Edit: Mỳ
Chiếc xe cuối cùng dừng lại ở một nhà hàng trên đỉnh núi, không xa đó là đài quan sát và một rạp chiếu phim xe hơi ngay cạnh.
Khi đỗ xe, cô mới nhận ra ở đây không ít người, nhà hàng trông cũng rất sang trọng. Thời điểm này chắc hẳn phải đặt trước mới có chỗ.
“Anh muốn đưa em đến đây ăn tối à?”
Thấy Chu Bẩm Sơn tháo dây an toàn, Lâm Ấu Tân có chút khó hiểu. Với tính cách chu toàn của anh, nếu đến một nhà hàng như thế này, đáng lẽ anh phải lên kế hoạch từ trước rồi chứ.
Anh khựng lại, lần đầu tiên bộc lộ sự ngượng ngùng: “Không vào ăn được không em?”
“…Lý do là gì thế anh?”
Anh ho nhẹ một tiếng: “Anh đặt muộn quá, hết chỗ rồi.”
Quả nhiên là vậy.
Lâm Ấu Tân khẽ cười, đôi mắt chớp chớp, cố tình làm khó anh: “Nhưng mà em đói rồi, phải làm sao đây?”
“Món ăn của họ có thể mang đi, ăn trong xe được không? Anh đã gọi sẵn rồi.”
Lâm Ấu Tân: “……”
Thật bất ngờ. Mỗi bước đi của anh đều nằm ngoài dự đoán của cô.
Thế nhưng, chính sự tùy hứng này lại khiến cô cảm thấy hào hứng. Cô bỗng dưng muốn biết bước tiếp theo anh sẽ làm gì.
“Có vẻ như em không có lý do gì để từ chối cả.”
“Em đợi anh một chút.”
Chu Bẩm Sơn đi rất nhanh, khi quay lại trên tay đã xách hai túi đồ ăn mang đi được đóng gói tinh tế. Anh mở cửa, ngồi vào xe, đặt đồ ăn ra ghế sau rồi khởi động lại.
Anh chẳng nói sẽ đi đâu, Lâm Ấu Tân cũng không hỏi, chỉ chờ đợi như đang mở một hộp quà bí ẩn.
Chiếc xe lại rời khỏi con đường chính, rẽ trái vào một con đường núi. Hai bên là những hàng cây khô xơ xác, xào xạc trong gió bấc.
Cho đến khi cách đó chừng 50 mét, một tấm biển hiệu mờ ảo xuất hiện, trên đó viết ba chữ lớn “Rạp chiếu phim Hoàng Hôn”.
Cô hơi ngạc nhiên, nhìn về phía người đàn ông bên cạnh.
Rõ ràng là Chu Bẩm Sơn cũng lần đầu đến đây, anh loay hoay tìm lối vào, cuối cùng cũng tìm thấy cổng xe ở phía bên phải. Anh đã mua vé trước, chỉ cần quét mã là vào được. Các con đường bên trong đều có chỉ dẫn, chỉ cần đi theo mũi tên là đến.
Hôm nay rạp chiếu phim không đông lắm, vẫn còn nhiều chỗ trống. Hai người đỗ xe ở vị trí khá gần trung tâm.
Khi động cơ xe tắt hẳn, cô không kìm được hỏi: “Tại sao mình lại đến đây vậy anh?”
Cô biết anh nhận ra tâm trạng cô không tốt, nhưng tại sao lại là một rạp chiếu phim xe hơi?
Trong khoang xe vang lên tiếng mở túi. Chu Bẩm Sơn lấy từng hộp đồ ăn ra, đặt lên bệ điều khiển giữa ghế lái và ghế phụ.
“Lần trước ở phòng chiếu phim, anh thấy em rất thích xem phim. Anh đoán nếu đến rạp chiếu phim bình thường em sẽ thấy chán, nên anh mới nghĩ đến đây.”
Lâm Ấu Tân nhướng mày.
Ngạc nhiên vì anh đoán trúng, và cũng ngạc nhiên hơn khi anh lại để tâm đến vậy.
Vả lại, đúng là cô chẳng mấy hứng thú với rạp chiếu phim, bằng chứng là ở nhà cô cũng đã sắm hẳn một phòng chiếu phim riêng.
