Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách

Chương 24

Edit: Mỳ

Bữa hẹn với nhóm bạn của Từ Trừng Ninh được ấn định vào ngày 29 tháng 12, tại sân trượt tuyết Cảnh Bình.

Từ Trừng Ninh đã vô cùng giận dỗi vì Lâm Ấu Tân tự ý quyết định mọi chuyện mà không bàn trước, thậm chí còn không chịu nghe điện thoại của mình. Cuối cùng, Lâm Ấu Tân đành phải gọi điện thoại cho cô ấy mỗi ngày, rối rít xin lỗi. Không những thế, cô gọi trà sữa đến tận nhà để vị tiểu thư này nguôi giận.

Từ Trừng Ninh kiêu ngạo nói: “Vậy thì đưa anh ta đến đi. Ăn uống thì chán òm, đến trượt tuyết đi! Mấy môn thể thao là cách tốt nhất để xem một người đàn ông có xài được hay không đó. Cậu mà tìm một tên yếu ớt, tớ sẽ khinh cho xem!”

Lâm Ấu Tân chẳng hiểu rõ ý của cô bạn thân khi nói xài được là gì.

Thế nhưng, khi cô kể lại những lo lắng của mình cho Chu Bẩm Sơn, anh ngước lên từ chiếc màn hình lớn trong phòng làm việc, ánh mắt mệt mỏi nhưng vẫn trấn an cô: “Anh có biết trượt tuyết một chút, em đừng lo.”

“Anh chắc không đó?” Lâm Ấu Tân vẫn còn chút hoài nghi khi nhìn anh.

Không hiểu sao, kể từ ngày cô nói với Chu Bẩm Sơn rằng bạn bè muốn gặp anh thì anh cứ ở lì trong thư phòng, bảo là có công việc gấp phải giải quyết.

Cô không phải là người quá nhạy cảm, Chu Bẩm Sơn cũng không phải người bộc lộ cảm xúc ra ngoài. Thế nhưng cô vẫn nhận ra, gần đây tâm trạng của anh không được tốt và tinh thần cũng có vẻ sa sút.

Nhưng lúc này, anh vẫn kiên quyết gật đầu: “Anh chắc chắn, anh đã từng học qua một chút rồi.”

Lâm Ấu Tân liếc qua mớ luận văn y học toàn tiếng Anh chi chít trên màn hình, rồi nhanh chóng rời mắt đi vì thấy đau đầu.

“Vậy được rồi, nếu công việc của anh quá mệt mỏi thì anh nhớ nói với em. Em sẽ bảo Tiểu Ninh đổi sang hoạt động khác, đừng cố gắng quá sức nha anh.”

“Được.”

Chu Bẩm Sơn khẽ gật đầu, lặng lẽ nhìn cô chầm chậm rời khỏi thư phòng.

Khoảnh khắc cánh cửa vừa đóng lại, anh bất chợt thở dài. Chu Bẩm Sơn ngả đầu ra sau ghế, lòng chợt thấy trống rỗng và cô độc.

/

Ngày đi trượt tuyết, đội hình gồm năm người.

Ngoài ba người đã định sẵn ban đầu, Văn Trừ không biết nghe ngóng tin tức từ đâu, nói rằng muốn trượt tuyết để “chữa lành vết thương lòng” nên đã kiên quyết xin gia nhập.

Thêm vào đó, Khúc Tĩnh Đồng cũng muốn tự thưởng cho mình một kỳ nghỉ, tận hưởng một ngày cuối tuần không có con nên cũng tham gia chuyến đi trượt tuyết lần này luôn.

Hôm đó, Từ Trừng Ninh mang theo đồ đạc đến khu căn hộ Nam Sùng để tụ hộ với mọi người. Ngay khi vừa nhìn thấy Chu Bẩm Sơn, cô ấy đã reo lên “Vãi!”

“Đây chẳng phải là cái người ở bệnh viện hôm trước sao? Hai cậu làm trò gì thế kia, đóng vai anh em rồi chơi trò lén lút yêu đương à?”

Giọng của Từ Trừng Ninh không hề nhỏ, đủ sức thu hút sự chú ý của mọi người ngay lập tức.

