Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách

Chương 26

Edit: Mỳ

Lâm Ấu Tân nằm trên giường của Từ Trừng Ninh rồi mà vẫn chưa thể lấy lại được tinh thần.

Sau khi nói những câu khó hiểu kia, Chu Bẩm Sơn không có thêm bất kỳ hành động nào khác, chỉ ôm cô một lúc trong phòng rồi đưa cô xuống lầu. Suốt cả quá trình, anh không hề có chút mất kiểm soát nào.

Nhưng Chu Bẩm Sơn cũng sẽ mất kiểm soát ư? Ban nãy có thể dùng từ mất kiểm soát để miêu tả không?

Anh bảo “Không thích nơi này” là có ý gì? “Trượt băng không vui” ư? Hôm nay cô thấy anh trượt rất vui mà?

Lâm Ấu Tân đau đầu, trở mình. Cô không thể hiểu nổi.

Nằm bên cạnh, Khúc Tĩnh Đồng đang gọi video với chồng và con gái.

Phụ nữ một khi đã làm mẹ thì không thể không lo lắng. Chốc chốc cô lại hỏi con buổi trưa ăn gì, tại sao bây giờ vẫn chưa ngủ trưa, chốc chốc lại dặn dò Trình Hạo nhớ đưa con đi học sớm vào buổi chiều.

Từ Trừng Ninh vừa tắm xong, khoác áo choàng tắm bước ra, trên mặt vẫn còn đắp mặt nạ. Thấy Lâm Ấu Tân mặt ửng hồng, cô ấy nhìn cô với ánh mắt đầy ẩn ý: “Sao bây giờ mới xuống? Ở trong phòng làm gì thế hả?”

Người này thật sự đã thành tinh rồi.

Lâm Ấu Tân chột dạ, ánh mắt né tránh một giây rồi vội vàng chữa lời: “Làm gì được chứ, dọn đồ thôi.”

Lời giải thích này thật sự rất vụng về, vì nếu thực sự không có gì, cô sẽ chỉ đơn giản đáp lại một câu “chán quá” là xong.

Thế là Từ Trừng Ninh nhìn cô đầy ẩn ý: “Dọn dẹp kiểu nào? Cởi ra rồi lại mặc vào à?”

“Cậu đang nói linh tinh gì thế!”

Lâm Ấu Tân suýt sặc nước bọt, mặt đỏ bừng. Tốc độ bẻ lái của cô bạn này đúng là quá nhanh!

Bên kia, Tĩnh Đồng còn đang gọi điện, nghe thấy mấy từ khóa nhạy cảm liền cúp máy luôn, còn ngạc nhiên hơn cả Lâm Ấu Tân: “Gì cơ? Gì cơ? c** đ* á? Gấp gáp vậy luôn hả? Chu Bẩm Sơn giỏi ghê ha! Bảo sao lại chịu chơi trò ‘anh em vụng trộm’ với em!”

Lâm Ấu Tân nghe mà cạn lời! Cô cười bất lực, ôm một cái gối lớn tiếng phủ nhận: “Không có! Hoàn toàn không có đâu!”

Hoàn toàn không có?

Lần này đến lượt Từ Trừng Ninh và Khúc Tĩnh Đồng kinh ngạc thật sự.

Hai người còn lại nhanh chóng xáp lại gần: “Cưới nhau gần hai tháng rồi chứ gì, chưa làm lần nào á?”

Lâm Ấu Tân không biết phải trả lời sao cho đúng. Cô cũng không chắc Chu Bẩm Sơn có ý đó không.

Tối hôm đăng ký kết hôn, cô có nghe anh nói “chúng ta thử xem sao”. Ấy thế mà ngay lúc đó, cô lại nhận được tin Lương Tiêu Thụ công khai bạn gái. Tâm trạng của cô bỗng nhiên rối bời, thế là anh không nhắc lại nữa. Một tuần sau, anh lại bị bệnh viện gọi đi làm thêm giờ đột xuất, chuyện này cứ thế mà trôi qua.