“Cảm ơn anh, em rất thích.” Cô nhìn anh, nói bằng giọng chân thành: “Em nói thật đấy.”
Trái tim Chu Bẩm Sơn khẽ rung động, nhưng khi đưa chai nước rửa tay khô và đôi đũa cho cô, giọng anh vẫn điềm tĩnh như thường: “Thế thì tốt rồi.”
Bộ phim chiếu hôm nay là một tác phẩm cũcủa Châu Tinh Trì tên “Đường Bá Hổ Điểm Thu Hương”. Vừa mới bắt đầu xem, họ đã bắt gặp cảnh Châu Tinh Trì dùng hai tay kéo miệng, cười ha hả.
Khi đang bóc hộp đồ ăn lại vô tình nhìn thấy cảnh đó, cô khẽ bật cười khúc khích.
Tiếng cười rất nhỏ, rất khẽ, thoát ra từ cánh mũi.
Ngón tay Chu Bẩm Sơn khẽ nhúc nhích, anh cố nhịn không quay sang nhìn cô.
Lần lượt, những chiếc xe khác cũng đến. Đèn pha lướt qua cửa kính xe họ, một vệt sáng mờ ảo vụt qua khuôn mặt anh.
Bỗng nhiên, một ý nghĩ lóe lên trong đầu Lâm Ấu Tân. Cô quay sang người bên cạnh: “Hay là anh cũng đoán được em thích phim Hồng Kông nên mới chọn rạp này?”
“Không phải.” Chu Bẩm Sơn vừa thu dọn rác từ hộp đồ ăn, vừa đáp: “Nhưng đúng là anh đã có lựa chọn.”
“Anh đã chọn gì thế?”
Giờ đây, Lâm Ấu Tân cảm thấy Chu Bẩm Sơn thú vị vô cùng. Cách hành xử của anh luôn vượt ra ngoài dự đoán của cô.
Chu Bẩm Sơn khẽ ngừng lại, rồi nói: “Châu Tinh Trì.”
“Tại sao?” Lâm Ấu Tân nheo mắt: “Vì hai người đều họ Chu à?”
Anh cười, lắc đầu: “Vì anh thấy ông ấy là người thú vị nhất trên đời này.”
Và chắc chắn cũng thú vị hơn một vài người khác.
Lâm Ấu Tân ngẩn ra, lý do quái quỷ gì vậy?
Rạp chiếu phim trên xe hoạt động cả đêm. Đêm nay có vẻ là một “đêm đặc biệt của phim Hồng Kông”, sau khi chiếu xong phim của Châu Tinh Trì, đến lượt Vương Tinh, rồi đến Từ Khắc, Vương Gia Vệ…
“Em buồn ngủ rồi à?”
Khi đồng hồ gần điểm một giờ, Chu Bẩm Sơn thấy tốc độ chớp mắt của cô chậm dần, rõ ràng là đã mệt.
“Hơi buồn ngủ nhưng mà em lại không muốn ngủ, cũng không muốn về nhà.”
Lâm Ấu Tân khoanh tay. Cô đã cởi giày từ lúc nào, ngồi nghiêng người trên ghế phụ, hai chân khép lại và đắp áo khoác của Chu Bẩm Sơn.
Đã lâu lắm rồi cô chưa được trải qua cảm giác bất ngờ đến mức thú vị như thế này. Trạng thái hiện tại rất tốt, không phải suy nghĩ gì cả, không phải bận tâm gì cả.
Không phải nghĩ đến Lê Thanh, không phải nghĩ đến ông nội, cũng chẳng phải nghĩ đến bất cứ ai hay điều gì làm cô phiền lòng.
Không biết đã xem thêm bao lâu, điện thoại trong túi cô bỗng rung lên.
Cô mò mẫm lấy ra xem, là tin nhắn Lê Thanh gửi từ ba tiếng trước. Mạng ở đây có vẻ chậm nên tin nhắn đến trễ.
[Mẹ: Mẹ không sao đâu, cảm ơn con đã quan tâm nhé (mặt cười). À, hôm nay là Tết Dương lịch đúng không, mẹ chúc con một năm mới vui vẻ!]
