Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách

Chương 30

Edit: Mỳ

Cô ngây ngô hỏi một câu, khiến không khí lãng mạn nồng nàn ban đầu tan biến ngay lập tức.

Chu Bẩm Sơn từ từ nới lỏng vòng tay ôm eo cô, im lặng vài giây rồi nhìn cô: “Em nói vậy là có ý gì?”

Nhiệt độ trong xe từ nóng bỏng dần trở lại bình thường. Cô vẫn ngồi trên đùi anh, ngỡ ngàng hé môi: “Em…”

Lúc này, cả hai đều đã thoát khỏi cơn cuồng nhiệt của nụ hôn, đầu óc tỉnh táo trở lại. Mãi đến khi cô cất lời, mới nhận ra mình chẳng thể nói thêm được gì nữa.

Lâm Ấu Tân khẽ liếc nhìn anh, ấp úng thử nói: “Chúng ta kết hôn hơn một tháng rồi mà… em cứ nghĩ là…”

Nghĩ là một chuyện, trêu chọc với đám bạn lại là một chuyện khác, nhưng nói ra thì có chút ngượng ngùng. Hơn nữa, cũng mới chỉ hơn một tháng thôi, suốt bảy tám năm qua không hề gặp mặt, cứ như người xa lạ vậy, không làm gì cũng là điều dễ hiểu! Có gì mà phải vội chứ!

Cô xấu hổ nhắm mắt lại, thở hắt ra: “Khụ, hay là anh cứ coi như chưa nghe thấy gì đi. Em thật sự không cố ý, cũng không có ý nghi ngờ anh ‘không được’. Xin lỗi…”

Chu Bẩm Sơn nheo mắt lại, càng im lặng hơn. Anh không ngờ trong lòng cô lại nghĩ như thế.

Anh không thể xác định được ngay là do mình quá chậm, hay do kinh nghiệm trong quá khứ khiến cô không quen với nhịp độ của anh. Gần như ngay lập tức, anh nghĩ đến người đó, vẻ mặt trở nên nặng nề. Niềm vui sướng vừa có được nhờ nụ hôn chủ động của cô, trong khoảnh khắc đã rơi xuống điểm đóng băng, sự ghen tuông và giận dữ bủa vây lấy trái tim.

Anh thậm chí còn quên mất, vừa nãy chính anh còn khuyên cô, sau này không vui thì cứ tìm người cũ kia. “Về nhà trước đã.” Anh lạnh lùng nói.

Trên đường xuống núi, cả hai không nói thêm lời nào. Dọc đường có khá nhiều xe từ rạp chiếu phim trở ra, có lẽ cũng là những người đã xem phim thâu đêm rồi về.

Lâm Ấu Tân lục điện thoại trong túi, vô tình chạm vào một cái chai nhỏ màu xanh, là một chai nước súc miệng chỉ còn lại một chút, rơi vào khe ghế. Cô nhặt lên, nhét lại vào ngăn đựng đồ.

“Lần sau em sẽ mua một chai mới cho anh,” cô chỉ vào chai nước súc miệng, tìm chuyện để nói.

Tối qua họ không định về nhà, đã ăn uống và xem phim tại rạp chiếu phim drive-in đến tận khuya. Khi cô vào nhà vệ sinh tẩy trang, tiện thể dùng luôn chai nước súc miệng dự phòng trong xe của anh. Chai nhỏ tiện dụng vốn dĩ không nhiều, hai người dùng chung nên gần như đã hết. Chuẩn bị sẵn sàng là thói quen sống của anh, trong xe ngoài nước súc miệng, lúc này trong ngăn đựng đồ còn có khăn giấy cồn, tăm bông sát khuẩn, băng cá nhân và các vật dụng sơ cứu cơ bản khác.

Chu Bẩm Sơn nhìn theo hướng tay cô, giọng điệu bình thản: “Được.”

Nhìn vẻ mặt đó của anh, Lâm Ấu Tân đoán là mình đã làm tổn thương lòng tự trọng của anh, cô thở dài, không khỏi tự trách bản thân. Sao lại có thể nói ra câu đó trong lúc đang hôn hăng say như vậy chứ?

Giờ thì hay rồi, anh ấy giận rồi.