Suốt khoảng thời gian sau đó, dù ngủ chung giường, anh cũng không hề thể hiện h*m m**n gì. Rồi khi cô bị thương ở chân, anh vừa chăm sóc vừa thức trắng đêm đọc tài liệu, công việc bận rộn đến mức cả người như khô hết dương khí, càng khiến anh trông có vẻ thanh tâm quả dục hơn.

Nghe xong, Từ Trừng Ninh và Khúc Tĩnh Đồng nhìn nhau với vẻ mặt nặng trĩu.

Khúc Tĩnh Đồng, người từng trải, lại càng cảm thấy đau lòng: “Trời ơi, đời này của cưng biết làm sao đây, em út à! Trình Hạo của chị cũng còn được những hai phút lận đó!”

“Về lý thuyết, một người đàn ông ngày nào cũng nằm cạnh em thì không thể nào không có chút phản ứng nào được.”

Từ Trừng Ninh ngừng một chút rồi nói tiếp: “Thôi, chịu khó rồi, bạn hiền à.”

Chị em thân thiết hiếm khi nói thẳng ra chuyện gì, đặc biệt là trong những năm gần đây phong trào chống nam tính độc hại lên ngôi, con gái nói chuyện với nhau càng không chê bai nhau.

Nhưng ngay cả như vậy, theo góc nhìn của Từ Trừng Ninh, gương mặt và vóc dáng của Lâm Ấu Tân cũng là kiểu ai nhìn cũng mê. Tuy gầy nhưng không còm, yếu đuối mà không hề lả lướt, một vẻ đẹp vừa vặn, đúng mực.

Vậy thì người đàn ông này, hoặc là ngũ quan có vấn đề hoặc là bị yếu sinh lý, hoặc là gay……

Chuyện này vốn không được đề cập thì thôi, chứ một khi đã nhắc đến thì lại trở thành một vấn đề lớn.

Từ Trừng Ninh và Khúc Tĩnh Đồng bàn tán không ngừng. Lâm Ấu Tân nằm bên cạnh, hơi lúng túng bấu vào viền gối: “Thế giờ phải làm sao đây?”

“Sao hồi trước khi cưới cậu không tìm hiểu cho kỹ vào!” Từ Trừng Ninh tức tối vì bạn mà nói: “Giờ cuống lên thì có ích gì chứ!”

Ánh mắt Lâm Ấu Tân lại lảng tránh.

Đúng là trước khi cưới, cô không bận tâm đ

ến chuyện này, bởi khi đó cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần dùng đồ chơi suốt đời.

Nhưng mà bây giờ… có lẽ là có chút tiếc nuối.

“Thôi kệ đi, là cái gì thì là cái đó vậy.”

Cô bực bội kéo chăn lên trùm kín đầu, không muốn những suy nghĩ linh tinh làm ảnh hưởng đến mình nữa.

Bản thân cô còn không hiểu tại sao tối qua Chu Bẩm Sơn lại mất kiểm soát như vậy, thì làm sao có thể nghĩ thông được những chuyện này chứ.

“Trên đời không có việc gì khó, chỉ sợ ta không chịu từ bỏ.”

Lâm Ấu Tân không bao giờ tự mình làm khó mình. Cô tin mọi thứ rồi sẽ nước chảy thành sông, đến lúc cần làm thì tự nhiên sẽ làm thôi. Mà nếu thật sự không được thì… dù sao cũng sẽ có cách thôi!

Khúc Tĩnh Đồng và Từ Trừng Ninh vẫn tiếp tục suy đoán, cuối cùng đưa ra hai giả thuyết. Một là gay hoặc yếu cái kia.

Khúc Tĩnh Đồng liền cam đoan, khi về sẽ liên lạc với vài người bạn học cũ của mình để hỏi thăm bí mật xem Chu Bẩm Sơn có người bạn thân nào dạng đặc biệt không.

Còn Từ Trừng Ninh thì hứa sẽ tìm bạn bè để hỏi thăm mấy ông lang y chuyên trị nam khoa, ít nhất cũng phải cứu một phen.

