ninh ghé qua, không chỉ giúp cô sắp xếp thiết bị mà còn cùng cô thảo luận về chủ đề của buổi trò chuyện lần này.
“Thầy Cố đã mời một vị đạo diễn phim điện ảnh tham gia thảo luận, chắc hẳn cô cũng biết người này, chính là đạo diễn Cung Mạt Lị. Lúc lên sóng, cậu hãy nhớ tích cực đặt câu hỏi, bắt chuyện, tạo không khí nhé. Toàn bộ buổi livestream này chỉ trông vào mỗi cậu với Tô Thanh Hà thôi đấy.”
Trong lúc Từ Trừng Ninh đang điều chỉnh mấy chiếc đèn tròn, cô ấy vừa quay lại đã bắt gặp Lâm Ấu Tân đang thất thần, tay cầm xấp tài liệu mà đôi mày còn khẽ nhíu lại.
“Này! Đang suy nghĩ gì vậy?” Từ Trừng Ninh búng tay trước mặt Lâm Ấu Tân: “Cậu không khỏe sao? Có phải bị sốt rồi không?”
“Không sao, không sốt đâu…”
Lâm Ấu Tân sực tỉnh. Cô bất giác cầm chiếc cốc nước cạnh bàn lên nhấp một ngụm.
Vị chát đắng của trà tràn vào khoang miệng rồi cô chợt nhận ra có gì đó không đúng, bèn đưa lên nhìn. Đó là một chiếc cốc sứ màu nâu, cốc của Chu Bẩm Sơn. Anh đã để nó lại trên bàn làm việc trong phòng sách.
Cô vội vàng đặt cốc xuống.
“Thật sự không sao chứ?”
Từ Trừng Ninh nghi hoặc liếc nhìn cô. Dạo này Lâm Ấu Tân cứ bí ẩn thế nào ấy.
“Không sao đâu, bắt đầu thôi.”
Lâm Ấu Tân hít sâu một hơi. Cô vỗ vỗ tay lên hai bên má, cố xua đi những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu.
Thế nhưng, ngay trước giờ livestream, Chu Bẩm Sơn lại nhắn tin hỏi cô khi nào xong việc, anh sẽ ở lại chỗ Văn Trừ thêm một lúc nữa. Và rồi cô lại không thể kiềm chế mà nhớ đến cái đêm của hai hôm trước.
Chẳng còn ai để tâm bộ phim còn đang chiếu trên màn hình. Lâm Ấu Tân cứ ngỡ Chu Bẩm Sơn sẽ lại trêu đùa như hai lần trước, kiểu chỉ chạm một cái rồi rời đi. Nhưng thực tế hiển nhiên không phải vậy.
Cô ngồi gọn trong lòng anh, thân nhiệt của người bên dưới nóng bỏng đến lạ. Vòng tay anh siết chặt lấy cô, mạnh mẽ như muốn bẻ gãy eo, khiến cô phải khó khăn hít thở, tay bấu chặt cổ áo phông của anh.
Khoảnh khắc đầu lưỡi anh tiến vào, cô cảm giác pháo hoa nở rộ trong đầu. Trái tim cứ thế đập loạn nhịp hết cả lên. Cảm xúc đó cứ từng đợt, từng đợt vỡ òa không ngớt.
Chu Bẩm Sơn rõ ràng là một người không có kinh nghiệm. Nụ hôn của anh có phần cứng nhắc, cứ thế mạnh bạo tiến tới, bộc lộ bản năng mạnh mẽ ăn sâu vào trong máu.
Nhưng chính sự vụng về, thiếu kỹ thuật ấy cùng cảm giác vừa lạ vừa thân mật khiến cơ thể cô trỗi dậy một khao khát nóng bỏng đến kinh ngạc.
Cơn ẩm ướt trỗi dậy từ từ ấy khiến toàn thân cô run lên.
Sau cùng, không biết nụ hôn kéo dài bao lâu, cho đến khi bộ phim kết thúc, danh sách diễn viên bắt đầu cuộn trên màn hình đen, hai người họ mới chầm chậm tách ra.
Hơi thở anh rất nặng, rất dài, mang theo vẻ buông thả, hoang đường đến tàn lụi.