Hôm nay trời đẹp, cô hạ cửa kính xe xuống một chút để không khí thoáng đãng, cũng để xua tan nỗi bực bội trong lòng. Khi đang xếp hàng xuống núi ở khúc cua, bỗng nghe Chu Bẩm Sơn đột ngột lên tiếng: “Ấu Tân, anh không phải là không muốn hay không thể làm chuyện đó.”

Cả người Lâm Ấu Tân bỗng cứng lại. Sao anh lại nhắc đến chuyện kia thế này?

“Anh chỉ cảm thấy như vậy đối với em, sẽ quá nhanh. Chúng ta chỉ mới kết hôn hơn một tháng thôi.”

Chu Bẩm Sơn siết chặt vô lăng, quai hàm căng thẳng, giọng nói kiềm chế: “Có thể đây không phải là nhịp độ mà em đã quen, nhưng anh mong em hiểu rằng, anh chỉ muốn tôn trọng em.”

Lâm Ấu Tân khẽ cau mày, hơi quay đầu lại. Lời này dường như không chỉ có ý nghĩa bề mặt, nhưng cô tạm thời chưa hiểu được.

Thức trắng cả đêm, Chu Bẩm Sơn dường như không có vẻ gì là mệt mỏi. Tóc vẫn gọn gàng, dù vừa hôn say đắm như vậy nhưng quần áo anh vẫn chỉnh tề, dáng vẻ tuấn tú, thanh lịch không thể xâm phạm: “Em không hiểu, anh nói rõ hơn đi.” Cô khó hiểu chớp mắt.

Cái gì mà nhịp độ cô đã quen? Cô đã quen với nhịp độ nào cơ chứ?

Chu Bẩm Sơn nhìn cô thật sâu, yết hầu khẽ động đậy, nhưng lại không biết phải nói thế nào. Thành thật mà nói, anh không hề muốn giúp cô nhớ lại quá khứ với người yêu cũ.

“Không có gì. Ngủ một lát trên xe đi, về đến nhà anh sẽ gọi em.”

Cuối cùng, anh chọn cách không nói gì cả.

/

Kỳ nghỉ Tết Dương lịch chỉ kéo dài một ngày, sau khi đi ngắm bình minh về, Chu Bẩm Sơn lại phải tới bệnh viện làm việc.

Mãi cho đến khi Lâm Ấu Tân về đến nhà mới biết, buổi sáng anh chỉ xin nghỉ đúng một tiếng đồng hồ. Đưa cô về xong, anh thậm chí còn không kịp tắm rửa đã phải đi làm ngay.

“Anh có chịu nổi không? Hay là xin nghỉ một ngày đi.” Cô lo lắng nói.

“Xin nghỉ đột xuất sẽ không được duyệt. Không sao đâu, tối nay anh ngủ sớm một chút là được.”

Lâm Ấu Tân nhíu mày nhìn anh một cái, nhưng cũng chẳng biết nói gì thêm.

Người bình thường làm sao có thể thức trắng đêm, rồi ngày hôm sau lại làm việc cả ngày được cơ chứ?

Lẽ ra hôm qua cô không nên hành hạ anh như vậy.

Trong lòng cô dâng lên một cảm giác tự trách.

“Thôi được rồi, nếu anh quá mệt không chịu nổi thì cứ gọi cho em, em sẽ tới đón anh ngay.” Cô nói.

Lông mày Chu Bẩm Sơn khẽ động, trái tim bỗng mềm nhũn ra. “Được.”

Cô gật đầu, tháo dây an toàn: “Vậy em lên nhà đây, anh lái xe cẩn thận nhé.”

“Ấu Tân.”

Chu Bẩm Sơn gọi cô lại ngay trước khi cô mở cửa.

“Sao thế?” Cô quay đầu lại.

Tiếng dây an toàn bên kia cũng được tháo ra, một bóng đen bỗng phủ xuống trước mặt cô.

Tiếp đến, bàn tay anh ôm lấy sau gáy cô, đầu lưỡi đẩy nhẹ hàm răng, chiếc lưỡi nóng bỏng tiến vào trong, quấn lấy đầu lưỡi cô, triền miên.

Lâm Ấu Tân không ngờ anh lại đột ngột như vậy, sững sờ trong giây lát rồi từ từ đưa tay ôm lấy cổ anh, chủ động đáp lại.

