Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách

Chương 25

Edit: Mỳ

Lâm Ấu Tân cảm thấy hơi khó thở.

Một phần là do tâm lý. Ngay khoảnh khắc Chu Bẩm Sơn đưa ra lời đề nghị đó, mọi chức năng hô hấp của cô dường như đều bị ngưng trệ, thậm chí cô đã từng hoài nghi rằng mình nghe lầm.

Phần khác là do sinh lý, bởi vì môi cô rất nhanh chóng bị một đôi môi nóng rẫy khác chặn lại.

Anh quá đỗi vội vàng. Đầu lưỡi mãnh liệt xâm nhập vào bên trong khoang miệng cô; vừa dò đường vừa xoay tròn. Từ chút ngây ngô ban đầu đến khi trở nên thuần thục, không ngừng quấn lấy, m*t lấy, cứ thế mà khao khát khám phá đến tận cùng. Trong tiếng chụt chụt ướt át, cô bị anh hôn đến mức ngửa người ra sau, gần như không thể thở nổi.

Kiểu hôn gần như nghẹt thở này khiến cô đứng không vững, cả tay chân đều mềm nhũn.

Chu Bẩm Sơn nhận ra liền ôm chặt lấy cô. Lực của anh mạnh đến mức, cánh tay rắn chắc siết chặt eo làm cô không khỏi thấy nhói đau.

Cuối cùng, cô được anh giữ lấy, hôn thật lâu, giống như một cánh bèo không có ý thức tự chủ, chỉ còn biết nắm chặt lấy cổ áo phông trong tay như cọng rơm cứu mạng. Thậm chí, cô còn chẳng nhớ nổi nụ hôn ấy đã kết thúc thế nào.

Khi đôi môi và đầu lưỡi hoàn toàn tách rời, Chu Bẩm Sơn kề trán lên trán cô, hít thở một lúc lâu mới có thể kìm nén được d*c v*ng đang dâng trào, ép bản thân không nghĩ lại cảm giác ẩm ướt, mượt mà vừa rồi.

“Anh xin lỗi, có phải đã hôn em đau rồi không?”

Lâm Ấu Tân khẽ ngước mắt nhìn anh. Đôi mắt cô long lanh như hai hồ nước trong veo. Mỗi một ánh nhìn, mỗi một cử chỉ đều mang nét tình tứ của mùa xuân.

Cô khẽ hít một hơi, nhịp thở vẫn chưa đều lại được: “Nếu nói xin lỗi mà hữu ích thì cần gì đến cảnh sát nữa.”

Vừa nói cô vừa quay đầu, dùng ngón tay lặng lẽ lau đi giọt nước mắt sinh lý vừa tràn ra nơi khóe mắt.

Từ lâu cô đã biết mình chẳng hề bài xích Chu Bẩm Sơn, nhưng giờ phút này lại chẳng thể kiềm lòng mà trách cứ anh.

Vì thật sự là có hơi đau.

Cái người này mạnh bạo quá rồi!

Chu Bẩm Sơn cũng không ngờ rằng mình lại mất bình tĩnh đến mức này.

Suốt một tuần qua, anh luôn cố gắng kiềm nén tình cảm của mình. Anh không dám về phòng ngủ, không dám lại gần cô, chỉ sợ sự ghen tuông vô cớ của mình sẽ làm cô hoảng sợ.

Nhưng hôm nay, anh vẫn không thể kìm lòng.

Anh thậm chí còn không biết phải giải thích thế nào.

“Anh xin lỗi.” Anh nghiêm túc nhìn cô, nói lại một lần nữa.

“…Suốt ngày lặp đi lặp lại.” Lâm Ấu Tân cạn lời, khẽ lầm bầm một câu rồi đẩy anh ra, đi thẳng đến ghế sofa. Cô lục trong túi xách tìm khăn ướt tẩy trang.

Không cần nhìn, cô cũng biết son môi của mình chắc chắn đã lem mất rồi.