Khúc Tĩnh Đồng ngạc nhiên nhìn hai người họ, đặc biệt là Chu Bẩm Sơn. Mới kết hôn được bao lâu mà một đoá hoa khó ai chạm tới như Chu Bẩm Sơn lại bị huấn luyện thành ra thế này sao?

Văn Trừ cũng lén lút huých một cú vào vai Chu Bẩm Sơn, ánh mắt đầy ẩn ý như thể đang muốn nói: “Không ngờ đấy nhé, cậu cũng có sở thích này à.”

Chu Bẩm Sơn chỉ cười bất lực, lắc đầu. Thế nhưng cuối cùng anh vẫn không nói gì, mặc cho họ đùa vui.

Lâm Ấu Tân ngại đến đỏ bừng mặt, vội vàng nhìn vẻ mặt của Chu Bẩm Sơn, thấy anh không có chút khó chịu nào, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

“Từ Trừng Ninh, đừng nói linh tinh! Lên xe nhanh đi, chúng ta xuất phát thôi!”

Chiếc xe là một chiếc SUV 7 chỗ do Văn Trừ điều đến, tổng cộng có 6 người bao gồm cả tài xế.

Với vai trò là người kết nối mọi người, ngay khi vừa len xe là Lâm Ấu Tân đã giới thiệu một lượt cho Chu Bẩm Sơn.

“Khúc Tĩnh Đồng là chị họ của em, anh đã gặp rồi. Người ngồi cạnh chị ấy là Từ Trừng Ninh, bạn thân của em.”

“Tiểu Ninh, cái anh đang ngồi ghế phụ là Văn Trừ, là bạn của anh Chu.”

Vị trí trên xe được sắp xếp như sau, Văn Trừ và tài xế ngồi hàng ghế đầu. Từ Trừng Ninh và Khúc Tĩnh Đồng ngồi hai ghế độc lập ở giữa. Còn Lâm Ấu Tân và Chu Bẩm Sơn ngồi hàng ghế cuối cùng.

“Chào anh, Từ Trừng Ninh.”

Lúc này, Từ Trừng Ninh nghiêng đầu lại chào Chu Bẩm Sơn, đồng thời đưa mắt quan sát anh một lượt từ trên xuống dưới.

Với chiếc áo khoác đen, khoác một chiếc ba lô, trông anh chẳng khác nào một người nghiêm túc và nhàm chán. Ngoài việc có một khuôn mặt đẹp, cô ấy thực sự không thể hiểu nổi tại sao bạn thân của mình lại đồng ý kết hôn với anh nữa.

Chu Bẩm Sơn lịch sự gật đầu. Anh bắt đầu giới thiệu bản thân một cách nghiêm túc: “Chào cô, tôi tên là Chu Bẩm Sơn, người Bắc Kinh. Tôi là chồng của Ấu Tân. Hiện tại tôi đang làm việc ở một bệnh viện trong thành phố cùng với chị họ em ấy. Tôi là một bác sĩ khoa phẫu thuật đầu và cổ. Nếu như cô có việc gì cần giúp đỡ thì cứ liên hệ với tôi.”

Không một nụ cười hay biểu cảm khoa trương nào. Cách giới thiệu rập khuôn đó khiến tất cả mọi người, ngoại  trừ Lâm Ấu Tân, đều bật cười lên thành tiếng.

Đặc biệt là Từ Trừng Ninh, cô ấy cố nín cười đến run rẩy: “Cái anh này, đừng nghiêm túc như thế có được không? Tôi sợ đấy. Anh ở nhà có làm vợ anh sợ không? Vợ anh là một người rất vô tư mà.”

Văn Trừ lập tức quay người từ ghế phụ xuống, hùa theo mọi người tấn công Chu Bẩm Sơn.

“Từ Trừng Ninh phải không? Em gái à, cưng đừng để ý nhé. Lão Chu nhà anh nó có cái phong cách này đấy. Hồi học y, biệt danh của thằng này là ‘tảng đá’ đó, lạnh đến chết người luôn. Em cứ quen dần là được, quen dần là được!”

“Đúng là đủ lạnh thật đấy.” Khúc Tĩnh Đồng cũng thêm dầu vào lửa.

Đôi khi, để phá vỡ bầu không khí xa lạ, người ta thường lấy một người nào đó ra làm trò đùa như thế. Cơ mà Lâm Ấu Tân thì lại không thích đùa kiểu này chút nào.