Thời gian của anh không có nhiều, sau khoảng mười phút hôn nhau, anh buông cô ra, dùng ngón cái lau đi vệt nước trên khóe môi cô, giọng nói khàn khàn: “Em vào nhà đi, trong nhà có sủi cảo đông lạnh của dì Tùy làm đó, đói thì lấy ra nấu ăn nhé.”

“…Vâng.”

“Vào đi.”

Mở cửa xuống xe, cô chạy thẳng lên lầu không hề ngoảnh lại. Cô cũng không biết Chu Bẩm Sơn đã rời đi lúc nào.

Việc đầu tiên khi về đến nhà chính là đi tắm.

Dòng nước ấm nóng lan tỏa khắp người, ngâm mình trong nước đến khi cơ thể mềm nhũn, cô đưa tay xuống chạm nhẹ. Cảm giác dính dáp như dự đoán, từ lúc ở trên xe đã ướt đẫm rồi.

Giống như hồi còn bé, cô lén cắt cây lô hội dì Tùy trồng, cái chất nhờn ướt át chảy ra, minh chứng rõ ràng vẫn còn in trên chiếc quần nhỏ đã thay.

Cô đỏ mặt, dìm cả người xuống nước.

/

Chu Bẩm Sơn ngồi trong xe hai phút để lấy lại bình tĩnh rồi mới bắt đầu lái xe khỏi chung cư Nam Sùng.

Đến bệnh viện là đúng chín giờ, vừa vào cửa đã nghe tin khoa bên cạnh xảy ra một sự cố y tế.

“Nhà người ta làm truyền thông, lại là một influencer nổi tiếng đó. Thôi toang, lần này coi như xong, bệnh viện mình chuẩn bị lên top trend rồi.”

Lý Tư Dã đang buôn chuyện hăng say, thấy Chu Bẩm Sơn đẩy cửa bước vào, bèn chào hỏi: “Anh Chu, anh đến rồi à.”

Chu Bẩm Sơn đặt điện thoại xuống rồi “Ừm” một tiếng: “Có chuyện gì thế?”

“À, chẳng là bác sĩ Vương ở khoa xương bên cạnh, do nhóm làm việc phối hợp sai sót nên khi mổ đã rạch nhầm bên, làm tổn thương đầu gối lành lặn của bệnh nhân. Giờ người nhà không buông tha, nhất quyết đòi bệnh viện phải đưa ra lời giải thích. Hơn nữa, bệnh nhân này lại làm truyền thông, vừa tỉnh lại đã đăng chuyện này lên mạng. Anh xem mà xem, bệnh viện mình sắp bị chửi rồi.”

Chu Bẩm Sơn nhíu mày, thầm nghĩ, đây không chỉ là chuyện bị mắng hay không.

Quả nhiên, những ngày sau đó, các cơ quan chức năng đã ban hành nhiều văn bản, yêu cầu chấn chỉnh nguyên nhân các vụ tai nạn y khoa, điều tra từ trong ra ngoài. Ngoài công việc thường ngày, tất cả các khoa ở Bệnh viện số 1 thành phố đều phải họp tự kiểm tra, tự sửa chữa, tan làm còn phải đi đào tạo.

Lâm Ấu Tân biết chuyện này là do Khúc Tĩnh Đồng than vãn trong nhóm chat.

Tĩnh Đồng: [Thật không hiểu nổi, khoa ngoại có vấn đề, sao khoa tâm lý bọn chị cũng phải tự kiểm tra, tự sửa chữa? Chị đâu có lên bàn mổ đâu! Ngày nào đi làm thôi là cũng đủ mệt rồi, tan làm còn phải họp rồi đào tạo nữa chứ.]

Lúc đó, Lâm Ấu Tân đã ở trong phòng tập để diễn thử vở kịch ‘Tiểu Hồ Tiên’. Vở kịch này sẽ công diễn sau Tết, thời gian rất gấp.

Nhưng Tô Thanh Hà lại còn bận lịch quay phim khác nên không phải buổi tập nào cũng đến được. Cả đoàn kịch gần đây ai cũng phàn nàn, thậm chí có người còn dọa bỏ đoàn. Cô linh cảm rằng họ cũng sắp gặp rắc rối rồi.