Lâm Ấu Tân đã thấy buồn ngủ, mắt lim dim đáp lại vài câu: “Được rồi, tớ thay anh ấy cảm ơn hai cậu nhiều lắm.”

/

Văn Trừ ngỡ ngàng trước sự xuất hiện đột ngột của Chu Bẩm Sơn.

“Ủa, gì đây? Mắc gì mò đến đòi ngủ cùng vậy ba?”

Chu Bẩm Sơn gạt tay anh ra, tự nhiên bước vào phòng. “Ngủ tạm một đêm thôi, tôi ngủ sô pha.”

Anh ném bộ đồ ngủ màu đen lên sô pha rồi thấy Văn Trừ mang mấy chai bia ra, liền vươn tay lấy một chai.

Vì phải chuẩn bị cho ca phẫu thuật, anh đã lâu không đụng đến rượu, sợ cơn thèm trỗi dậy, cũng sợ uống nhiều sẽ run tay. Nồng độ cồn của bia không cao, thỉnh thoảng uống một chút để giải sầu cũng không sao.

Văn Trừ đã quá quen với dáng vẻ này của anh. Có lần, anh từ Thượng Hải về sau khi dầm mưa, bộ dạng cũng chán đời y hệt. Nhưng giờ cưới được vợ rồi, còn phiền muộn gì nữa?

“Thế nào, không có vợ bên cạnh nên khó ngủ hả?”

Văn Trừ ngồi xuống sô pha đối diện rồi vắt chân lên, ánh mắt đầy ẩn ý dò xét. Nếu không thấy anh thực sự uống bia, có lẽ Văn Trừ đã buông lời mỉa mai rồi.

Chu Bẩm Sơn một tay cầm chai bia, ngước lên liếc nhìn bạn mình, dường như là biết rõ đối phương đang tò mò điều gì. Anh khẽ cười, thản nhiên thừa nhận: “Chưa từng ngủ với nhau.”

Văn Trừ giật mình: “Chưa từng à?” Nhưng rồi anh ta cũng nhanh chóng hiểu ra. Dù sao cũng là đàn ông cả.

Nếu đổi lại là Văn Trừ, nếu mà có thể lấy được Thư Á về làm vợ, anh ta cũng sẽ chẳng vội vàng làm gì. Ánh trăng sáng của đàn ông mà, trong lòng luôn có một cảm giác tôn thờ vô hình. Nâng niu trong lòng bàn tay sợ rơi, ngậm trong miệng sợ tan, đôi khi chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy mạo phạm nữa là, vậy nên không thể nào chỉ trong vòng một tháng mà có ý định gì được.

“Chậc, vậy hôm nay cậu thế này là sao?”

Chu Bẩm Sơn không muốn nói chuyện riêng tư của Lâm Ấu Tân. Một là để bảo vệ sự riêng tư của cô, hai là anh không muốn nhắc đến. Càng nhắc đến lại thấy tức giận. Anh không muốn trải qua cảm giác mất kiểm soát đó thêm lần nữa.

“Không có gì, chỉ là không muốn ngủ ở phòng đó thôi.”

Văn Trừ không tin, cười khẩy: “Cái là cậu mò đến ngủ nhờ sô pha phòng tôi à? Thuê một phòng khác chẳng phải tốt hơn sao? Tôi không tin là cậu không có tiền.”

Chu Bẩm Sơn nheo mắt uống bia, không đáp lời.

“Thôi được, cậu cho hay không thì tùy. Tôi đi ngủ đây, cậu cứ tự nhiên.”

Văn Trừ đã tắm xong, bước đến bên giường, vén chăn lên. Anh ta vẫn tượng trưng hỏi một câu: “Giường rộng lắm, ngủ chung không?”

“Không cần, thấy ghê.”

Văn Trừ: “… Cậu cũng chỉ có số ngủ sô pha thôi. Biến đi.”

Chu Bẩm Sơn cười một tiếng, ngửa cổ uống hết phần bia còn lại rồi vào phòng tắm.