[Mẹ: Chuyển khoản: 88888.]
Cô nhìn chăm chú vào con số đó. Lâm Ấu Tân không nhận tiền, tiện tay nhấn vào phần trang cá nhân của bà.
Ảnh bìa và ảnh đại diện đều là hình con gái út của bà. Dòng trạng thái mới nhất được đăng vào hôm nay.
[Chúc mừng năm mới! Chúc chồng và con gái yêu của mẹ luôn khỏe mạnh, mãi mãi vui vẻ! Hai người là những người mẹ yêu nhất trên đời!]
Kèm theo là bức ảnh cả gia đình ba người ôm nhau, mặt kề mặt.
Thời gian dường như chẳng để lại dấu vết gì trên gương mặt Lê Thanh, mà ngay cả bức ảnh này cũng quen thuộc đến kỳ lạ.
Cô lướt lại vài lần, quay về khung chat giữa cô và Lê Thanh.
Hình nền cuộc trò chuyện cũng xác thực điều đó.
Một bức ảnh cũ, lúc đó cô mới bảy tuổi, mặc váy công chúa màu hồng được Lê Thanh bế trên tay. Lâm Kiểm Chương đứng sau ôm cả hai mẹ con.
Họ cũng từng là một gia đình ba người.
Một cảm giác ẩm ướt dâng lên trong lòng, cô dường như thực sự đã bị người thân ruột thịt quên lãng.
Mẹ cô đã quên là bà cũng từng có một người con gái.
So với không còn yêu, cái cảm giác bị lãng quên ấy, dường như còn tàn nhẫn hơn.
“Lạnh không, anh bật sưởi lên chút nhé.”
“Không cần đâu anh.”
Ngón tay Chu Bẩm Sơn định vặn nút điều chỉnh khẽ khựng lại, vì anh đã nghe thấy sự nghèn nghẹn trong giọng nói của cô.
“Được rồi.”
Cuối cùng, không biết họ đã xem thêm bao lâu, mãi đến rạng sáng, chiếc xe mới khởi động trở lại. Lâm Ấu Tân lau đi chút nước mắt nơi khóe mi, hỏi anh: “Mình về à anh?”
Trong lời nói của cô, không giấu được sự miễn cưỡng.
Chu Bẩm Sơn cũng không có ý định về. Giọng anh trầm ấm: “Không về.”
“Vậy mình đi đâu?”
Anh im lặng.
Vẫn không có câu trả lời chắc chắn.
Thôi kệ, cô không muốn nghĩ nữa. Đi đâu thì đi vậy.
Chiếc xe lăn bánh ra khỏi bãi đậu xe, biển điện tử “Rạp Chiếu Phim Hoàng Hôn” dần trở nên bớt chói lòa hơn trong màn đêm xanh sẫm của rạng sáng.
Chu Bẩm Sơn lái xe ra đường, đi về phía Đông.
Con đường nhựa trên núi rất dễ đi. Khi xe bắt đầu đi vòng, cô mới nhận ra là họ đang lên núi.
“Mình… đi ngắm mặt trời mọc à?” Cô dè dặt đoán.
“Anh đã phải nghĩ mãi mới ra đấy, em đừng đoán trúng mà.”
Giọng nói nghiêm túc của anh khiến không gian im lặng trong xe trở nên sống động hơn.
Lâm Ấu Tân khẽ cười, nhưng rồi khóe mắt lại cay xè không kìm được, nụ cười trên môi méo xệch.
Đột ngột, cô cúi đầu, che mặt lại, giọng run run: “Cảm ơn anh…”
Vào những lúc như thế này, cô lại sợ hãi khi bỗng nhiên được người khác đối xử bằng cả tấm lòng.
Nghe thấy tiếng nức nở ngày càng nặng nề bên tai, cổ họng Chu Bẩm Sơn khô khốc. Trái tim anh đau nhói, nhưng lại cảm thấy bất lực.
“Ấu Tân, anh đang lái xe. Em nín một lúc nhé, được không em?”
“…Vâng.”
Cô nức nở đáp lời, giống như một cái máy chỉ biết nói “vâng”, nhưng nước mắt thì vẫn cứ rơi không ngừng.