Cô chống cằm thở dài: [Ai cũng có nỗi khổ riêng. Đoàn kịch của em dạo này cũng không hòa thuận cho lắm, mặt thầy Cố lạnh lùng đáng sợ luôn.]

Khúc Tĩnh Đồng: [Nhắc đến lạnh lùng. Chị mới nhận ra Chu Bẩm Sơn đúng là không hổ danh với cái tên của anh ấy, chị đã được chứng kiến rồi.]

Chu Bẩm Sơn sao? Chuyện gì liên quan đến anh ấy cơ chứ.

Ấu Tân: [?]

Ấu Tân: [Đừng có mà đồn bậy.]

Khúc Tĩnh Đồng “hề hề” một tiếng, gửi cho cô một tấm ảnh. Đó là hình ảnh một cuộc họp và khóa đào tạo lớn của bệnh viện gần đây, các trưởng khoa và phó khoa đều đang phát biểu. Khúc Tĩnh Đồng đã chụp cận cảnh Chu Bẩm Sơn.

Khúc Tĩnh Đồng: [Suốt buổi mặt không chút cảm xúc, áp lực khí thấp đến mức âm. Mấy cô bé trong khoa chị cứ bảo, anh ấy không còn là ‘hoa sen trên núi cao’ nữa rồi, mà là ‘hoa sen băng trên núi trời’ ấy.]

Lâm Ấu Tân nhấn vào bức ảnh. Người đàn ông trong ảnh khoác áo blouse trắng, đeo cặp kính gọng mảnh màu đen, ánh mắt sắc lạnh, trông vô cùng lạnh lùng, cấm dục và khó gần.

Cô chớp chớp mắt, bất giác nhớ lại, khi anh hôn cô đâu có như vậy. Anh hung dữ cứ như muốn nuốt chửng cô vậy, cấm dục chỗ nào chứ?

Khúc Tĩnh Đồng lại gửi một đoạn video, cô tiện tay mở lên nghe.

Phong cách phát biểu của anh là kiểu súc tích, ngắn gọn, rất ít khi dùng các từ đệm như “à, ừm”, dứt khoát và không chút thừa thãi.

Hóa ra, anh ấy ở ngoài là một người như vậy sao?

Lâm Ấu Tân càng bất ngờ hơn nữa.

Bởi vì khi Chu Bẩm Sơn nói chuyện với cô, anh luôn kết thúc câu bằng những từ như “được không em, ổn không em, có được không em” chứ anh chưa bao giờ cứng nhắc đến thế.

Tĩnh Đồng: [Chắc chỉ có em chịu đựng được anh ấy. Người này lạnh lùng quá, đứng cạnh anh ấy chắc phải mặc áo khoác dày.]

Dường như sau khi từ khu trượt tuyết Cảnh Bình trở về, thái độ của Tĩnh Đồng đối với Chủ Bẩm Sơn đã thay đổi một cách tinh tế. Không còn gọi là “nam thần” nữa mà thỉnh thoảng lại có vài lời chê bai.

Tĩnh Đồng: [Thôi, chị không nói chuyện với em nữa. Hôm nay cuối cùng cũng kết thúc khóa đào tạo, chị phải về nhà ngủ bù đây.]

Ấu Tân: [Tạm biệt.]

Sau khi cúp máy, cô nghĩ đến Chu Bẩm Sơn, không biết anh đã về nhà chưa. Gần đây anh cũng đi sớm về muộn, trông rất mệt mỏi, không biết có cần ngủ bù không.

Thế là cô gọi một cuộc điện thoại, nhưng đợi đến khi chuông báo cuối cùng vang lên cũng không ai nhấc máy.

Có lẽ anh ấy vẫn còn đang bận.

Cô suy nghĩ một lúc, cất điện thoại đi rồi quay trở lại tập luyện.

/

Chiều hôm ấy, Chu Bẩm Sơn về nhà rồi ngủ thiếp đi. Tới khi nghe điện thoại rung, vừa mở mắt ra, cả căn phòng đã chìm trong bóng tối.

Anh nhíu mày, mò mẫm trong bóng tối mở khóa điện thoại. Có vài tin nhắn Chu Tĩnh Thủy gửi tới hẹn ăn tối, anh gác lại một bên, chỉ chú ý đến cuộc gọi nhỡ duy nhất của Ấu Tân.

Anh lập tức gọi lại.