Chu Bẩm Sơn dường như đã quen với việc bị trêu chọc, anh chỉ im lặng lắng nghe, tỏ ra chấp nhận mọi lời nói của họ.

Chỉ thỉnh thoảng, ánh mắt anh nhìn Lâm Ấu Tân có chút lúng túng, như thể thực sự đang tự hỏi liệu có phải mình đã làm cô sợ hãi không.

Lâm Ấu Tân nhìn ánh mắt đó, trong lòng mềm nhũn, có một cảm giác khó tả. Cô không khỏi thấy hơi xót xa.

Thế là, đại tiểu thư ngay lập tức quay sang Văn Trừ, ánh mắt lạnh lùng, mỉm cười sắc bén: “Anh Văn, anh ấy có biệt danh là ‘tảng đá’, vậy thì hồi học y anh có biệt danh gì? Anh ăn nói khéo léo thế này, có phải là ‘hoa…'”

“Ấy ấy ấy, chị dâu, chị dâu. Chị đừng nói bậy chứ! Tôi là một người siêu chung tình luôn đó!”

Văn Trừ sợ hãi đến mức suýt nhảy dựng lên.

Lần trước anh ta đã lỡ miệng trước Lâm Ấu Tân nên giờ đây mới chợt bừng tỉnh ra. Hai vợ chồng này là một thể, đùa giỡn một câu thôi cũng không được.

Anh ta vội vàng cầu cứu Chu Bẩm Sơn: “Này lão Chu, mau nói đỡ cho tôi một câu đi! Tôi thật sự không có ý trêu chọc gì anh đâu.”

Chu Bẩm Sơn từ từ cúi mắt xuống, chỉ nắm lấy tay Lâm Ấu Tân, như thể chẳng hề nghe thấy.

Văn Trừ tức đến bật cười: “……”

Đúng là đồ……trà già ngàn năm!

Lâm Ấu Tân khẽ hừ một tiếng, không so đo nữa. Cô vừa định lấy nước trong túi ra uống, nghiêng đầu lại thì bắt gặp ánh mắt của Chu Bẩm Sơn.

Không biết anh đã nhìn cô bao lâu rồi nữa. Trong đôi mắt đen láy ấy sâu thẳm như hồ nước. Thoạt nhìn thì bình lặng nhưng bên trong lại cuộn trào sóng ngầm, đầy vẻ chiếm hữu, cứ như muốn hút cô vào đó.

Cô sững người một chút, sau đó đôi mắt chớp chớp rồi vội vàng tránh đi ánh nhìn của anh, nhưng lại cảm thấy dường như anh không còn buồn bã như trước nữa.

/

Từ nội thành đến sân trượt tuyết Cảnh Bình mất khoảng ba tiếng.

Bảy rưỡi sáng rời đi, đến nơi đã gần mười một giờ. Sân trượt này nằm giữa Tây Thành và Bắc Kinh.

“Lúc này tuyết đẹp lắm rồi, mọi người định sẽ trượt ván đơn hay ván đôi?”

Sân trượt tuyết này Lâm Ấu Tân và Từ Trừng Ninh thường xuyên ghé qua, đây gần như là một tiết mục truyền thống của đoàn kịch họ. Mỗi năm sau khi kết thúc buổi diễn cuối cùng, cả nhóm đều đến đây để thư giãn.

Cả đám chuẩn bị đi thay đồ trượt tuyết rồi lên cáp treo ra đỉnh núi, chỉ có mỗi Lâm Ấu Tân đứng ngoài, phụng phịu: “Tớ chờ ở dưới chân núi thôi.”

Chân cô vẫn chưa lành hẳn. Từ Trừng Ninh giận cô đã giấu chuyện này suốt một tháng, nên cố ý rủ đi trượt tuyết để trêu ngươi, khiến cô chỉ có thể đứng nhìn mà không được chơi.

Trước khi đi, cô lén kéo tay Từ Trừng Ninh lại: “Cậu đừng có trêu anh ấy quá nha. Anh Chu chỉ mới học trượt tuyết sơ sơ thôi, đừng để bị thương đấy.”

Từ Trừng Ninh lườm cô một cái: “Nhìn cái thái độ của cậu kìa, thương đàn ông là tự rước họa vào thân đấy.”

