Edit: Mỳ
Khu tứ hợp viện của Chu Tái Niên nằm sâu trong một con hẻm nhỏ ở ngoại ô thành phố Nam, được bao bọc bởi tường cao, tách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài. Chỉ có những ánh đèn đường vàng vọt, cách nhau mười mấy mét, len lỏi chiếu vào, tạo nên những bóng hình chập chờn, nhập nhòa.
Chiếc Mercedes màu đen kín đáo, sau một hồi rung lắc nhẹ, giờ đã im lìm đậu ở khoảng sân trống phía sau. Trong xe, đèn không bật. Một lớp hơi ấm dần bốc lên, ngưng tụ thành lớp sương mờ trên cửa kính rồi từ từ tan đi cùng với hai hơi thở gấp gáp, dồn dập, để lại những vệt nước chảy dài.
Không khí vẫn còn vương vấn chút hơi nóng của d*c v*ng vừa lắng xuống. Khi nhịp tim và hơi thở của cả hai đã ổn định, Chu Bẩm Sơn mới từ tốn rút tay ra để lấy giấy ăn và khăn ướt từ ngăn chứa đồ. Hộp đồ nghề của một bác sĩ luôn đầy đủ. Không chỉ có khăn ướt tẩm cồn để khử trùng, mà còn cả khăn ướt để lau dọn.
Cảm nhận được hơi lạnh của khăn ướt chạm vào da, Lâm Ấu Tân khẽ run lên vì sự chênh lệch nhiệt độ đột ngột.
“Lạnh hả?”
“Ừm…”
Cô định với tay lấy khăn, ra vẻ hoàn toàn có thể tự làm được. Nhưng Chu Bẩm Sơn đã mạnh mẽ giữ chặt cổ tay cô, kéo về một bên: “Em không thấy rõ đâu, để anh làm.”
Sau những gì vừa xảy ra, cô không còn đủ sức để chống cự. Cô chỉ lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng vẫn còn chút sợ hãi. Anh vừa rồi đã quá mất kiểm soát. Vừa cắn vừa l**m lên cổ cô, khiến cô có cảm giác anh sẽ cắn đứt cổ họng mình, chưa kể những chuyện khác. Giờ đây, cô không dám nói thêm gì nữa.
Từ khi ba tuổi, cô đã học được một từ, gọi là tự làm tự chịu. Cô chỉ trách bản thân mình quá vô dụng, cứ động một chút lại bị sắc đẹp mê hoặc, nên dù có phải chịu chút đau đớn thể xác cũng coi như chuyện hiển nhiên.
“Còn lạnh không?” Giọng Chu Bẩm Sơn vẫn còn hơi khàn, nhưng đã trở lại vẻ bình tĩnh và ôn hòa thường thấy. Sau khi lau dọn xong, anh nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc lòa xòa trên trán và thái dương cô. Anh cúi người, lấy thêm hai tờ giấy, cẩn thận chấm nhẹ lên trán, tránh làm hỏng lớp trang điểm rồi nhẹ nhàng đặt lên sống mũi, khóe môi và cả phần cổ ướt át.
“Không lạnh.” Cô nắm lấy tay anh: “…Được rồi, Tĩnh Thủy đã gọi ba cuộc giục rồi đó.”
Họ định ngủ lại nhà Chu Tái Niên đêm nay, nhưng vì mãi chưa về nên ông nội Chu đã sai Chu Tĩnh Thủy tới giục. Hai cuộc gọi đầu tiên đến quá sớm, khi đó họ còn đang hôn nhau say đắm, nên chẳng ai để ý. Khoảng năm phút trước, cô mới bắt máy cuộc thứ ba. Sau khi cố gắng điều chỉnh lại hơi thở, cô viện cớ rằng Chu Bẩm Sơn đang dẫn cô đi dạo vườn.
Thực ra, cô cũng không chắc nhà Chu Tái Niên có vườn hay không. Giờ mới là giữa tháng Giêng, còn lâu hoa mai mới nở. Khi câu nói vừa bật ra, cô đã lo lắng mình sẽ bị lộ nên cầu cứu nhìn sang Chu Bẩm Sơn.
Lúc ấy, họ đã gần xong việc. Anh ngả người lười biếng vào ghế, một tay đỡ eo cô, một tay cầm hộ điện thoại. Cô bận rộn cài lại cúc áo nên không rảnh tay. Nghe cô trả lời, không biết từ nào đã chạm đến điểm cười của anh, anh vùi đầu vào hõm cổ của cô, cười trầm một lúc lâu.