Thấy cô chỉ lo tự mình trang điểm lại mà chẳng có ý định hỏi vì sao, Chu Bẩm Sơn khựng lại một chút, rồi cũng tạm thoát khỏi sự dằn vặt bản thân, cúi mình ngồi xuống ghế đối diện.

Cả hai im lặng một lúc. Một người trang điểm, một người xem điện thoại.

Vẫn có chút ngại ngùng.

Một lát sau, Chu Bẩm Sơn ngẩng đầu khỏi điện thoại: “Em đói không? Ăn gì trước đã nhé.”

Lâm Ấu Tân vốn không thấy đói, nhưng khi Chu Bẩm Sơn nhắc, cô cũng thấy có chút đói thật.

“Khách sạn có thể gọi món, họ biết sở thích của em đó. Anh chỉ cần nói cho họ những món anh không ăn được là được.” Cô quay lưng lại với anh, cầm khăn tẩy trang nói.

Chu Bẩm Sơn gật đầu: “Anh không kén món nào đặc biệt, gọi giống em là được.”

“Anh không dung nạp lactose mà?” Lâm Ấu Tân vừa cầm gương nhỏ, vừa cầm hộp phấn, buột miệng nói ra.

Phần son môi bên khóe miệng cô đã lem ra khá nhiều, dặm lại son thôi thì không có tác dụng, vẫn phải trang điểm lại.

Ánh mắt Chu Bẩm Sơn lập tức hướng về phía cô, nở một nụ cười nhẹ: “Em còn nhớ à.”

Tiếng lách tách trang điểm của cô gái dừng lại một giây.

Nhưng vẻ mặt cô không thay đổi, cũng không hề nhìn anh: “Đúng vậy, sao thế, chuyện này khó lắm à? Em nhớ hết sở thích của tất cả những người bên cạnh em.”

Không biết là thật hay giả, nhưng trên mặt cô không có một chút sơ hở nào.

Nụ cười trong mắt Chu Bẩm Sơn lại dần tắt đi, giọng điệu trở nên bình thản: “Em thật tốt.”

Lâm Ấu Tân: “……”

Lâm Ấu Tân trừng mắt nhìn anh, nhưng lại thấy khóe miệng anh dính đầy son môi của cô.

Một vệt màu cam đỏ nhạt nhòa, vương lại nơi khóe môi một cách đầy quyến rũ.

Mặt cô càng lúc càng nóng bừng. Lâm Ấu Tân luôn cảm thấy Chu Bẩm Sơn có một vẻ hấp dẫn khó cưỡng, thế là cô rút hai tờ khăn tẩy trang ném cho anh, ôm đồ trang điểm chạy như bay về phía phòng ngủ.

Chu Bẩm Sơn không hiểu chuyện gì, cho đến khi mở camera điện thoại mới nhận ra. Anh bật cười bất lực, từ từ lau sạch.

Anh ngồi trên ghế sofa, bình tâm lại nhịp tim vẫn đập quá nhanh và sự ngượng ngùng khó tả, rồi mới gọi điện đặt món.

Theo lời Lâm Ấu Tân, cô đã có những món ăn ưa thích cố định ở đây, nên gọi món cũng rất tiện.

Thế là anh nói là món cho cô Lâm ở tầng cao nhất, hai phần giống nhau, một phần không cho sữa và các chế phẩm từ sữa.

Nhưng nhân viên bộ phận ẩm thực đối diện nghe thấy giọng anh lại có chút bối rối, nhưng rất nhanh đã nói một cách chuyên nghiệp:

“Vâng, thưa anh Lương. Nhưng cá ngừ vây xanh hôm nay không được tươi ngon lắm, chúng tôi sẽ đổi cho quý khách một món khác, anh thấy có được không ạ?”

Chu Bẩm Sơn tưởng mình nghe nhầm, nhíu mày: “Gì cơ?”

“Dạ là cá ngừ vây xanh hôm nay không được tươi ngon, thưa anh Lương, chúng tôi sẽ đổi món khác cho ngài nhé?” Nhân viên đối diện lại lịch sự lặp lại.

Nhân viên khách sạn cao cấp không có giọng địa phương, anh nghe rõ ràng từ xưng hô đó.