Lâm Ấu Tân không phục: “… Rõ ràng là tớ chỉ tốt bụng thôi mà.”

Từ Trừng Ninh hừ một tiếng: “Đồ người tốt vô dụng.”

Văn Trừ đã thay đồ trượt tuyết xong, bộ đồ màu hồng huỳnh quang nhìn sến không thể tả, tay khoác vai Chu Bẩm Sơn.

“Lão Chu, cậu vẫn trượt ván đơn chứ?”

Chu Bẩm Sơn thấy cậu ta mà không muốn nhìn, tay vẫn cầm điện thoại trả lời vài tin nhắn công việc: “Ừ.”

Anh có chút sạch sẽ quá mức, đi trượt tuyết đều mang theo đồ riêng của mình. Cả bộ đồ đen cùng một tấm ván đen, nhìn là biết dân chuyên nghiệp.

Từ Trừng Ninh lấy dụng cụ trượt tuyết đã gửi ở đây ra, vừa thấy Chu Bẩm Sơn trong bộ dạng này liền lẩm bẩm trong lòng, đây mà là mới học sơ sơ thôi đó hả ? Chắc không phải đến để làm màu đâu nhỉ?

Cả nhóm lên cáp treo ra đỉnh núi, toàn là lão làng nên họ chọn luôn đường trượt trung bình để khởi động. Trước khi bắt đầu, Chu Bẩm Sơn lạnh nhạt nói: “Tôi trượt một lát rồi rút, Ấu Tân ở dưới có một mình.”

Từ Trừng Ninh đang chuẩn bị trượt xuống thì lập tức chép miệng đầy vẻ chán ghét: “Anh hai à, cậu ấy đã hai mươi sáu rồi chứ đâu mới có sáu tuổi đâu? Ở một mình thì có bị gì đâu chứ?”

“Phải đó.” Văn Trừ cũng thêm vào: “Cậu phải để cho người ta có thời gian để nhớ cậu chứ, cứ suốt ngày dính dính lấy nhau kiểu đó, ai mà chẳng phát ngán.”

Chu Bẩm Sơn nghe thấy, cau mày: “Thật vậy hả?”

“Thiệt chứ, cậu thử nghĩ xem, ngày nào cũng nhìn một người 24/24 thì có chán không?”

Chu Bẩm Sơn im lặng.

Anh thì không, anh chỉ mong được ở cạnh cô từng phút từng giây mà thôi.

“Vậy đi, hai tụi mình đấu một trận. Nếu anh thắng thì tụi tôi cho anh xuống.”

Từ Trừng Ninh nóng lòng muốn tỉ thí với chuyên gia này một phen, tiện thể kiểm tra thực lực của anh ta luôn nên mới đưa ra lời thách đấu thẳng thừng.

Chu Bẩm Sơn liếc mắt nhìn. Cô bạn thân của Lâm Ấu Tân đang mặc một bộ đồ trượt tuyết màu xám, trông có vẻ không phải dạng vừa.

“Được, đấu sao đây?”

/

Lâm Ấu Tân ngồi một mình trong quán cà phê tại khu trượt tuyết.

Ánh sáng trắng chói từ nền tuyết phản chiếu qua khung cửa sổ kính lớn. Cô đeo kính râm, ngồi trước cửa sổ đợi cà phê.

Hôm nay cô không trượt tuyết. Bên trong, cô chỉ mặc một chiếc áo len ngắn họa tiết màu nâu, quần jean ống rộng, để lộ một chút vòng eo. Đôi giày cao gót màu xanh ngọc bích nổi bật dưới chân. Mái tóc xoăn dài màu nâu nhạt buông lơi, toát lên vẻ lười biếng, phóng khoáng.

Chẳng mấy chốc, cà phê được mang đến, một ly Hazelnut Latte.

“Chào cô, chúng tôi vừa ra mắt một món cà phê mới, dừa tươi lạnh ủ lạnh. Cô có muốn thử không?”

Người phục vụ đã quan sát cô gái xinh đẹp này từ lâu. Theo kinh nghiệm của anh, những người chịu khó chăm chút ngoại hình thường sẵn sàng thử những hương vị mới nhất.

Lâm Ấu Tân đang rảnh rỗi, liền gật đầu: “Cho tôi một ly nhé.”