Hoàn toàn khác hẳn với bộ dạng nghiêm chỉnh hỏi cô khi nào thì có thể về nhà lúc này.
Trước khi đưa điện thoại cho anh, Lâm Ấu Tân đã trả lời tin nhắn:
[Khoảng hai tiếng nữa ạ.]
[Em đang livestream trong phòng sách. Anh đừng sang là được. Còn những chỗ khác thì không sao cả.]
Nhưng có vẻ Chu Bẩm Sơn đã hiểu lầm ý cô.
Z: [Anh biết rồi, anh sẽ về nhà sớm.]
Lâm Ấu Tân: …
Rõ ràng cô đâu có ý đó đâu.
Buổi livestream nhanh chóng bắt đầu, lần trước Lâm Ấu Tân chỉ là diễn viên, còn lần này cô xuất hiện trong một ô vuông nhỏ giống như Tô Thanh Hà.
“Tới rồi, em gái Lâm.”
Tô Thanh Hà là người đầu tiên chào cô. Hôm nay anh ta đội một chiếc mũ tai bèo, để mặt mộc, phần thân trên lộ ra là một chiếc áo thun cổ tròn màu xanh xám, trông rất giản dị.
“Tôi tới rồi đây!”
Lâm Ấu Tân mỉm cười rạng rỡ, vẫy tay chào ống kính, nhưng rồi lại bất ngờ nhận ra cô và Tô Thanh Hà mặc đồ đôi. Cô cũng mặc một chiếc áo thun dài màu hồng xám tro cùng thương hiệu,
đội thêm chiếc mũ tai bèo.
Tô Thanh Hà là một trong những ngôi sao hạng A nổi tiếng nhất giới giải trí hiện tại, nếu không cẩn thận rất dễ bị hiểu lầm là cố tình ké fame. Thế nên, Lâm Ấu Tân đã nhanh chóng ra tay trước, cất tiếng gọi lớn: “Anh bắt chước phong cách của tôi hả? Trả tiền bản quyền đây!”
Tô Thanh Hà lập tức hiểu ý, liếc nhìn cô đầy tinh quái: “Ai bắt chước ai? Tôi đây được nhãn hàng tài trợ đó nha. Cô em Lâm này, có phải cô lén lút hâm mộ tôi mà không dám nhận không hả?”
“Chà!” Lâm Ấu Tân lộ vẻ khinh bỉ: “Ai là người từng nói muốn bái tôi làm thầy khi diễn kịch? Rốt cuộc là ai hâm mộ ai đây ta?”
Tô Thanh Hà vội vàng thanh minh: “Thôi thôi, nể tình cả hai đều đang là thương binh thì miệng lưỡi nhẹ nhàng chút đi chứ!”
Hai người hướng ngoại gặp nhau, không khí ngay lập tức trở nên náo nhiệt và vui vẻ. Lượt xem livestream cũng tăng vọt lên 30.000+ chỉ trong chớp mắt.
Các nhân viên đều biết rằng trong số 30.000 lượt xem đó, ít nhất 25.000 là fan của Tô Thanh Hà, vậy nên các câu hỏi cũng xoay quanh anh ta nhiều hơn.
Ví dụ như: “Vì sao lại muốn diễn kịch? Vở kịch mà anh yêu thích nhất trong những năm gần đây là gì?”
Tô Thanh Hà thẳng thắn trả lời: “Vì tôi muốn nâng cao khả năng diễn xuất của mình hơn nữa. Mọi người cũng biết tôi không xuất thân từ trường lớp chính quy, nên càng phải nỗ lực ở mảng này. Trong những năm gần đây, tôi đã xem rất nhiều vở kịch, những vở nổi tiếng tôi đều đã xem qua.”
Người dẫn chương trình lại hỏi: “Vậy vì sao lại muốn hợp tác với đạo diễn Cố Tân Bình?”
Cố Tân Bình là một đạo diễn kịch thể nghiệm có tiếng ở Trung Quốc, nhưng ông lại gắn bó lâu năm với Tây Thành. Chỉ mới năm nay thôi, ông lại chuyển phòng làm việc về quê nhà. Điều này khiến ông xa rời các nguồn tài nguyên ở hai trung tâm lớn là Bắc Kinh và Thượng Hải. Do đó, với nhiều người thì việc Tô Thanh Hà chọn hợp tác cùng Cố Tân Bình có vẻ không phải là một lựa chọn khôn ngoan.