“Ấu Tân.”

“Anh Chu, anh đang ngủ à?”

Giọng cô trong trẻo, xung quanh là những tiếng cười nói rộn ràng, huyên náo như giờ tan học.

“Ừ.” Anh xoa xoa thái dương, cảm thấy hơi đau đầu.

Gần đây anh ngủ quá ít, chỉ chợp mắt được hai tiếng cũng không thể hồi phục.

“Vậy anh đã ăn tối chưa? Tối nay đoàn kịch của em có tiệc, xong rồi tụi em sẽ qua nhà Tiểu Ninh ở lại, đêm nay không về đâu.”

Anh vừa định hỏi cô muốn ăn gì để anh nấu, nhưng nghe thấy vế sau thì lập tức đổi lời: “Anh ăn rồi, em cứ đi chơi đi, nhớ cẩn thận.”

“Vâng, vậy em cúp máy đây ạ.”

“Ừ.”

Cúp máy xong, anh lại nằm lại trong bóng tối, lười biếng đến mức không muốn bật đèn, cũng chẳng buồn nấu cơm, một mình ăn thì có gì hay ho đâu.

Điện thoại lại rung lên một lần nữa, anh vội cầm lấy, nhưng hóa ra lại là Chu Tĩnh Thủy.

Anh không chút biểu cảm nào mở tin nhắn ra, rồi lại khẽ nhíu mày.

Tĩnh Thủy: [Anh cả, anh đỡ hơn chưa? Bố mẹ nói muốn gặp anh với chị dâu, dạo này hai người có rảnh không ạ?]

Tĩnh Thủy: [Hôm Nguyên Đán anh bảo mệt nên không đến, bố giận lắm đó. Bố nói hai người dù thế nào cũng phải sắp xếp thời gian đến gặp ông ấy. Anh ơi, em ở giữa cũng khó xử lắm.]

Hôm đó để đi cùng Ấu Tân, anh đã viện cớ không khỏe. Nhưng thực ra, dù anh có ốm thật hay không, họ cũng chẳng bận tâm, thứ họ quan tâm chỉ là anh có xuất hiện hay không, có giữ thể diện cho họ không.

Anh lãnh đạm nhìn tin nhắn của Chu Tĩnh Thủy, rồi trả lời: [Mẹ tôi đã mất từ rất lâu rồi, sau này đừng gọi tôi như thế. Hơn nữa, bệnh viện của tôi rất bận, không có thời gian.]

Gửi xong, anh mặc kệ Chu Tĩnh Thủy nói gì thêm, tắt luôn điện thoại.

Lâm Ấu Tân ngồi trong quán bar một lúc thì cảm thấy lòng không yên, bèn chào Tiểu Ninh rồi nói muốn về nhà.

“Về nhà à? Có chuyện gì sao?”

“Chu Bẩm Sơn hình như không được khỏe lắm, tớ về xem sao.”

Từ Trừng Ninh nâng ly rượu, ngạc nhiên mở to mắt nhìn cô: “Anh ta là bác sĩ, không khỏe thì cần gì cậu phải về chăm?”

Lâm Ấu Tân không biết giải thích thế nào, chẳng lẽ nói, từ đêm Nguyên Đán anh đưa cô đi chơi thâu đêm, anh đã không được nghỉ ngơi đàng hoàng, cũng vì thế cô cảm thấy vô cùng áy náy?

“…tớ chỉ về xem một chút thôi.”

Cô không uống rượu, rời quán bar lái xe thẳng về căn hộ Nam Sùng.

Vừa vào cửa, căn phòng tối đen, chẳng giống như đã nấu nướng gì cả.

Cô đặt chìa khóa xe ở gần cửa, thay dép rồi đi vào trong.

Mở cửa phòng ngủ chính, một cục lớn nổi lên trên phần giường mà Chu Bẩm Sơn thường nằm.

Cô nhìn đồng hồ, mới có 8 giờ.

Anh lại ngủ một mình như thế này sao?

Cô nhẹ nhàng bước tới. Anh nằm nghiêng, khoanh tay, lông mày hơi nhíu lại.

Trông anh như đang ngủ say, lại giống như đang chịu đựng sự khó chịu của cơ thể.

Cô chần chừ một chút, rồi đưa tay chạm lên trán anh.

Hình như không sốt lắm?