“Vâng ạ. Cold brew thì cần phải ủ lạnh mười phút. Cô mua hai ly cà phê, chúng tôi sẽ tặng một túi xách và bưu thiếp của người đại diện. Để tôi lấy cho cô nhé?”

“Được, cảm ơn.”

Lâm Ấu Tân trả một trăm tám cho hai ly cà phê rồi bắt đầu nhâm nhi ly của mình và lướt điện thoại.

Đúng lúc này, tin nhắn của Khúc Tĩnh Đồng xuất hiện:

Khúc Tĩnh Đồng: [Ôi trời ơi, trời ơi, trời ơi trời ớiiii! Trái tim chị lại sống lại rồi! Nam thần đóooooo!]

Theo sau là một đoạn video.

Lâm Ấu Tân nhướng mày mở ra, đó là đoạn quay từ flycam trên sân trượt tuyết.

Người trong video mặc bộ đồ trượt tuyết màu đen, tư thế nhanh nhẹn. Anh ấy lướt đi một cách nhẹ nhàng trên đường trượt cao cấp có độ khó cực cao. Một cú dừng ngang và bay trên không trung khiến tim cô đập mạnh.

Trong số những người trượt tuyết nghiệp dư cô từng gặp, Lương Tiêu Thụ là người giỏi nhất. Anh ta lớn lên nhờ trượt tuyết dã ngoại, nên phong cách cũng rất hoang dã.

Nhưng người trong video lại mang một đẳng cấp khác. Những cú trượt và cua tuyết của anh ấy có một sự sắc sảo, tự do và điêu luyện.

Giống như một thanh kiếm ít khi ra khỏi vỏ.

Cô rất hứng thú, nhanh chóng gõ tin: [Ai vậy? Có cao thủ mới đến à? Giúp tớ xin cách liên lạc đi, chân tớ lành rồi sẽ mời anh ấy làm huấn luyện viên.]

Tin nhắn vừa gửi đi, Khúc Tĩnh Đồng gọi đến ngay, giọng điệu trêu chọc: [Cao thủ này không cho cách liên lạc đâu. Nhưng cậu có thể thử về nhà xem sao, biết đâu sẽ gặp được người thật đấy.]

Lâm Ấu Tân sững lại vài giây….Gượm đã, Khúc Tĩnh Đồng đang nói đến Chu Bẩm Sơn ư?

Nhưng chẳng phải anh chỉ biết trượt tuyết sơ sơ thôi sao?

Cô ngỡ ngàng mở lại video xem lần nữa. Lúc nãy không để ý, nhưng bây giờ nhìn kỹ, người này đúng là có dáng dấp của Chu Bẩm Sơn thật.

Chẳng mấy chốc, Từ Trừng Ninh gọi điện đến. Từ trong điện thoại vọng ra tiếng gió rít: [Lâm Ấu Tân, cậu là đồ lừa đảo! Đây là lý do cậu bảo tớ đừng làm khó anh ấy à? Tớ suýt nữa bị chồng cậu quật ngã đấy! Vợ chồng các cậu giả vờ là cáo già làm gì thế!]

Lâm Ấu Tân: ???

Không, cô thực sự không biết gì cả!!!

Đang định giải thích với Từ Trừng Ninh thì ly cold brew đã được đóng gói mang tới, còn túi quà tặng kèm được đựng trong một chiếc túi khác.

“Mọi người chơi xong rồi à?” Lâm Ấu Tân nâng ly cà phê, ho nhẹ một tiếng: “Tớ có gọi một ly cà phê mới, dành riêng cho cậu đấy.”

Từ Trừng Ninh dịu lại một chút, nhưng vẫn hằn học: “Xong rồi! Tớ suýt chết khiếp, phải về khách sạn nghỉ ngơi đây. Hai cậu đến khu sảnh phía Tây tìm bọn tớ nhé.”

Khu khách sạn phía sau khu trượt tuyết là cơ ngơi của nhà họ Lâm. Lâm Ấu Tân, Từ Trừng Ninh và Khúc Tĩnh Đồng thường xuyên đến đây nên lúc nào cũng có sẵn phòng cho ba người.

“Thêm một phòng nữa là đủ rồi.”