“Là một người bạn tôi quen khi đóng phim gần đây giới thiệu.”
Tô Thanh Hà cười nhẹ: “Cậu ấy trước kia là diễn viên kịch, lại còn là diễn viên hợp đồng tại nhà hát của đạo diễn Cố trước khi chuyển sang đóng phim. Cậu ấy nói rằng vẫn còn rất nhiều bạn bè đang kiên trì với giấc mơ kịch nghệ nhưng thu nhập lại không cao, nên hy vọng tôi là một diễn viên có sức ảnh hưởng sẽ tham gia để cùng nhau kiếm tiền.”
Tô Thanh Hà vẫn luôn giữ hình tượng thẳng thắn, chân thật. Việc anh ta thừa nhận mình là một ngôi sao đang cần rèn luyện diễn xuất không chỉ không làm giảm sức hút mà còn thu hút thêm nhiều người hâm mộ.
Người dẫn chương trình bật cười trước sự thật thà của anh ta.
“Nghe có vẻ người bạn này của anh rất trượng nghĩa. Dù không còn diễn kịch nhưng vẫn muốn giúp đỡ bạn bè. Không biết vị anh hùng này là ai? Hai người còn liên lạc không?”
“Có chứ. Cậu ấy họ Lương, Lương Tiêu Thụ đó. Cậu ấy là một người rất tốt, rất trượng nghĩa…”
Lâm Ấu Tân cố gắng giữ nụ cười, tỏ vẻ như không có chuyện gì. Thế nhưng, khoảnh khắc nghe thấy cái tên ấy, cô đã vô tình làm đổ ly nước.
Ngay sau đó, Cố Tân Bình nhanh chóng kiểm soát tình hình và chuyển hướng câu chuyện sang chủ đề chính của buổi livestream ngày hôm nay, chủ yếu là phần đánh giá của các nhà sáng tạo với vở kịch Ấu Hồ Tiên.
“Cô Lâm, nhân vật ‘tiểu hồ ly’ trong vở kịch này có những nét độc đáo nào? Liệu có phải là một câu chuyện về một cô hồ ly nhỏ đáng yêu, hồn nhiên, lương thiện, sau khi xuống núi thì yêu một đạo sĩ không?”
Đạo diễn Cung Mạt Lị mà Cố Tân Bình mời đến, ánh mắt đã luôn dõi theo Lâm Ấu Tân từ đầu buổi. Ngay khi có cơ hội, bà liền đặt câu hỏi.
Lâm Ấu Tân điều chỉnh lại tâm trạng, cười và nhíu mày, lắc đầu.
“Mới đầu, hồ ly nhỏ này là một cá thể còn non nớt nên sau khi tu luyện và xuống núi, chắc chắn sẽ có sự ngây thơ, hồn nhiên. Khi diễn, tôi sẽ tập trung thể hiện sự ngây thơ ấy.
Tuy nhiên, tôi thích thể hiện bản năng tàn ác của một loài dã thú ở nhân vật này, một sự tàn ác đầy ngây thơ, bao gồm cả việc vô tình giết người, thậm chí là hành hạ vị đạo sĩ mà cô ấy yêu. Đây không phải là một nhân vật hoàn toàn lương thiện. Điều này cũng tạo nên một nút thắt quan trọng, để sau đó có thể diễn ra những cuộc tranh luận sâu sắc về đạo lý hơn.”
Bản chất của kịch sân khấu không phải là chỉ để kể một câu chuyện tình yêu đơn thuần, mà phía sau đó phải có những cuộc tranh luận về đạo lý, về hai khái niệm trái dấu nhau như “yêu-hận”, “thiện-ác”, “tập thể-cá nhân”… để làm nổi bật chiều sâu của câu chuyện.
Cung Mạt Lị gật đầu đầy thâm ý: “Cô Lâm có vẻ rất thích thử thách những vai diễn có chiều sâu đen tối, cách lý giải của cô cũng rất thú vị.”