Đèn phòng được chỉnh mờ đi. Phía giường, tiếng thở đều đều của Văn Trừ dần vang lên. Ngay cả khi ngủ, anh ta vẫn gọi tên “Thư Á”.

Cũng là một kẻ si tình.

Chu Bẩm Sơn gối tay sau gáy, nhìn vầng trăng khuyết cô độc ngoài cửa sổ. Lòng anh dần trở nên bình yên, thanh thản. Cảm giác ghen tuông từ nãy đến giờ kia cũng từ từ tan biến.

Mây đen tan đi, vầng trăng vẫn luôn treo lơ lửng trên cao. Một người vốn không nên vọng tưởng có thể hái lấy vầng trăng, mà chỉ có thể dốc lòng chạy về phía cô ấy mà thôi.

Có lẽ, đó mới là ý nghĩa thực sự của ánh trăng sáng.

/

Ngày hôm sau, Từ Trừng Ninh thông báo 10 giờ tập trung ở khu trượt tuyết, trượt vài vòng cuối rồi sẽ quay về thành phố.

Vì cuối tuần chỉ có hai ngày, họ đến đây chủ yếu để trượt tuyết nên ai cũng nóng lòng cả.

Lâm Ấu Tân nhìn mà không được ăn, cô đau khổ năn nỉ: “Cho tớ trượt một chút thôi được không? Đã đến rồi mà. Xin mọi người đấy, làm ơn đi mà!”

Tuy nhiên, Khúc Tĩnh Đồng và Từ Trừng Ninh đã miễn nhiễm với những lời nũng nịu của cô, cả hai đều kiên quyết: “Không được!”

Văn Trừ đứng bên cạnh nghe mà thấy rần rần lỗ tai. Anh huých khuỷu tay vào bạn mình: “Kỹ năng nũng nịu của chị dâu thật đỉnh! Giọng cũng ngọt nữa, nếu là tôi thì chắc chắn sẽ chịu thua mà đồng ý liền luôn!”

Chu Bẩm Sơn đưa mắt nhìn về phía cô, quả thực rất ngọt ngào. Thế nhưng lại không phải là ngọt ngào với anh.

Sáng nay lúc ăn sáng, Lâm Ấu Tân cứ lảng tránh ánh mắt anh, thi thoảng chạm mắt một chút rồi lại né đi ngay, ánh mắt đó ẩn chứa vẻ khó nói thành lời.

Anh không hiểu, nhưng đoán có lẽ vì tối qua đã hôn quá mạnh bạo nên làm cô sợ. Anh thở dài một hơi, một mình đi đến quầy lễ tân.

Phía này, Lâm Ấu Tân năn nỉ không thành, chỉ biết ngơ ngác nhìn họ thay đồ trượt tuyết chuẩn bị lên núi.

“Thay đồ đi.”

Chưa đầy vài phút, một người bỗng đi tới bên cạnh cô, đưa cho cô một bộ đồ trượt tuyết màu xanh matcha hoàn toàn mới, cùng với mũ, kính trượt tuyết và các phụ kiện khác.

Lâm Ấu Tân ngước nhìn lên, ngây người: “Anh đồng ý cho em đi à?”

Ban đầu cô không định hỏi anh, vì Khúc Tĩnh Đồng và Tiểu Ninh đã không đồng ý thì Chu Bẩm Sơn chắc chắn sẽ còn kiên quyết hơn. Thế nhưng cô không ngờ anh lại đưa đồ trượt tuyết cho mình.

“Không thể không đồng ý được.” Chu Bẩm Sơn liếc nhìn cô, xoa đầu cô: “Em đã trả học phí rồi mà.”

Học phí……

Trong đầu Lâm Ấu Tân nhớ lại chuyện đêm qua, khiến cô không khỏi đỏ mặt tía tai.

Thôi được rồi.

Mặt cô thoáng đỏ, lặng lẽ nhận lấy, lẩm bẩm: “Vậy thì không thể để lỗ được. Trả tận hai lần cơ mà.”

Chu Bẩm Sơn khựng lại, cúi đầu nhìn cô. Rốt cuộc cô có bị anh dọa sợ hay không vậy?