Chu Bẩm Sơn và Văn Trừ đi cất dụng cụ trượt tuyết cho mọi người. Vốn dĩ anh và Lâm Ấu Tân sẽ ở chung phòng, nhưng Khúc Tĩnh Đồng đã đi đến quầy lễ tân để đặt thêm một phòng mới cho Văn Trừ.

Trong khi đó, Từ Trừng Ninh ngồi ở khu vực sảnh bên, buông lời ‘chỉ trích’ Lâm Ấu Tân.

“Cậu có biết tớ đã nói gì trước khi lên sân đấu không? Tớ đã tự tin khoe khoang rằng, vì anh là chồng hờ của đứa bạn thân nhất của tôi, nên là tôi sẽ nhường anh một chút. Kết quả thì sao! Kết quả là tớ không những bị anh ta bỏ lại một quãng xa, mà còn bị anh ta ‘đạp’ ngã nữa! Nhục ơi là nhục!”

Lâm Ấu Tân vừa muốn cười nhưng không dám, đành giữ vẻ mặt nghiêm túc: “Đây chẳng phải chuyện tốt sao? Chứng tỏ anh ấy không phải ‘gà mờ’.”

Từ Trừng Ninh hừ lạnh: “Anh ta đúng là không phải ‘gà mờ’, nhưng cũng chẳng phải người tốt gì! Tớ đã bảo cậu đừng có làm người tốt một cách vô ích nữa, giờ thì hay rồi, tự mình đa tình đúng không! Cái tính này của cậu bao giờ mới sửa được đây!”

Bị bạn mắng, Lâm Ấu Tân chẳng dám hó hé: “Thôi nào, đừng giận nữa, uống cà phê không? Chỉ có một ly duy nhất này, tớ nhường cậu đấy.”

Từ Trừng Ninh liếc nhìn logo trên túi đựng cà phê, thấy hơi quen quen nhưng nhất thời không nhớ ra.

“Không uống! Tớ bị cậu chọc giận no rồi!”

Từ xa, Chu Bẩm Sơn nhìn thấy Lâm Ấu Tân đang ngồi xổm dưới đất dỗ dành cô bạn.

Cô không mặc áo khoác, chiếc áo len dệt kim ngắn vì động tác mà hơi co lên, để lộ một đoạn eo trắng nõn, thon gọn. Nhìn từ phía sau, vòng eo và vòng hông giống như một cặp dấu ngoặc đơn đảo ngược.

Anh nhíu mày ngay lập tức, bước nhanh đến.

“Sao lại không mặc áo khoác?”

Lâm Ấu Tân đang dỗ Từ Trừng Ninh gần xong thì Chu Bẩm Sơn đột nhiên xuất hiện phía sau.

Từ Trừng Ninh đối diện lập tức đứng dậy, cười tủm tỉm: “Tớ về ngủ đây, hai cậu cứ trò chuyện đi nhé.”

Lâm Ấu Tân thở dài, ôm trán. Sau khi đứng lên, cô lập tức lườm Chu Bẩm Sơn một cái tóe lửa.

Chu Bẩm Sơn ngơ ngác: “?”

Lâm Ấu Tân tạm thời không để ý đến anh, kể cả lúc lên lầu cũng không nói chuyện.

Phòng của năm người họ ở hai tầng khác nhau: Lâm Ấu Tân và Khúc Tĩnh Đồng ở cùng một tầng, hai phòng còn lại ở tầng dưới.

Về đến phòng, Lâm Ấu Tân vẫn có ý định giữ im lặng. Chu Bẩm Sơn không nhịn được nữa, anh nắm lấy cổ tay cô, ngăn cô quay vào phòng ngủ.

“Anh đã làm em giận à?”

Trên người anh vẫn còn một lớp mồ hôi mỏng sau khi vận động mạnh. Không hề khó ngửi, ngược lại còn làm toát ra mùi cam Bergamot từ sữa tắm anh hay dùng, giống như bạc hà pha chút muối biển.

Lâm Ấu Tân khẽ nín thở rồi lùi lại, không nhịn được trừng mắt: “Anh là đồ lừa đảo!”

“…Sao em lại nói thế?”

“Anh nói anh chỉ biết trượt tuyết ‘một chút’ thôi mà! Em còn bảo Tiểu Ninh nhường anh nữa, kết quả là anh ‘đạp’ ngã bạn tốt của em rồi! Em bị mất mặt lắm, giờ cậu ấy chắc chắn đang nói sau lưng em là đồ ngốc!”