Lâm Ấu Tân nhướng mày, không phủ nhận: “Vì nó có ý nghĩa.”
Hai giờ sau, buổi livestream kết thúc suôn sẻ.
Bị hàng chục nghìn khán giả theo dõi, cô cũng có chút áp lực. Khi các thiết bị được thu dọn hoàn toàn, lưng cô cuối cùng cũng thả lỏng.
Từ Trừng Ninh cẩn thận dọn đồ đạc, im lặng suốt cả quá trình, nhưng vẫn không nhịn được mà nhìn cô.
Lâm Ấu Tân nhìn lại cô bạn: “Tớ không sao.”
“Tớ đã nói cậu có sao đâu?”
Dù nói vậy, Từ Trừng Ninh vẫn im lặng ngồi cạnh, lặng lẽ bầu bạn cùng cô.
Lâm Ấu Tân không thể diễn tả được cảm xúc của mình lúc này.
Thật ra, khi Tô Thanh Hà nói anh ta được một người bạn giới thiệu, cô đã lờ mờ đoán ra đó có thể là người kia. Nhưng khoảnh khắc cái tên đó được thốt ra, trái tim cô vẫn không khỏi hẫng mất một nhịp.
Cô nhớ lại lại lý do mình từng yêu Lương Tiêu Thụ, cũng chỉ vì bản thân anh ta là một người tốt.
Mạnh Tử(1) có câu: “Cùng tắc độc thiện kỳ thân, đạt tắc kiêm tế thiên hạ” (Khi khốn khó thì phải lo cho bản thân, khi thành công thì phải giúp đỡ mọi người).
Và Lương Tiêu Thụ, dù là khi còn là một thiếu niên hay lúc đã trưởng thành, đều không phân biệt giàu nghèo, dù bản thân gặp khó khăn vẫn muốn giúp đỡ người khác.
Một người cũng tốt nghiệp cùng trường trung học với họ như Từ Trừng Ninh cũng cảm thán: “Thật lòng mà nói, bỏ qua mọi thứ, Lương Tiêu Thụ là một người đàn ông đúng nghĩa. Cậu còn nhớ năm cấp Ba thành lập câu lạc bộ kịch không? Một mình anh ta viết kịch bản, tìm diễn viên, tự bỏ tiền ra tập luyện. Mấy năm trước ở Thượng Hải, Thí Hàn và Lam Yên không có tiền thuê nhà, cũng là anh Lương đó cho vay, cũng vì thế mà anh ta còn phải ăn mì gói cả tháng trời.”
Từ Trừng Ninh cười khẽ: “Thảo nào mọi người đều nhớ đến người ta. Thảo nào cậu không thể quên. Người này quả thật có sức hút đặc biệt.”
Lâm Ấu Tân ngừng lại, dời ánh mắt: “Câu lạc bộ kịch hồi cấp Ba tớ không đóng góp gì à? Tất cả đều là công lao của anh ấy sao?”
“Hồi dịch bệnh, tớ cũng đã chuyển tiền cho Thí Hàn và Lam Yên, nhưng họ không nhận. Tớ còn cách nào khác đâu?”
“Tất nhiên cậu cũng có công lao mà.” Từ Trừng Ninh bất lực cười: “Năm lớp 11, nhà trường không đồng ý cho thành lập câu lạc bộ kịch vì sợ ảnh hưởng đến việc học. Chính cậu và anh Lương kia đã kiên trì, cùng nhau viết nên Vĩnh Dạ. Hai người đã thức trắng mấy đêm trong phòng thiết bị của trường, từ đó mới có bản phác thảo đầu tiên của Khổ Nhĩ. Lúc đó nhìn hai người, tớ chỉ nghĩ có một điều, đúng là một cặp trời sinh.”
Mối quan hệ của Lâm Ấu Tân và Lương Tiêu Thụ bao năm qua có thể coi là hình mẫu lý tưởng trong nhóm bạn.
Họ ăn ý đến 100%, chỉ cần một ánh mắt là đã hiểu ý nhau, ngay cả việc theo đuổi nghệ thuật và lựa chọn vai diễn thử thách cũng giống nhau một cách đáng kinh ngạc. Họ là những người đồng chí, những người bạn không thể thiếu trong cuộc đời nhau.