Tất cả tâm trạng vui vẻ hân hoan hôm nay lập tức giống như một quả bóng bay lớn bị kim châm, “bộp” một tiếng, cuối cùng chỉ còn lại một đống xác bóng bay.

“Được.” Sắc mặt Chu Bẩm Sơn dần lạnh đi, nhưng vẫn giữ được phong thái cơ bản.

“Vâng, anh muốn đổi sang món gì ạ? Cô Lâm luôn gọi món theo khẩu vị của ngài, tôm hùm Úc có được không ạ?”

Bàn tay anh nắm chặt ống nghe: “Sao cũng được.”

/

Chiều hôm đó, Từ Trừng Ninh tiếp tục rủ rê cả nhóm đi trượt tuyết trong nhóm chat.

Chu Bẩm Sơn thực hiện lời hứa, nghiêm túc xin lỗi vì hành động vô ý khiến cô bị ngã, sau đó đề nghị mời mọi người ăn tối. Anh hiểu rằng lần này đến đây, anh đang chịu sự sát hạch từ hội đồng quản trị của vợ mình, nên mọi việc đều được anh xử lý vô cùng chu đáo.

Trong bữa ăn, anh trả lời mọi câu hỏi của Từ Trừng Ninh, chi tiết đến mức chẳng khác nào đang bị tra xét lý lịch. Cuối cùng, anh còn thêm phương thức liên lạc với cô ấy ngay trước mặt Lâm Ấu Tân, nói là để tiện cho việc giám sát trên mạng.

Văn Trừ ở bên cạnh thêm dầu vào lửa: “Ôi chao chao, đúng là phải giám sát thật đấy! Mấy bác sĩ ngoại khoa bọn họ chơi bời ghê lắm! Chị dâu à, nếu anh ấy bảy giờ chưa về nhà, chị nhớ kiểm tra nhé!”

Lâm Ấu Tân ngại ngùng muốn độn thổ, cô lấy tay che trán: “Mấy cậu nói gì thế hả! Tiểu Ninh, cậu vừa vừa phải phải thôi!”

Từ Trừng Ninh lập tức lườm cô một cái, buông lời sát thương: “Thương đàn ông quá là điều xui xẻo nhất đấy!”

Thế nhưng, Chu Bẩm Sơn vẫn giữ nụ cười hiền hòa, nói rằng anh luôn chào đón sự giám sát bất cứ lúc nào. Trông anh cũng chẳng hề tỏ vẻ khó chịu gì.

Sau bữa tối, Lâm Ấu Tân vẫn muốn đi trượt tuyết. Trước đây, khi cô và Lương Tiêu Thụ đến, họ thường trượt tuyết đêm. Vừa ăn xong, cô đã háo hức muốn đi ngay.

“Không được, em không muốn cái chân nữa à?” Khúc Tĩnh Đồng ra dáng chị cả, nhất quyết không đồng ý.

Lâm Ấu Tân lập tức cầu cứu Từ Trừng Ninh: “Tiểu Ninh, cậu đi với tớ đi mà.”

Từ Trừng Ninh đáp lạnh lùng: “Không.”

“Ngày mai chúng ta đi rồi! Tớ chỉ trượt một chút thôi mà!”

Nhưng dù cô có làm nũng thế nào đi nữa, Khúc Tĩnh Đồng và Từ Trừng Ninh vẫn kiên quyết không cho.

“Chị ơi, chị yêu ơi!”

“Đã bảo là không được!” Khúc Tĩnh Đồng bị làm phiền, buột miệng: “Mấy cái tật xấu này đều do Lương Tiêu Thụ dạy cho em đấy! Ban ngày đã không nên, trượt đêm lại càng không!”

Họ đang đi dạo trên hành lang khách sạn sau bữa tối, tiện thể ngắm nhìn những bức tranh tường do nhà họ Lâm thiết kế. Lúc này, hành lang có khá nhiều người qua lại, nhưng không hề ồn ào.