Thế là cô lại sờ thêm một lần nữa, nhưng khi định rút tay về, cổ tay cô đã bị anh nắm lấy.

“Không phải em đi chơi à?” Giọng anh khàn khàn.

Đôi mắt mỏng hé mở, dưới ánh trăng, đôi mắt lạnh lùng nhìn cô.

“…Em lo anh bị ốm, nên về xem sao.” Cô cúi đầu: “Em thấy giọng anh qua điện thoại không bình thường lắm.”

Chu Bẩm Sơn hơi sững lại, lặng lẽ nhìn cô.

Chưa từng có ai có thể nghe ra được anh có ổn hay không qua giọng nói, mà cũng chẳng có ai muốn làm điều đó cả.

Tất cả mọi người đều cho rằng anh có tính cách lạnh lùng như vậy, gần như không ai muốn đến gần anh.

Chỉ có cô, là người đầu tiên muốn lại gần anh, giống hệt như hồi bé.

Lâm Ấu Tân bị anh nhìn đến đỏ mặt, khẽ giãy tay: “Anh có đói không, bánh sủi cảo đông lạnh mà dì Tùy làm vẫn còn, em nấu cho anh một ít nhé.”

“Anh không đói.” Chu Bẩm Sơn lập tức siết chặt tay cô. Lòng anh dậy sóng, nhưng ánh mắt nhìn cô vẫn tĩnh lặng.

“…Vậy rốt cuộc anh khó chịu ở đâu? Có cần đi bệnh viện không?”

“Hơi đau đầu, nhưng không muốn đi bệnh viện, đi rồi lại càng đau hơn.”

Ánh mắt anh rơi xuống cổ tay cô đang nằm gọn trong tay mình. Cổ tay cô thật nhỏ nhắn, ngoan ngoãn mà để yên đó cho anh nắm mà không hề giãy giụa.

Anh chợt nghĩ, nếu cổ tay cô có thể mãi mãi được anh giữ trong lòng bàn tay thì tốt biết mấy, không thể đi đâu được, chỉ ở bên anh thôi.

“Thế phải làm sao bây giờ?”

Lâm Ấu Tân nhíu mày, chợt nhớ ra điều gì, lông mày giãn ra, mắt sáng rực: “Đúng rồi, em có thuốc giảm đau Ibuprofen, em lấy cho anh nhé.”

Thấy cô định đi, Chu Bẩm Sơn nhíu mày, kéo cô lại gần: “Cái đó không có tác dụng đâu.”

“Vậy gì có tác dụng hả anh?”

Anh im lặng, rồi đột nhiên ngước lên, trong mắt đan xen sự khao khát và chiếm hữu, giọng nói khàn đặc: “Hôn anh đi, Ấu Tân.”

Lâm Ấu Tân sững sờ, tưởng mình nghe nhầm.

“Anh nói gì cơ?”

“Hôn anh. Em chủ động thêm một lần nữa, được không?”

Nếu không nghe kỹ, gần như không ai có thể nhận ra sự cầu xin trong lời nói của anh.

Lần này nghe rõ, cô khẽ nín thở: “Sao anh lại…”

Tim cô đập mạnh, bối rối nhìn anh.

Trong đầu cô không khỏi hiện lên những bức ảnh và video mà Khúc Tĩnh Đồng gửi chiều nay, liệu đây có còn là Chu Bẩm Sơn lạnh lùng xa cách, đứng trên bục phát biểu kia không?

Hai hình ảnh này thật sự quá đối lập.

Chu Bẩm Sơn thấy vẻ mặt cô thay đổi, đoán rằng cô có lẽ không còn muốn nữa.

Lòng anh dần chùng xuống.

Anh không khỏi tự cười mình. Đúng vậy, hôm đó cô đang ở trong trạng thái cảm xúc hỗn loạn mà. Khi ấy anh còn đồng ý để cô tìm người đó khi buồn bực, cô đương nhiên sẽ cảm động mà làm ra vài chuyện vượt quá giới hạn.

Rốt cuộc cũng chỉ là một giấc mơ mà thôi.

Anh từ từ buông tay cô ra, khóe môi nhếch lên: “Thôi, anh không sao rồi, em cứ đi…”

Một sự ấm áp đột nhiên đặt lên môi anh, cô đã chặn lại lời nói còn lại của anh.