Trong suốt tám năm xa cách, dù ở hai quốc gia, hai thành phố khác nhau, dù dịch bệnh bủa vây, chỉ cần một sợi dây mạng, họ vẫn có thể cảm nhận được đối phương ngay lập tức.
Đây cũng là lý do Lâm Ấu Tân tin chắc họ sẽ kết hôn, vì cô biết, họ sẽ không bao giờ tìm thấy một nửa thứ hai như thế nữa trên thế giới này.
Từ Trừng Ninh lại nói: “Đáng tiếc, cậu quá giàu có nên không hiểu được nỗi mặc cảm của những người nghèo có lòng tự trọng cao như Lương Tiêu Thụ và Thí Hàn. Nếu không phải là đường cùng, à không, dù là đường cùng, họ cũng không bao giờ quỳ gối trước người thân cận.”
Lâm Ấu Tân cười lạnh chua chát: “Ngu ngốc. Học hành uổng phí hết cả tiền.”
Nhưng nói xong, cô lại cảm thấy vô cùng bất lực. Thực ra cô không có quyền đánh giá cuộc đời đầy chật vật của người khác.
“Con người cuối cùng vẫn là khác biệt.”
Đến tận bây giờ, Lương Tiêu Thụ đã không còn là một chủ đề cấm kỵ. Thời gian sẽ làm lành mọi vết thương. Từ Trừng Ninh khuyên nhủ: “Ấu Tân, đừng nhớ đến anh ta nữa. Sớm bước ra khỏi đó cũng là một sự giải thoát.”
“Tớ đã bước ra rồi mà.” Cô trả lời một cách cứng đầu.
Từ Trừng Ninh mỉm cười: “Khi nào cậu yêu lại một người khác, hãy nói với tớ câu này.”
Từ Trừng Ninh có việc riêng ở nhà, cuộc hẹn hò xem mắt cuối cùng cũng đến lượt cô ấy. Cũng bởi thế nên Từ Trừng Ninh không ở lại lâu, chỉ vội chào tạm biệt rồi đi giày ra ngoài.
Lâm Ấu Tân chống gậy tiễn cô bạn ra cửa.
Ban đầu Từ Trừng Ninh vào nhà không để ý, nhưng lúc này lại nhìn thấy một đôi dép đi trong nhà màu xanh nhạt bằng vải lanh, được đặt ngay ngắn ở lối vào. Kích cỡ rất lớn. Không những thế còn là một cặp với đôi dép màu hồng mà Lâm Ấu Tân đang đi.
Từ Trừng Ninh hỏi: “Nhà cậu sao lại có dép nam? Ông nội cậu đến chơi à?”
Lâm Ấu Tân dò xét nhìn cô bạn: “Nếu là của chồng tớ thì sao?”
“Hả? Chồng cậu?” Từ Trừng Ninh lập tức tỏ vẻ khinh bỉ, không tin một chút nào: “Không phải tớ đã dạy cậu rồi sao, có chơi bời ở ngoài thì đừng có mà đưa về nhà, cậu làm sao thế này?”
Lâm Ấu Tân suýt sặc, ho khan: “Ừm… khi nào chân tớ khỏi, tớ mời cậu đi ăn. Lúc đó tớ sẽ giới thiệu một người cho cậu.”
“Ai cơ?”
“Chồng tớ.”
/
Sáng sớm, Chu Bẩm Sơn đã bị Văn Trừ gọi đến. Anh ta tối hôm qua đi xã giao, uống quá chén nên sáng nay đau dạ dày bèn gọi anh đến xem sao.
Chu Bẩm Sơn xoa sống mũi: “Cậu cũng học y cơ mà, không phân biệt được khoa Đầu Cổ và khoa Tiêu Hóa à? Tôi đến thì cậu hết đau ngay được chắc?”
Hiếm khi Văn Trừ lại có giọng điệu ủ rũ thế này: “Lão Chu, cậu cứ coi như thương hại tôi đi.”