Vừa dứt lời, Khúc Tĩnh Đồng cảm thấy không khí xung quanh đột nhiên ngưng lại. Có ai đó liên tục dùng khuỷu tay chọc vào eo cô. Cô quay đầu lại, thấy vẻ mặt Từ Trừng Ninh đang ngượng chín người.

Từ Trừng Ninh nghiến răng: “Chị hai của tôi ơi, chồng người ta còn đang ở phía trước đấy!”

Khúc Tĩnh Đồng cảm thấy tim mình thắt lại, xấu hổ đến mức chỉ muốn chết quách đi cho xong, cô nhắm mắt: “Tớ đúng là đáng chết mà!”

Lâm Ấu Tân cũng thấy ngượng, khẽ nói: “Em chịu thua chị luôn đó…”

Cô thận trọng liếc nhìn về phía trước. Thế nhưng, Chu Bẩm Sơn dường như chẳng nghe thấy gì. Anh thậm chí còn không dừng lại, vẫn đang trò chuyện với Văn Trừ.

Cô từ từ thở phào, may mắn nghĩ rằng Chu Bẩm Sơn chắc chỉ biết có một người như thế tồn tại, chứ không biết tên Lương Tiêu Thụ. Cô chưa bao giờ nhắc đến, anh cũng chưa từng hỏi.

Sự tự an ủi dần dần có tác dụng, cô nhẹ nhàng thở ra, tin chắc rằng anh không hề hay biết.

Trên đường về phòng, ba người Từ Trừng Ninh, Văn Trừ và Khúc Tĩnh Đồng liên tục đùa giỡn, cố gắng che giấu sự lỡ lời ban nãy.

Văn Trừ đi phía trước, khẽ thì thầm với Chu Bẩm Sơn: “Chị dâu và mấy người bạn của cô ấy ồn ào thật đấy.”

Chu Bẩm Sơn mỉm cười hờ hững: “Chắc là chột dạ.”

Khi thang máy đến, Từ Trừng Ninh và Văn Trừ xuống cùng một tầng, Khúc Tĩnh Đồng và Lâm Ấu Tân ở một tầng khác.

Hôm nay cả nhóm mới có dịp tụ tập đầy đủ, Từ Trừng Ninh nói muốn trò chuyện thâu đêm, đứng ở cửa thang máy hỏi Chu Bẩm Sơn có thể cho mượn vợ một đêm không.

Chu Bẩm Sơn nhẹ nhàng gật đầu: “Tùy em ấy quyết định, tôi không ý kiến gì cả.”

Thế là Lâm Ấu Tân và Khúc Tĩnh Đồng quay về phòng dọn đồ, lát nữa sẽ xuống sau.

Trên đường về, Khúc Tĩnh Đồng chợt nhớ ra điều gì đó, kéo em gái ra một bên: “Phòng của em, Lương Tiêu Thụ chưa từng ở lại đúng không!”

Lâm Ấu Tân trợn tròn mắt: “Tất nhiên là không rồi, anh ấy chỉ đến ăn cơm thôi mà!”

Ông nội và dì cả luôn không ưa Lương Tiêu Thụ. Vài lần cô đưa anh về ra mắt gia đình, dì cả và ông nội đều ngầm ám chỉ rằng nếu họ không đồng ý. Bởi thế nên dù cho Lâm Ấu Tân có mang thai trước khi kết hôn thì anh ta cũng đừng hòng bước chân vào cửa nhà họ Lâm.

Lương Tiêu Thụ là một người tự trọng cao. Sau lần đó, anh ta chưa bao giờ đến nhà ông của cô nữa hết. Hai người họ luôn giữ nguyên tắc là đợi đến khi kết hôn mới làm mọi thứ. Vì thế, căn phòng này anh ta vẫn chưa từng ở lại một lần nào. Khi họ đến trượt tuyết, mỗi người đều ở một phòng riêng.

Khúc Tĩnh Đồng gật đầu: “Thế thì tốt, nếu không sẽ quá… sỉ nhục người ta lắm đó.”

“Em đâu phải đồ ngốc.” Lâm Ấu Tân lườm chị mình.