Cô khẽ chạm rồi rời đi ngay nhưng không đi quá xa mà lại nằm trên ngực anh, khẽ hỏi: “Thế này thôi ạ? Hay là… sâu hơn đây anh?”

Cơ thể cô quá mềm mại. Khoảnh khắc cô tựa đầu lên, anh ngây người đến mức không thốt nên lời.

Lâm Ấu Tân thấy anh không nói gì, chỉ nhìn anh với ánh mắt sâu thẳm, chần chừ một chút rồi lại cúi đầu xuống.

Cô nhẹ nhàng m*t lấy cánh môi anh. Sau đó cô tiếp tục đưa đầu lưỡi ra, l**m nhẹ lên trên đó rồi lại l**m thêm một lần nữa, cạy mở hàm răng anh.

Cô cứ lần mò trong khoang miệng anh. Thế nhưng khi anh đuổi theo thì cô lại rụt lại, vô cùng nghịch ngợm.

“Thích không anh?” Cô tinh quái nháy mắt với anh.

Yết hầu Chu Bẩm Sơn khẽ chuyển động, một tay đỡ eo cô.

Hôm nay cô mặc một bộ váy len hai mảnh, áo bó sát và ngắn, để lộ một chút eo, đúng là phong cách cô thích.

Khoảnh khắc chạm vào, tim anh đập như trống. Anh cố gắng kiềm chế rồi mê mẩn v**t v* từng chút một: “Thích, anh rất thích…”

Khi cô chủ động đưa chiếc lưỡi nhỏ vào, Chu Bẩm Sơn cảm thấy toàn bộ máu trong cơ thể như sôi lên trong chốc lát, chỉ muốn điên cuồng hôn cô.

Thế là anh không chút do dự đưa tay ra, một tay giữ gáy cô, một tay giữ eo cô, lật người, đè cô xuống dưới.

Chẳng mấy chốc, trong phòng ngủ tối tăm đã vang lên những tiếng hít thở dồn dập, nặng nề và tiếng “chụt chụt” của môi lưỡi. Hơi thở dần dần trở nên nặng hơn.

Anh từ thế thủ chuyển sang tấn công, giữ chặt gáy cô mà hôn điên cuồng, m*t rất mạnh, như muốn nuốt cô vào bụng.

Nụ hôn rơi xuống mắt, chóp mũi, gò má rồi anh lại ngậm lấy đ** l*** **t *t của cô mà m*t mạnh, đến mức ướt đẫm. Một sợi chỉ bạc vương ra từ khóe môi cô, cùng lúc đó, một góc áo len mềm mại cũng bị kéo lên.

Cách hôn này khiến tim Lâm Ấu Tân đập mạnh như muốn vỡ tung lồng ngực. Khi cơ thể hai người đột nhiên kề sát, cô cảm thấy như có những con kiến nhỏ đang bò khắp cơ thể, những nơi anh chạm vào đều có dòng điện chạy qua. Cô không thể nào phớt lờ, nhưng cũng không ngăn cản.

“Nhẹ chút… ” Cô hơi không chịu nổi, nước mắt sinh lý ứa ra: “Anh nhẹ thôi, em đau…”

Anh thật sự là quái vật dùng sức mạnh mà!

“Xin lỗi, xin lỗi…” Chu Bẩm Sơn vừa hôn cô vừa hổn hển, từ từ nới lỏng lực nắm, tay anh run rẩy.

Vài chiếc cúc áo len bên trên của cô bị bung ra, để lộ một nửa bờ vai tròn trịa dưới ánh trăng, và chiếc áo lót trắng bị xô lên cao.

Hơi thở nặng nề của anh phả lên đó, dưới ánh trăng, đôi mắt anh đỏ ngầu vì sự kiềm chế.

Lâm Ấu Tân không biết anh còn đang kiềm chế điều gì nữa, nhưng cô cảm thấy bản thân mình khó chịu đến mức sắp khóc dưới ánh mắt đó.

Cuối cùng, d*c v*ng đã chiến thắng sự xấu hổ, cô dùng khuỷu tay chống người dậy, chủ động dâng hiến cho anh.

Giọng nói cô đã nhuốm màu nước mắt: “Chu Bẩm Sơn, em muốn…”

Bình Luận (0)
Comment