Một ngày cuối tuần đẹp trời thế này, Chu Bẩm Sơn không hề muốn ra ngoài chút nào. Nhưng Lâm Ấu Tân cần ở nhà livestream, lại có nhân viên đến nữa, anh ở lại có khi lại bất tiện, nghĩ vậy nên anh đồng ý.
Nhà của Văn Trừ ở số 1 thành phố phía nam, chỉ cách nhà ông nội anh hai căn. Khi Chu Bẩm Sơn đến, cả nhân viên bảo vệ và nhân viên quản lý đều nhận ra anh.
Nhân viên vừa thấy anh thì tươi cười hỏi: “Bác sĩ Chu lại đến à? Cậu Văn lại khó chịu ở đâu nữa thế?”
Chu Bẩm Sơn biết họ hay gọi mình là “bác sĩ riêng của tổng giám đốc”. Nghe thế thì anh chỉ khẽ cười, thản nhiên đáp là cảm lạnh rồi lên lầu.
Văn Trừ quả thật không khỏe chút nào, vừa bước vào cửa đã thấy một mùi khó chịu xộc thẳng vào mũi. Vừa thấy Chu Bẩm Sơn, gã đã nói ngay câu đầu tiên: “Lão Chu này, Thư Á kết hôn rồi.”
Động tác thay giày của Chu Bẩm Sơn khựng lại, anh lộ vẻ mặt thương cảm: “Chuyện khi nào thế?”
“Hôm qua, cô ấy khoe ảnh đăng ký kết hôn.”
Thư Á là cô gái mà Văn Trừ thầm yêu từ thời trung học. Chẳng qua là người ta đã có bạn trai học siêu giỏi nên Văn Trừ đành âm thầm chờ đợi bao năm qua. Vốn dĩ gần đây nghe tin hai người chia tay, Văn Trừ còn định thử tiến tới xem sao, không ngờ mới chỉ một tuần sau, họ đã đi đăng ký kết hôn.
“Dù sao cũng chẳng có hy vọng gì, nhân cơ hội này buông bỏ cũng tốt.”
Chu Bẩm Sơn đi tới, đưa hộp cơm trong tay cho thằng bạn mình: “Ăn chút cháo kê nấu bí đỏ đi, tốt cho dạ dày đấy.”
“Cậu mua riêng cho tôi à? Tốt với tôi thật đấy.” Văn Trừ sụt sịt mũi đầy bi thương, nhận lấy hộp cháo.
Chu Bẩm Sơn nhất thời không đành lòng: “Tôi nấu bữa sáng cho Ấu Tân, cô ấy ăn không hết nên tôi đựng phần còn lại mang đến cho cậu.”
Văn Trừ: “……”
Anh không nói thật thì chết chắc?
Nhưng Chu Bẩm Sơn quả thật có tính cách như vậy. Thời đại học, anh là người ít nói, thỉnh thoảng nói vài câu là có thể làm người ta tức chết. Anh làm nhiều, nói ít, vẻ ngoài dường như ghét cả thế giới nhưng chỉ cần ai đó cần giúp đỡ, anh sẽ luôn lặng lẽ xuất hiện.
Sở dĩ Văn Trừ có thể thân thiết với anh là vì có một thời gian hai người cùng nhau uống rượu giải sầu. Chu Bẩm Sơn thích uống rượu câm, bình thường không nói gì, chỉ khi có rượu vào mới bớt căng thẳng.
Lần đó, Chu Bẩm Sơn cất công đến tận Thượng Hải xem một vở kịch, sau khi trở về đã lần đầu tiên chủ động hẹn Văn Trừ đi uống rượu.
Văn Trừ nói: “Phải có lý do chứ, tôi không uống rượu câm đâu á nha.”
Chu Bẩm Sơn khẽ cười, nhưng nụ cười lại vô cùng thê lương: “Lý do là, chúc mừng cho đôi kim đồng ngọc nữ, trời sinh một đôi.”
Mãi sau này Văn Trừ mới biết, hôm đó là buổi công diễn đầu tiên tại Thượng Hải của một vở kịch kinh phí thấp có tên “Khổ Nhĩ”. Đôi nam nữ chính ngoài đời là một cặp đôi yêu nhau từ khi còn trẻ. Khi đóng màn, họ được khán giả hô hào hôn nhau. Lúc đó cả hai chỉ mỉm cười và trao nhau nụ hôn, cả rạp bùng nổ, dường như cả thế giới đang vỗ tay cổ vũ cho tình yêu của họ.