Sau khi thay đồ xong, khi ngồi cáp treo, Từ Trừng Ninh là người đầu tiên phát hiện ra một vệt xanh lẫn vào đội. Cô túm lấy Lâm Ấu Tân, quát: “Ai cho cậu đến đây, quay về mau.”

“Người nhà tớ đồng ý rồi mà.”

Lâm Ấu Tân lập tức đáng thương nắm lấy tay áo bộ đồ trượt tuyết của Chu Bẩm Sơn.

Từ Trừng Ninh lập tức nghiêm nghị nhìn Chu Bẩm Sơn: “Anh Chu à, thương vợ không nên thương như vậy, nuông chiều con quá thì sẽ thành ra hại con ấy đấy.”

Cái câu ‘Nuông chiều con quá thành ra hại con’ này có vẻ không đúng ngữ cảnh lắm, nhưng cũng không sao, anh vì câu người nhà kia mà cảm thấy trong lòng rung động khôn tả.

Chu Bẩm Sơn quay sang nhìn cô, bày tỏ thái độ: “Tôi sẽ không để cô ấy xảy ra chuyện gì đâu.”

“Đây không phải chuyện anh có thể quyết định. Vết thương ở chân là của em ấy mà.” Khúc Tĩnh Đồng vẫn không đồng ý: “Thôi đi, Ấu Tân.”

“Đúng đấy, đúng đấy, đã làm bác sĩ rồi mà một chút kiến thức cơ bản như thế cũng không có.” Văn Trừ cũng thích hóng hớt, thêm dầu vào lửa.

Mọi người mỗi người một câu, Lâm Ấu Tân cảm thấy mình sắp không trụ nổi nữa. Cô kéo tay áo anh: “Thôi đi anh, em không chơi nữa. Để lần sau đến vậy, dù sao cũng chỉ muốn ra hít thở khí lạnh thôi mà.”

Nhưng Chu Bẩm Sơn không hề nao núng, cúi đầu nhìn cô: “Em có muốn chơi hay không?”

“Em muốn, nhưng…”

“Vậy thì đi thôi.”

Anh quá kiên quyết, thậm chí là độc đoán, đến mức những người khác cũng không còn gì để nói nữa.

Xuống cáp treo, gió trên đỉnh núi rít lên từng hồi.

Văn Trừ tuột một cái đã trượt xuống trước. Từ Trừng Ninh và Khúc Tĩnh Đồng thì nhìn nhau đầy ẩn ý, không ai nhúc nhích, muốn xem hai người họ định làm trò gì.

Lâm Ấu Tân cũng lo lắng, không biết Chu Bẩm Sơn định làm gì, hơn nữa bây giờ cô mới nhận ra là anh không lấy ván trượt cho cô.

Lúc này, trên đường trượt trung cấp, Chu Bẩm Sơn đeo ván trượt vào chân, nghiêng đầu hỏi cô: “Chuẩn bị xong chưa?”

“Hả?”

Cô đứng trên nền tuyết, mơ màng gật đầu.

Ngay sau đó, cô cảm thấy cơ thể mình lơ lửng, Chu Bẩm Sơn trực tiếp bế cô lên trước sự chứng kiến của mọi người.

“Ôm chặt anh nhé.”

Giọng anh trầm ổn và đáng tin cậy vang lên bên tai cô, vững chãi như cánh tay mạnh mẽ của anh.

Lâm Ấu Tân vừa nghe rõ và làm theo lời anh thì giây tiếp theo, cả hai lao xuống núi như một viên đạn.

Tốc độ nhanh đến giật mình.

Từ Trừng Ninh và Khúc Tĩnh Đồng nhìn nhau, cả hai đều thấy vẻ kinh ngạc trên mặt đối phương, há hốc mồm: “Trời ơi!”

Từ Trừng Ninh bật cười một tiếng đầy bất lực, không biết nên ghen tị hay tự cười bản thân nữa.

“Lại còn lo lắng cho chuyện lãng mạn của vợ chồng người ta! Cái anh chàng này thật khéo quá đi!”