Khi cô tự nhận mình là đồ ngốc, nghe sao mà đáng yêu thế.

Chu Bẩm Sơn cố nén khóe môi, không nhịn được tiến lại gần cô hơn, kiên nhẫn giải thích: “Anh trượt tuyết đúng là bình thường. Hồi đi học anh có tham gia cuộc thi trượt tuyết, nhưng chưa bao giờ đạt giải nhất, nên không tính là nói dối.”

“Vậy anh đạt giải mấy?”

“Giải ba.”

“…Hai người đứng trên có phải là vận động viên trượt tuyết chuyên nghiệp không?”

Chu Bẩm Sơn hơi ngượng ngùng ho nhẹ một tiếng: “Đúng vậy.”

Lâm Ấu Tân lườm anh một cái rõ to. Cô không thể ngờ lại có người khiêm tốn như vậy.

Cô tức đến bật cười, dứt tay ra: “Được rồi, anh giỏi, anh tuyệt vời. Là em đã tự mình đa tình rồi. Sau này anh mà nói biết một chút hay sơ sơ cái gì thì em cũng sẽ không tin, càng không giúp anh nói tốt với bạn em nữa. Buông ra!”

Khoảnh khắc tay bị hất ra, Chu Bẩm Sơn khẽ nhíu mày, nhưng anh nhanh chóng nắm bắt được trọng điểm trong lời nói kia.

“Em đã nói tốt cho anh trước mặt bạn em à?”

Lâm Ấu Tân quay mặt đi, vẻ mặt lạnh lùng: “Không, nói xấu đấy.”

Chu Bẩm Sơn im lặng.

Anh thừa nhận mình đã có suy nghĩ hơi bốc đồng, vì suốt buổi sáng nay họ không nói chuyện với nhau được mấy câu. Việc chiến thắng Từ Trừng Ninh sẽ giúp anh có thể xuống núi nhanh hơn để ở bên cô, nên anh đã dùng cách trượt chóng vánh như vậy.

Nhưng những lời này mà nói ra, có khi lại làm cô sợ hãi. Ngay cả Văn Trừ cũng nhận ra anh không muốn dành cho cô quá nhiều không gian riêng.

“Ấu Tân, tính anh khá nội tâm, không thể nói một thứ 100% thành 100 hay 150 được, 70 điểm đối với anh đã là chuẩn mực cao nhất rồi. Cho nên anh thật sự không cố ý lừa em, đó là do tính cách của anh.”

“Nếu vì anh mà em mất mặt với bạn bè, bây giờ anh sẽ đi xin lỗi cô ấy, được không?”

Chu Bẩm Sơn thử cúi người xuống, ngang tầm mắt cô, ôm lấy cô vào lòng.

Nền tảng tình cảm của họ quá mong manh, dù đã có một tờ giấy đăng ký hợp pháp, cũng không nói lên được điều gì. Cô có quyền rời đi bất cứ lúc nào, do đó nên anh phải tận dụng thời gian ở bên cô để tìm kiếm thêm một chút cơ hội cho mình.

Đột nhiên đối mặt với anh như thế, bỗng chốc sự giận dỗi của Lâm Ấu Tân bị dập tắt ngay tức thì.

Cô cũng cảm thấy mình hơi làm quá, bởi chuyện này vốn không đáng để giận, mà cũng chẳng đáng để Chu Bẩm Sơn phải đi xin lỗi.

Điều cô nên thừa nhận là câu nói “tự mình đa tình” của Tiểu Ninh đã chạm vào nỗi đau của cô.

Bởi vì cô đã làm quá nhiều chuyện ngốc nghếch chỉ vì nghĩ cho người khác. Thế nhưng kết quả thì sao, người ta chẳng hề trân trọng. Một khi thời gian qua đi, mọi thứ đều quay trở lại tát thẳng vào mặt cô mà thôi.

Nhưng cô đúng là một người tốt bụng vô ích như vậy mà.

Không thể chịu được khi thấy người khác gặp khó khăn, không thể chịu được khi người khác phải chịu tủi nhục, không thể chịu được khi một người có tài năng lại cả đời mắc kẹt trong vũng lầy. Cô luôn muốn giúp đỡ bằng tất cả khả năng của mình, cho dù kết quả cuối cùng là tự mình đa tình.