Tháng 9 ở Thượng Hải có một trận mưa như trút nước. Chu Bẩm Sơn đã ngồi ở sân bay Hồng Kiều suốt đêm, khi về đến Bắc Kinh thì bị sốt cao. Lần đó anh đã cùng Văn Trừ uống đến mức phải vào bệnh viện, suýt nữa khiến Văn Trừ trở thành nghi phạm. Thế nhưng nhờ vậy mà hai người lại vô tình trở thành bạn bè.
Đàn ông con trai ít khi vì tình mà uống rượu say đến mức đó. Mà cho dù là có say thật, cũng không phải lúc nào cũng gọi đối phương đến, trừ khi thực sự không kìm nén được.
Khoản này Văn Trừ kém hơn Chu Bẩm Sơn. Anh ta không thể sánh bằng Chu Bẩm Sơn, người như một cỗ máy y học, tiến từng bước vững chắc theo hướng của một robot, tu luyện tuyệt tình đoạn ái.
Văn Trừ thì thuộc kiểu người sống thiên về tình cảm nhiều hơn, thỉnh thoảng lại cần bác sĩ Chu tư vấn tâm lý.
“Cậu nói xem, chồng cô ấy có gì tốt chứ? Hả? Giàu hơn tôi? Đẹp trai hơn tôi? Si tình hơn tôi sao?”
Chu Bẩm Sơn mở hộp cháo, rửa muỗng và đưa cho anh ta: “Có lẽ tất cả những điều đó đều không bằng, nhưng chỉ một điều là Thư Á yêu chồng cô ấy, vậy là cậu thua rồi.”
Văn Trừ ngay lập tức im lặng.
Người ta thường nói, người không được yêu mới là kẻ thứ ba, mà anh ta còn chẳng được tính là kẻ thứ ba, cùng lắm chỉ là một người qua đường không tên không tuổi mà thôi.
“Nhưng nếu tôi đi giành lại thì sao? Dù sao kết hôn rồi cũng có thể ly hôn…”
Văn Trừ nói được nửa câu thì khựng lại trước ánh mắt khó chịu của Chu Bẩm Sơn.
“Cậu điên rồi à?” Chu Bẩm Sơn cau mày: “Thư Á gặp phải chuyện xui xẻo gì mà phải để cậu phá hoại hạnh phúc cả đời của cô ấy. Cậu cho vậy là yêu cô ấy ư?”
Văn Trừ ra sức vò đầu bứt tóc, không nói thêm lời nào.
Ăn xong cháo, Văn Trừ đau lòng bỏ về phòng một mình, để Chu Bẩm Sơn lại phòng khách và bảo anh cứ tự nhiên.
Chu Bẩm Sơn tỏ ra không bận tâm, cầm lấy máy tính bảng của Văn Trừ: “Tôi xem livestream một chút, nếu cậu vẫn khó chịu thì lát tôi đưa cậu đến bệnh viện.”
Văn Trừ lộ vẻ mặt như thấy ma: “Cậu cũng biết xem livestream à?”
“… Ấu Tân hôm nay có một buổi livestream.”
Văn Trừ bỗng im lặng: “Cậu may mắn hơn tôi.”
May mắn hay không cũng khó nói, chỉ có thể nói là anh đã nắm bắt được cơ hội.
Chu Bẩm Sơn mở livestream, khung hình vừa hay dừng lại ở đoạn Tô Thanh Hà đang giới thiệu.
“Lương Tiêu Thụ, cậu ấy là một người rất tốt, rất trượng nghĩa, đến giờ cả nhóm bọn tôi vẫn còn rất nhớ cậu ấy…”
Ngay sau đó, Lâm Ấu Tân làm đổ ly nước trong khung hình. Một người diễn xuất giỏi như cô, ấy vậy mà lại rõ ràng không thể kiểm soát được cảm xúc của mình.
Anh nắm chặt máy tính bảng, ánh mắt dần trở nên u ám.