Khúc Tĩnh Đồng cũng kinh ngạc đến nỗi liên tục lắc đầu.

Thời gian trước trên mạng từng rất hot trào lưu trượt tuyết ôm, ở các khu trượt tuyết tại Đông Bắc, Tân Cương đều có dịch vụ chuyên nghiệp. Chuyện này vốn không hiếm, cũng chẳng phải độc quyền của ai cả.

Nhưng điều cô ấy không thể ngờ là Chu Bẩm Sơn sẽ làm một chuyện nổi bật như vậy cho Lâm Ấu Tân. Rõ ràng anh là một người rất kín đáo, thế mà lại làm như vậy chỉ để dỗ cho Ấu Tân vui thôi sao?

Không chỉ Khúc Tĩnh Đồng, Lâm Ấu Tân cũng không ngờ.

Tiếng gió bên tai bỗng mạnh hơn, gió lạnh vỗ vào màng nhĩ, lúc này thứ ồn ào hơn cả chính là nhịp tim cô.

Ván trượt đơn phong cách hơn ván trượt đôi, đặc biệt là cảm giác phấn khích khi lao xuống sẽ khiến nhịp tim của người trượt tuyết đạt ngưỡng 180. Nhưng hôm nay cô không trượt, thế mà nhịp tim lại cao hơn bình thường một chút.

Cô không thể điều khiển được tấm ván, chỉ có thể giao sinh mạng mình cho Chu Bẩm Sơn. Cảm giác vừa k*ch th*ch, vừa lo lắng, lại vừa phải tin tưởng đến tột cùng gần như muốn nhấn chìm cô.

Chu Bẩm Sơn chuyển hướng cực kỳ mượt mà, ngay cả khi đang ôm một người cũng không làm ảnh hưởng đến kỹ thuật điêu luyện của anh.

Khi đi qua Văn Trừ, anh ta ngớ người hét lớn: “Ôi trời! Thằng cốt của tôi! Ngầu dữ vậy!”

Chu Bẩm Sơn không thèm để ý đến anh ta. Anh rất tập trung trượt, vì sợ làm cô ngã.

Một lần trượt rất nhanh. Khi xuống đến nơi, Chu Bẩm Sơn dừng lại vững vàng rồi mới đặt cô xuống.

“Vui không?” Anh hỏi.

Lâm Ấu Tân hưng phấn gật đầu: “Vui ạ!”

Anh cười gõ gõ vào kính trượt tuyết của cô: “Muốn chơi nữa không?”

“Muốn ạ!”

Anh dang tay ra: “Lên đi.”

Buổi sáng hôm nay tuyết ở khu trượt tuyết rất mềm. Lần thứ hai từ đỉnh núi lao xuống, những hạt tuyết bay tứ tung bên cạnh, cô không kìm được đưa tay ra bắt lấy. Cảm giác thật kỳ diệu.

Trước đây khi đến đây trượt tuyết, cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện bắt những hạt tuyết ấy, cũng chưa bao giờ ngắm kỹ mặt trời lúc 10 giờ sáng ở khu trượt tuyết.

Thay vào đó là cạnh tranh, đuổi bắt và thi đấu với những người mà cô khó lòng quên được.

Lần này đến đây, cô từng nghĩ mình sẽ chạnh lòng, sẽ suy sụp, nhưng không hề.

Ngay cả bản thân cô cũng kinh ngạc trước sự thay đổi này.

Cuối cùng, Chu Bẩm Sơn bế cô trượt ba lần rồi mới kết thúc.

Cả nhóm dự định ăn trưa ở khu trượt tuyết rồi mới quay về thành phố. Từ Trừng Ninh nhớ món cá ngừ vây xanh hôm qua chưa kịp ăn nên đề nghị quay lại khách sạn của nhà họ Lâm để ăn.

Khúc Tĩnh Đồng cũng nhiệt tình mời họ: “Các đầu bếp ở khách sạn nhà bọn này đều từng làm cho tiệc quốc gia cả đấy. Món nào cũng biết làm hết trơn. Cả món Nhật cũng không tệ, nguyên liệu đều được vận chuyển bằng đường hàng không, mọi người đến thử đi.”