Cũng giống như Chu Bẩm Sơn, cô cũng không thể thay đổi tính cách của mình.

“Thôi, anh không cần xin lỗi đâu. Thật ra chuyện này cũng không liên quan gì đến anh.” Lâm Ấu Tân cúi đầu, thở dài một tiếng đầy cảm thán: “Là lỗi của em.”

So với việc chỉ trích người khác, tự trách vấn bản thân khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

Chu Bẩm Sơn nhíu mày: “Em không có bất cứ vấn đề nào cả. Ấu Tân à, em rất tốt.”

Cô sẽ không bao giờ biết được, mỗi lần cô đứng ra nói đỡ cho anh, trái tim anh đau đến mức nào đâu.

Anh quả quyết đến mức khiến Lâm Ấu Tân bật cười ngước lên nhìn.

Người đàn ông này rõ ràng là một tảng băng lạnh lùng, chỉ mới ở bên nhau chưa lâu, nhưng luôn động viên và khuyến khích cô.

Sao hồi cấp ba giảng bài toán cho cô, anh lại không dễ tính thế này nhỉ?

“Anh nói tốt thì tốt vậy, em không phản đối.”

“Vậy chúng ta làm hòa rồi nhé?”

“Ừm.”

Cô gật đầu, ngón tay vô thức mân mê vạt áo len dệt kim của mình.

Buổi chiều, qua khung cửa sổ lớn của khách sạn, một lớp tuyết mỏng, mờ ảo lấp ló.

Căn phòng xa lạ tĩnh lặng lạ thường, mùi hương tinh dầu trong khách sạn có vẻ là hương hoa hồng. Thế là một bầu không khí thân mật, bí ẩn cứ thế lặng lẽ lan tỏa.

Chu Bẩm Sơn cúi đầu nhìn cô mân mê những ngón tay nhỏ nhắn, trắng hồng của mình. Anh nuốt khan.

Ngay từ lúc ở trên xe, anh đã thấy bản thân không ổn rồi.

Cảm giác đó rất khó kìm nén, khiến anh cảm thấy hèn hạ và xấu hổ. Anh phải tìm cách che chắn để có thể ngồi đàng hoàng bên cạnh cô.

Từ giây phút đó, ý nghĩ muốn hôn cô đã xuất hiện vô số lần.

Anh muốn hôn những ngón tay trắng nõn của cô, hôn đôi môi mềm mại, hôn chiếc cổ xinh đẹp và cả vùng nhạy cảm phía dưới gáy của cô nữa.

Ngay lúc này, anh đã làm điều đó không chút do dự.

Chỉ một cái chạm nhẹ trên môi cũng đủ khiến hơi thở trở nên dồn dập.

Lần này anh không hôn hờ rồi rời đi, mà ôm lấy cô ngay lập tức, ghì sát môi mình vào môi cô, giọng nói khàn khàn: “Chị họ nói em muốn anh dạy trượt ván đơn.”

Khoảnh khắc môi chạm môi khi nói chuyện, trong người cô dâng lên một cơn run rẩy. Cô vẫn chưa quen với việc vừa hôn vừa nói chuyện như thế này, thậm chí vẫn còn đang chìm trong sự bất ngờ vì bị tấn công.

Cô cố gắng sắp xếp lại những suy nghĩ đang rối bời, nhưng giọng nói thoát ra lại rất nhỏ nhẹ: ”À… Vậy anh có thời gian không?”

“Có. Với em thì anh luôn có thời gian.” Chu Bẩm Sơn say sưa hôn nhẹ khóe môi, má, cằm cô, rồi lại trở về đôi môi.

“Nhưng em phải trả học phí, Ấu Tân à.”

“Sao?”

Lâm Ấu Tân vừa định nói rằng tài sản chung vợ chồng thì không cần nói đến học phí, nhưng ngay giây tiếp theo, môi cô bị ngậm lấy bằng một lực mạnh mẽ chưa từng có. Anh mạnh mẽ đẩy cô ra, bàn tay đang nắm lấy tay cô cũng di chuyển đến sau gáy, ấn cô lại gần anh.

“Mở miệng ra, anh muốn hôn sâu hơn một chút.”

Bình Luận (0)
Comment