/
Lâm Ấu Tân đã dành cả buổi chiều để dọn dẹp lại các trang mạng xã hội của mình.
Lượng người hâm mộ của cô tăng lên đáng kể sau buổi livestream. Người phụ trách quảng bá là Tiểu Mãn đã nhắn tin nói rằng có một vài bình luận đang muốn đẩy thuyền cô và Tô Thanh Hà. Tuy số lượng không nhiều, nhưng tốt nhất vẫn nên ẩn bớt những nội dung mang tính cá nhân.
Thật ra, cô cũng chẳng có quá nhiều thứ riêng tư để ẩn, vì sau khi chia tay Lương Tiêu Thụ, cô đã xóa đi không ít. Giờ đây, những gì còn lại chủ yếu là ảnh chụp trong phim mà thôi.
Cô không muốn xóa những dấu vết công việc này, nên đành chuyển nhật ký ảnh riêng tư sang chế độ “chỉ mình tôi” là xong.
Đúng lúc Chu Bẩm Sơn trở về, cô cũng vừa dọn dẹp xong. Lười dùng nạng, cô liền nhảy lò cò bằng một chân đi lấy nước.
Anh vừa bước vào đã thấy cô ôm một cốc nước ấm, khó khăn lết về, miệng còn lẩm bẩm: “Não em lại bị zombie ăn rồi à…”
“Em đang làm gì vậy?”
Lâm Ấu Tân giật mình: “Ơ, sao anh vào nhà không có tiếng động thế?”
“…Anh lo em vẫn còn đang làm việc.” Chu Bẩm Sơn đặt chìa khóa xe và bình giữ nhiệt xuống, tiến lại gần định ôm lấy cô.
“Khoan đã.”
Lâm Ấu Tân vội ngăn lại. Sau đêm qua, cô vẫn còn chút ngại ngùng.
“Em đỡ hơn nhiều rồi, không cần bế bồng nữa đâu. Anh giúp em lấy cái nạng là được rồi.”
Chu Bẩm Sơn nhìn cô, dường như cô đang từ chối anh. Phải chăng lại nhớ tới người đó, nên không muốn anh chạm vào sao?
Chu Bẩm Sơn cụp mắt, từ từ rụt tay lại, khẽ nói: “Đưa cốc nước cho anh.”
Anh cầm cốc nước đặt lên bàn rồi mới đi lấy nạng mang tới cho cô, giữ một khoảng cách nhất định.
“À đúng rồi. Anh Chu, tuần sau anh có rảnh không?”
Khi đã được dìu ngồi xuống sofa, thấy Chu Bẩm Sơn định quay lưng rời đi thì cô không khỏi thấy khó hiểu, vội lên tiếng gọi anh lại.
Chu Bẩm Sơn hít một hơi thật sâu, quay đầu lại: “Sao thế?”
“Em đã hẹn với Tiểu Ninh, chúng ta cùng đi ăn một bữa nhé? Tuy chúng ta… không giống những cặp đôi yêu tự do rồi kết hôn, nhưng dù sao cũng nên giới thiệu với bạn bè một tiếng.”
Lâm Ấu Tân mỉm cười nhìn anh: “Lần trước em đã hứa với anh rồi.”
Cho dù đã có nụ hôn sâu đậm, trong lòng cô vẫn phân định họ là kiểu kết hôn không phải do tình yêu tự nhiên mà đến.
Trong lòng cô, chắc vẫn còn nuối tiếc.
Với anh, cô chỉ là vì trách nhiệm thôi phải không? Bằng không, cô đã chẳng nói là cô đã hứa với anh rồi như thế kia.
“Anh có thời gian.”
Chu Bẩm Sơn khẽ cười đáp lời, nhưng trong lòng lại như vạn tiễn xuyên tâm. Bỗng dưng anh cảm thấy mình cũng chẳng may mắn hơn Văn Trừ là bao.
Chú thích:
Mạnh Tử: là triết gia Nho giáo Trung Quốc và là người tiếp nối Khổng Tử. Ông được xem là ông tổ thứ hai của Nho giáo và được hậu thế tôn làm “Á thánh Mạnh Tử” (chỉ đứng sau Khổng Tử).