Chu Bẩm Sơn bất lực.
Cuối cùng, khi lên đến đài quan sát trên đỉnh núi, trời đã hơi sáng. Chu Bẩm Sơn đỗ xe, xuống xe rồi mở cửa ghế phụ.
“Qua ghế sau đi em.”
Lâm Ấu Tân không hiểu, nhưng vẫn ngoan ngoãn xuống xe, đi về phía ghế sau. Anh cũng lên xe theo, chỉ trong giây lát, cô đã được bế ngồi vào lòng anh.
Chưa kịp kinh ngạc, bàn tay ấm áp của anh đã đỡ sau gáy cô, kéo cô vào lòng. Giọng anh trầm thấp, đầy xót xa: “Khóc đi em. Ít nhất là em khóc trong vòng tay anh, đừng tự khóc một mình nữa.”
Khoảnh khắc được anh vỗ về, dỗ dành, nước mắt cô như bờ đê bị vỡ.
Một cái hố trong lòng cô như bị xé toạc, tất cả những tủi hờn của mười mấy năm qua đều tuôn trào.
Cảm giác ấy như đưa cô trở lại ngày Lê Thanh rời đi.
Bà ấy đứng trước cánh cổng biệt thự nơi họ đã sống mười năm, tay xách va li, bên cạnh còn có một người đàn ông khác.
Bà nói: “Viên Viên, con không thể ích kỷ như thế. Mẹ không thể ở vậy cả đời vì bố con được. Nhưng con yên tâm, mẹ mãi mãi yêu con. Con là con gái cưng của mẹ.”
Cô đã tin và rồi sau đó, Lê Thanh có một người con gái cưng mới.
Và ngày Lương Tiêu Thụ rời đi, anh ta cũng nói những lời tương tự.
Anh ta nói: “Lâm Ấu Tân, chia tay là chia tay. Nếu em muốn một lý do, được thôi, là anh đã chán sau tám năm bên nhau rồi, anh không còn yêu em nữa. Lý do này đủ chưa? Em đừng làm bộ công chúa nữa, chẳng có ai ở bên em cả đời đâu, anh càng không muốn quỳ gối sống cả đời trước mặt em và gia đình em. Thế đủ chưa! Hãy để anh đi đi!”
Cô đã nghĩ là do mình chưa đủ tốt, đã làm tổn thương lòng tự trọng của anh ta. Nhưng chỉ một thời gian ngắn sau, anh ta đã công khai hẹn hò với một cô tiểu thư khác.
Cô không hề muốn trách cứ ai, chỉ là cảm thấy rất đau lòng.
Hai mươi sáu năm qua, cô chưa từng làm điều gì xấu, thậm chí còn sống như một người tốt đến mức như một con ngốc. Vậy tại sao cô lại phải trải qua những chuyện này đây chứ?
Hai người quan trọng nhất trong cuộc đời cô, một người chiếm mười năm, một người chiếm tám năm, nhưng cả hai đều nói với cô những lời như thế.
Giống như hai cái tát, giáng thẳng vào mặt cô.
Chẳng lẽ cô không xứng đáng để họ ở lại sao? Cô không xứng đáng được yêu thương sao?
Đối với họ, vứt bỏ cô có thật sự dễ dàng đến thế, không hề có chút áy náy hay gánh nặng nào?
Hay là, chính người sống tình cảm và hoài niệm như cô mới là sai lầm?
Như những chiếc kim nhọn li ti, đâm đi đâm lại, nhắc nhở cô rằng: họ không yêu cô, cô không xứng đáng.
Dù cô có chống lại và từ chối những chủ nghĩa thấp hèn của phụ nữ là theo đuổi tình yêu đến mức nào đi nữa, thì cô vẫn bị tổn thương bởi bản chất con người.
Lâm Ấu Tân nức nở không thành tiếng, đau đớn tột cùng.
Người đang ôm cô cũng cảm nhận được nỗi đau tương tự qua từng cái chạm da thịt.
Chu Bẩm Sơn lặng lẽ ôm cô, tim anh như bị cắt từng nhát.
Anh chưa bao giờ thấy cô như thế này.