Vẻ mặt Chu Bẩm Sơn không có chút sơ hở nào, chỉ mỉm cười nhạt nhòa: “Được.”

Lâm Ấu Tân và Từ Trừng Ninh trước đây đến trượt tuyết đã mở một chai rượu chưa uống hết, cất ở đây. Cô ấy  bảo mọi người cùng mang qua.

Quản lý bộ phận ẩm thực nghe nói hai tiểu thư nhà họ Lâm đến, đích thân mang rượu đến phòng riêng.

Lúc đó, Lâm Ấu Tân đang cùng Chu Bẩm Sơn xem thực đơn món tráng miệng, tư thế vô cùng thân mật. Quản lý bộ phận ẩm thực bước vào, nhìn quanh một vòng, khi thấy người đàn ông bên cạnh Lâm Ấu Tân thì khựng lại.

Anh Lương giờ lại trông như thế này ư? Chẳng lẽ anh ấy đi phẫu thuật thẩm mỹ rồi à?

“Cô Lâm, cô Từ, đây là rượu của hai cô.” Người quản lý cố gắng nhìn rõ hơn một chút.

“Vâng, cứ để đó cho nó lạnh đi ạ.”

Lâm Ấu Tân nói mà không ngẩng đầu lên, chỉ mải xem món kem xoài trong thực đơn và nói với người bên cạnh: “Em muốn ăn món này.”

“Lạnh quá. Em đừng ăn lạnh, đổi món khác đi.”

Trong lòng người quản lý lại run lên, mồ hôi vã ra như tắm.

Nghe giọng nói thì đúng là người đàn ông đã gọi điện thoại hôm qua, nhưng ngoại hình này thì chắc chắn không phải anh Lương.

Một người hoang dã, một người nghiêm chỉnh. Hai người họ hoàn toàn không cùng tuýp người mà!

Khúc Tĩnh Đồng là người đầu tiên nhận ra sự bất thường của người quản lý, cô ấy nhẹ nhàng hỏi: “Anh Triệu, còn có chuyện gì sao?”

Những người trên bàn cũng lần lượt nhìn sang. Lâm Ấu Tân vốn luôn thân thiện, cô cũng hỏi: “Có việc gì không? Khách sạn có vấn đề gì à?”

Chu Bẩm Sơn liếc nhìn về phía người quản lý, mỉm cười như thể đã đoán trước được, không nói gì.

“Không có, không có, khách sạn mọi thứ đều tốt cả.” Anh Triệu bị nhìn đến mồ hôi lạnh chảy ròng, càng không dám nói thẳng ra. Anh ta chỉ ra hiệu bằng mắt, muốn nói chuyện riêng với Khúc Tĩnh Đồng, người được xem là dễ nói chuyện nhất.

Khúc Tĩnh Đồng không hiểu chuyện gì cũng đi theo ông ấy ra ngoài.

“Có chuyện gì vậy?”

Sau khi đóng cửa phòng riêng, quản lý Triệu gần như muốn quỳ xuống: “Cô Khúc, tôi đã mắc một sai lầm lớn rồi! Cô cứu tôi với! Hôm qua tôi nhận điện thoại đặt món từ phòng của cô Lâm, là người đàn ông bên cạnh cô ấy gọi. Lúc đó tôi lỡ gọi nhầm tên anh ta. Cô xem, anh ta cũng không phản bác, tôi gọi gì anh ta cũng đáp đấy. Trời ơi, giờ phải làm sao đây?”

Khúc Tĩnh Đồng giật mình, có một dự cảm chẳng lành: “Anh đã gọi là gì?”

Quản lý Triệu thấy phản ứng của cô thì biết thân phận người đó không đơn giản, càng thêm tuyệt vọng:

“Tôi gọi anh ta là anh Lương! Cô cứu tôi với!”

Khúc Tĩnh Đồng: “!!!”