Về đến phòng, cô chuẩn bị đồ để xuống dưới. Đồ cần mang không nhiều, chỉ cần một bộ đồ ngủ là đủ.

Chu Bẩm Sơn ở bên cạnh cũng cầm đồ ngủ lên, chuẩn bị xuống lầu.

Cô ngạc nhiên: “Anh đi đâu thế?”

“Văn Trừ thất tình, rủ anh đến trò chuyện nên anh không ở lại đây nữa.”

Cô sững lại một chút, giọng đầy thông cảm: “Đối phương đã kết hôn rồi, mà cậu ấy vẫn chưa quên được sao?” Lâm Ấu Tân không ngờ Văn Trừ lại là người si tình như vậy, cảm thấy khá bất ngờ.

Chu Bẩm Sơn cúi đầu sắp xếp đồ đạc: “Dù sao cũng là ánh trăng sáng mà, không quên được cũng là chuyện bình thường.”

Giọng anh rất nhạt, chẳng rõ là nói cho cô nghe hay tự nhủ với chính mình.

Lâm Ấu Tân trầm tư, suy nghĩ cũng trở nên mông lung hơn.

Hai người chuẩn bị cùng nhau xuống lầu. Suốt quãng đường không ai nói gì, dường như cả hai đều đang có những nỗi lòng riêng.

Khi tắt đèn, chuẩn bị mở cửa phòng, Chu Bẩm Sơn bất ngờ nắm lấy cổ tay cô.

Tim Lâm Ấu Tân đột nhiên thắt lại. Ngay sau đó, anh cúi người đẩy cô vào cửa, một tay giữ gáy cô, cúi xuống hôn ngấu nghiến.

Cô còn chưa kịp phản ứng, anh đã cạy mở môi cô, chiếm lấy đầu lưỡi cô.

Chu Bẩm Sơn hôn đầy vẻ chiếm hữu, như muốn ăn tươi nuốt sống cô. Bàn tay còn lại siết lấy eo cô, mạnh mẽ ghì cô vào người anh.

“Bẩm Sơn à…” Giọng nói bị anh nuốt trọn.

Rất nhanh, cô cảm thấy tim mình muốn nổ tung, tay chân mềm nhũn, chỉ còn biết vòng tay ôm lấy cổ anh.

Nụ hôn như bão tố này kéo dài gần năm phút. Lâm Ấu Tân cảm thấy sắp không thở nổi nữa, cô đành đẩy anh ra, mắt đã ươn ướt: “Anh làm sao vậy…”

Chu Bẩm Sơn gần như mất hết lý trí. Sự ghen tuông, tức giận, lòng chiếm hữu và sự phá vỡ đã dồn nén suốt cả buổi tối, giờ đã nuốt chửng toàn bộ lý trí của anh.

Anh thậm chí không muốn nghĩ đến việc, liệu họ có từng hôn nhau như vậy trong căn phòng này không, hay là còn làm những chuyện thân mật hơn thế nữa.

Nếu không, tại sao người phục vụ ở nhà hàng lại có thể buột miệng gọi “anh Lương” khi nhắc đến người đàn ông trong căn phòng này? Chắc chắn họ đã đến đây trượt tuyết, nghỉ dưỡng, cùng nhau thưởng thức bữa ăn và những khoảnh khắc ấm áp mỗi năm.

Anh không dám nghĩ. Chỉ cần nghĩ đến, anh lại hận không thể giữ riêng cô cho riêng mình.

“Mùa đông năm sau, anh đưa em đến khu trượt tuyết ở Bắc Kinh, dạy em trượt ván đơn.”

Mặc cho những suy nghĩ bạo liệt đang trỗi dậy trong lòng. Anh th* d*c, từ từ buông tay khỏi người cô, đồng thời anh cũng áp trán mình vào trán của người con gái trước mặt.

Anh sợ mình sẽ làm cô hoảng sợ.

Anh ráng kiềm chế, nhẹ nhàng hôn lên môi cô: “Nơi này không tốt, anh không thích.”

Bình Luận (0)
Comment