Cô luôn lạc quan, hoạt bát, tràn đầy năng lượng tích cực. Dù không vui, diễn xuất điêu luyện cũng giúp cô che giấu hoàn hảo. Cô không thích gây rắc rối cho ai cả.
Và anh đã quen với một Lâm Ấu Tân như thế, nhưng lại bất lực trước cô của giây phút này.
Như Trình Hạo đã nói, nếu bây giờ anh chàng họ Lương có mặt ở đây, có lẽ cô sẽ không đau lòng đến thế.
Trên đỉnh núi, trời còn chưa sáng hẳn, thỉnh thoảng có những cơn gió bắc lạnh buốt thổi qua. Tiếng nức nở của Lâm Ấu Tân hòa lẫn vào trong đó.
Cuối cùng, không biết đã khóc bao lâu, tiếng nức nở của cô dần nhỏ lại, giống như một con thú nhỏ, cuộn tròn, thở khe khẽ, như thể đã quá mệt mỏi, rồi từ từ bình tâm trở lại.
“Có cần giấy không em?” Anh bất ngờ lên tiếng, giọng hơi khàn và mệt mỏi.
“Vâng…”
Chu Bẩm Sơn lấy khăn giấy từ hộp đựng đồ đưa cho cô.
Sau khi lau khô hết nước mắt, nước mũi, Lâm Ấu Tân mới chợt nhận ra mình thật xấu hổ: “Xin lỗi, em hơi xúc động quá.”
“Không sao.” Chu Bẩm Sơn nhìn ra ngoài cửa sổ: “Mặt trời mọc rồi.”
Cô phản ứng chậm chạp một chút, rồi đưa mắt nhìn theo ngón tay anh.
Mặt trời ló rạng từ phía Đông, một vầng thái dương rực rỡ từ từ nhô lên khỏi đường chân trời. Ánh nắng dịu dàng, ấm áp xuyên qua cửa kính xe, chiếu lên người họ.
Cô nép trong lòng Chu Bẩm Sơn, khẽ nhắm mắt lại. Cảm nhận sự v**t v* của ánh mặt trời, cô lại muốn khóc.
Thật ấm áp, ấm áp đến mức muốn khóc.
Chu Bẩm Sơn cũng cảm thấy ấm lòng vì ánh nắng, anh cúi đầu, dùng ngón tay khẽ chạm vào đôi mắt sưng húp của cô.
“Tâm trạng em đã khá hơn chưa?”
Cô nhắm mắt lại, hàng mi khẽ rung: “Khá hơn nhiều rồi, cảm ơn anh.”
“Không có gì. Em muốn về chưa?”
“Em muốn ở lại thêm một lát nữa.”
Cuối cùng, họ ở lại cho đến khi mặt trời lên hẳn rồi mới chuẩn bị lái xe xuống núi.
“Anh không hỏi em à?” Trước khi đi, cô nắm lấy tay áo của Chu Bẩm Sơn.
Anh khẽ thở dài: “Em muốn nói không?”
“Được không? Có được không? Em muốn nói không?”
Anh dường như luôn dành quyền lựa chọn cho cô.
“…Thật ra cũng chẳng có gì đâu.”
Cô cúi mặt xuống, ngón tay mân mê cúc áo sơ mi của anh: “Chỉ là một chút chuyện tình cảm gia đình rắc rối thôi. Anh hẳn cũng biết ít nhiều rồi, nhắc lại cũng chẳng ích gì.”
Chu Bẩm Sơn gật đầu: “Lần nào em cũng đau lòng như thế này, khóc nhiều như thế sao?”
“…Không hẳn. Trước đây, khi em ở bên…” Cô khựng lại, cố ý né tránh: “…khi ở bên bạn bè, sẽ tốt hơn một chút.”
Bạn bè…
Chu Bẩm Sơn hiểu ra, im lặng một lúc rồi hỏi: “Là anh chàng họ Lương kia sao?”
Cảm giác níu kéo từ chiếc cúc áo sơ mi mạnh hơn, Lâm Ấu Tân mở to đôi mắt hoảng hốt nhìn anh.