/

Trên đường về, Khúc Tĩnh Đồng cứ khư khư ôm trán. Cô ấy im lặng không nói, ánh mắt cứ đờ đẫn cả ra.

Lâm Ấu Tân thấy chị mình chẳng ăn uống gì nhiều vào bữa trưa, liền lấy vài thanh năng lượng trong túi đưa cho chị.

“Chu Bẩm Sơn đưa cho em trước khi đi đấy. Chị ăn chút lót dạ đi, còn một lúc nữa mới về tới nhà.”

Giờ đây, Khúc Tĩnh Đồng thực sự sợ khi nghe đến cái tên Chu Bẩm Sơn.

Đầu cô nàng càng đau hơn. Cô ấy quay lại nhìn em gái mình, sao tự nhiên con bé lại ngây thơ thế này vậy chứ? Bộ không nhận ra nguy hiểm sao?

Lâm Ấu Tân khó hiểu, vẫn đưa thanh năng lượng cho chị: “Ăn đi mà!”

“… Em tự ăn đi, chị không có khẩu vị.”

Khúc Tĩnh Đồng lén liếc mắt về phía Chu Bẩm Sơn. Người này vẫn một tay khoác lên vai Lâm Ấu Tân, vẻ mặt thản nhiên như không có chuyện gì, đang xem điện thoại. Khi cảm nhận được ánh mắt của Khúc Tĩnh Đồng, anh ngước lên. Ánh mắt đó của bình thản đến lạ thường, thậm chí còn lịch sự mỉm cười với cô ấy nữa chứ.

Mà Chu Bẩm Sơn chưa bao giờ cười với cô ấy cả!

Khúc Tĩnh Đồng hít một hơi lạnh, lập tức quay mặt đi, từ chối: “Không đói, không cần, không ăn. Em đừng quan tâm đến chị nữa!”

Chu Bẩm Sơn chắc chắn đã biết hết. Anh thậm chí còn biết rõ Lương Tiêu Thụ là ai, cũng như là quá khứ giữa cái người họ Lương này và em họ cô.

Nhưng vì anh đã quyết định nhẫn nhịn, nên Khúc Tĩnh Đồng cũng chẳng cần thiết phải nói ra. Hãy để họ tự giải quyết vậy.

Lâm Ấu Tân gãi đầu, không hiểu hành động của chị: “Sao lại phát điên thế, đến cơm cũng không ăn.”

Chu Bẩm Sơn vừa trả lời tin nhắn của Chu Tĩnh Thủy trên điện thoại xong: “Em giữ lại mà ăn, anh mang cho em đấy.”

“Làm người phải biết chia sẻ chứ.”

Anh cười một tiếng: “Em tốt bụng thật đấy.”

Ăn no nên Lâm Ấu Tân buồn ngủ. Chu Bẩm Sơn đỡ cô dựa vào vai mình để ngủ.

Chiếc xe việt dã bảy chỗ có tài xế lái, hành khách trên xe đều nằm ngổn ngang ngủ. Từ Trừng Ninh đeo tai nghe chống ồn, Văn Trừ thậm chí còn ngáy khò khò.

Khúc Tĩnh Đồng bực bội, ngủ không yên. Vô tình, cô ấy loáng thoáng nghe thấy một tiếng sột soạt nhẹ ở phía sau.

Cô ấy vén áo, vô tình quay đầu lại. Và rồi lại kinh ngạc mở to mắt.

Ở hàng ghế cuối cùng, Lâm Ấu Tân đã tựa vào Chu Bẩm Sơn ngủ thiếp đi. Một tay anh nắm tay Lâm Ấu Tân, tay kia vuốt những sợi tóc con lòa xòa trên trán cô ra sau tai.

Sau đó, anh nâng niu khuôn mặt nhỏ nhắn đang kề bên ngực mình mà nhẹ nhàng hôn lên tóc mai rồi đến trán, chóp mũi, má, môi. Cuối cùng, anh dừng lại rất lâu trên đôi môi cô.

Ánh mắt ấy, lộ rõ ra vẻ cuồng si.

Bình Luận (0)
Comment