Họ chưa bao giờ thẳng thắn nói chuyện này. Nếu là một tháng trước, có lẽ cô có thể đường hoàng nói ra, nhưng lúc này, cô thấy hơi… không ổn.
Cô thậm chí còn đang ngồi trên đùi anh.
Chu Bẩm Sơn nhìn thấy toàn bộ vẻ hoảng hốt trong mắt cô, anh khẽ mỉm cười: “Không sao đâu. Trước khi đăng ký kết hôn, em đã nói rồi, em vẫn chưa quên được anh ấy. Và anh cũng đã hứa, chúng ta còn ở bên nhau cả đời mà. Anh có thể từ từ ở bên em để em quên đi.”
“Nếu sau này em vẫn buồn, không thể giải tỏa được… em vẫn có thể liên lạc với anh ấy, gặp anh ấy, không cần để ý đến cảm nghĩ của anh, chỉ cần em vui là được.”
Trong khoảng thời gian Lâm Ấu Tân khóc đến run rẩy, anh đã suy nghĩ rất thấu đáo.
Giống như tám năm đã qua, nếu ở bên họ khiến cô hạnh phúc, thì anh hoàn toàn có thể là một người qua đường trong câu chuyện tình yêu của họ.
Nhưng Lâm Ấu Tân đã bị lời nói của anh làm cho choáng váng, không thốt nên lời.
“Không phải, em không có ý đó. Sau khi chia tay, em không còn liên lạc với anh ấy nữa. Kể cả sau này cũng sẽ không liên lạc.”
Đầu óc cô bỗng trở nên lộn xộn, không biết phải diễn đạt thế nào.
Nếu nói trong lòng cô không còn Lương Tiêu Thụ nữa, anh có tin không? Mới đầu còn nói không quên được, vậy mà chỉ hơn một tháng đã quên sạch rồi sao? Nghe thế nào cũng giống một lời bào chữa.
Cô bối rối gãi đầu: “Có lẽ trước đây em diễn đạt sai, đại loại là… tất cả đã qua rồi, em và anh ấy chia tay rất dứt khoát. Anh đừng nghĩ nhiều.”
Chu Bẩm Sơn im lặng nhìn cô một lát: “Được rồi, anh biết rồi.”
Anh quá bình tĩnh, rõ ràng là không tin.
Cũng phải, sau khi cô nói những lời đó, anh nghĩ vậy cũng là điều bình thường.
Lâm Ấu Tân dựa vào lòng anh, đột nhiên cảm thấy mất hết sức lực, kèm theo cả một chút áy náy.
“Em muốn về nhà, hay ngồi thêm một lát nữa?” Anh đưa tay, khẽ chạm vào má cô.
Vẫn dịu dàng như mọi khi.
Lâm Ấu Tân nhíu mày nhìn anh, nhất thời không nói gì.
Chu Bẩm Sơn bị cô nhìn với ánh mắt phức tạp đó, bỗng nhiên cúi đầu cười.
Anh khẽ ngừng lại, rồi nói: “Anh nghe người khác nói, bạn trai cũ của em là một người rất thú vị, hai người có vô số chuyện để nói.”
“Nhưng Ấu Tân à, anh rất tiếc vì anh không phải người như thế. Anh thậm chí phải nhờ đến Châu Tinh Trì mới có thể tỏ ra thú vị.”
“Anh đưa ra lời đề nghị kia không phải vì anh không tin vào nhân cách của em, cũng không phải anh không có lòng tự tôn của một người đàn ông. Anh chỉ mong em hạnh phúc, chứ không phải muốn em gánh thêm một gánh nặng. Em hiểu ý anh không?”
Ánh nắng ban mai càng lúc càng tràn ngập trong xe, mang theo mùi cam chanh thoang thoảng.
Cô cảm nhận được một nguồn sức mạnh ấm áp đang từ từ thấm vào cơ thể, xua tan mọi u ám của đêm qua.
Như ánh nắng lại một lần nữa chiếu vào mi mắt, ấm áp đến mức muốn rơi lệ.
Anh quá tốt, tốt đến mức khiến cô cảm thấy xót xa.
“Em hiểu.”
Dứt lời, người không biết phải báo đáp thế nào bỗng nhiên nhìn chằm chằm vào anh, rồi đưa tay ôm lấy cổ anh, run rẩy ngẩng đầu lên.
Không có ý định gì cụ thể, chỉ đơn giản là muốn làm như vậy.
Chu Bẩm Sơn cảm nhận được một nụ hôn đặt lên môi anh.
Trái tim anh rung lên dữ dội, vẻ mặt sững sờ: “Em…”
Đây là lần đầu tiên cô chủ động, trong lúc tỉnh táo.
“Em đã định cả tuần này sẽ không hôn anh.” Lâm Ấu Tân ôm cổ anh, những giọt nước mắt cảm động hôm nay lại không kìm được mà rơi xuống: “Đêm trước anh đã bắt nạt em mà không được sự đồng ý, em giận lắm.”
Hóa ra là vì lý do này, thảo nào ăn sáng cô không nói chuyện với anh.
“Anh xin lỗi, sau này anh sẽ hỏi em trước.” Chu Bẩm Sơn ôm chặt cô vào lòng, dịu dàng lau đi nước mắt trên mặt cô: “Bây giờ, còn giận không?”
“Bây giờ em hơi cảm động, nên quyết định tạm thời không truy cứu nữa.”
“Đáng yêu quá.” Chu Bẩm Sơn không nhịn được cười.
Lâm Ấu Tân “dạ” một tiếng, nhìn anh: “Được rồi, anh muốn hôn không?”
Mắt anh trầm xuống, có vẻ hơi đắn đo trước lời mời gọi của cô: “Ấu Tân, em…”
Là vì cảm động hay là… ?
“Em muốn. Anh có muốn hôn không, loại hôn sâu ấy.”
Từ đầu cô đã không hề bài xích anh, bây giờ lại càng không.
Quyền chủ động được chuyển giao không ảnh hưởng đến hành động của anh. So với anh chủ động, việc Lâm Ấu Tân chủ động càng khiến anh hưng phấn hơn.
Tiếng nói chìm vào trong nụ hôn, nhanh chóng tạo ra những âm thanh “chụt chụt” ướt át.
Cô nhắm mắt lại, tự giác hé miệng rộng hơn, bởi vì cô thật sự rất cảm động, thậm chí là biết ơn.
Sự thấu hiểu và yêu thương mà Chu Bẩm Sơn dành cho cô, ngay cả Lê Thanh cũng không thể làm được.
Họ mới ở bên nhau chỉ hơn một tháng mà thôi.
Oxy trong xe bắt đầu loãng dần, nhiệt độ tăng cao. Lâm Ấu Tân từ ngồi nghiêng trên đùi anh, chuyển sang ngồi d*ng ch*n, ôm chặt lấy cổ anh. Bàn tay anh cũng ôm chặt eo cô, bụng hai người khẽ cọ xát. Bàn tay anh không ngừng v**t v* lưng cô, đầy khao khát.
“Ấu Tân, đáp lại anh…”
Trong khoảnh khắc nụ hôn tạm dừng, Chu Bẩm Sơn thở hổn hển, khẽ thì thầm vào tai cô. Khao khát trong cơ thể anh bắt đầu dâng cao, anh cảm thấy chưa đủ, anh muốn nhiều hơn nữa.
Trong chuyện này, Lâm Ấu Tân quả thật có kinh nghiệm hơn anh. Cô khẽ thè lưỡi ra, cuốn lấy lưỡi anh, rồi nhẹ nhàng nuốt xuống.
“Thế này được không?”
Giọng nói nhẹ nhàng vừa dứt, như một công tắc được bật, nụ hôn của anh càng thêm dữ dội, như một con thú hoang, hôn đến mức cô phải ngửa đầu ra sau.
“Chưa đủ, tiếp tục đi.” Chu Bẩm Sơn giữ chặt lấy cô.
Hai cơ thể áp sát vào nhau, những thay đổi trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Cô mặc rất ít, cảm nhận vô cùng rõ ràng.
Khi nụ hôn quá mãnh liệt khiến anh đè xuống, cả hai cùng giật mình.
Lâm Ấu Tân đặc biệt bất ngờ, th* d*c nhìn anh:
“Anh… được sao?”