Đây là lần đầu tiên cô thấy anh cười trong tình huống này. Tiếng cười trầm thấp, khàn khàn, đã dứt bỏ vẻ điên cuồng, hung hăng lúc nãy, chỉ còn lại sự thỏa mãn, lười biếng. Có một sự cuốn hút khó tả.
Lòng cô khẽ rung động, vươn tay chạm vào mặt anh, ngơ ngác hỏi: “Anh cười gì thế? Bộ em nói gì buồn cười lắm hả?”
Đầu dây bên kia, Chu Tĩnh Thủy còn giật mình hơn: “Anh trai em đang cười á???”
Cười một lúc, Chu Bẩm Sơn mới ngẩng đầu lên, chưa vội trả lời cô. Anh nhận lấy điện thoại, giải thích với Chu Tĩnh Thủy: “Anh với Ấu Tân đang ở cái đình phía Nam, ngắm cá chút, lát nữa sẽ về ngay.”
Lâm Ấu Tân lập tức nhìn anh với ánh mắt kỳ lạ. Cô không hiểu ý anh là gì. Nhưng khi cúp điện thoại, Chu Bẩm Sơn đã giải thích cho cô.
Đồ lưu manh thúi.
Cô thầm mắng anh như vậy.
Sau khi ngồi lại trong xe hơn mười phút để ổn định, chỉnh trang lại y phục, lau khô mồ hôi, hai người mới chuẩn bị trở về. Xuống xe, anh hỏi cô có muốn ra cái đình phía Nam dạo một vòng thật không, lối đó có một cửa hông, họ có thể đi thẳng về từ đó luôn.
“Cửa chính không đi, lại đi đường của trộm làm gì…” Câu chửi chưa kịp nói xong, cô đã im bặt dưới ánh mắt nửa cười nửa không của anh.
Dù đã bớt đi nhiều nhưng dấu vết vẫn còn khá rõ. May mà cô mặc quần đen, cộng thêm màn đêm che phủ nên những đường cong và vết tích đó cơ bản không nhìn rõ.
“…Vậy đi thôi.” Để an toàn, vẫn nên đi cửa hông. Lỡ mà chạm mặt ai đó, bị phát hiện thì xấu hổ chết mất.
Khu tứ hợp viện của Chu Tái Niên được xây phỏng theo thiết kế ở Bắc Kinh, với những hành lang uốn lượn, quanh co. Dù chưa đến rằm tháng Giêng, đèn lồng đỏ đã được treo lên dưới mái hiên. Quả thật có chút dư vị của Bắc Kinh.
Nơi đây tránh gió, cô đi dạo trong hành lang, thong thả và thoải mái vô cùng. Chu Bẩm Sơn nắm tay cô đi bên cạnh. Đầu ngón tay anh hơi nhăn nheo, gồ ghề vì ngâm nước. Thỉnh thoảng, anh lại hỏi cô chân còn ê không, vì vừa rồi cô đã d*ng ch*n quá rộng và căng thẳng quá mức.
“…Không ê nữa.” Giờ đây, cô không khỏi thấy ngượng ngùng.
Anh liếc nhìn chân cô, khẽ gật đầu: “Lát nữa về, anh xoa bóp giúp em.”
“Anh biết xoa bóp ư?”
“Biết một chút.”
Cô hoài nghi nhìn anh: “Biết một chút là được bao nhiêu điểm? Có thể làm massage chuyên nghiệp được không?”
Chu Bẩm Sơn bật cười: “Không thể. Lần này đúng là một chút thật, được mười điểm.”
“Mười điểm?” Cô giả vờ ngạc nhiên, ánh mắt tinh nghịch: “Vậy thì em không dám để anh xoa bóp đâu. Lỡ làm hỏng thì sao?”
So với một quý cô chỉ biết cười mỉm, Lâm Ấu Tân có tính cách phóng khoáng và tươi sáng hơn. Khi cố tình làm nũng, khóe mắt, đuôi mày đều lấp lánh sự lanh lợi, dưới ánh đèn lồng, càng thêm ửng đỏ, giống như một trái ớt nhỏ cay nồng, thơm lừng.
Rất sống động, cũng rất đáng yêu.
Chu Bẩm Sơn khẽ mỉm cười, biết cô đang trả đũa lại câu nói đùa về khu vườn của anh, cố tình trêu chọc anh. Thế là anh nghiêm túc đáp lại: “Lúc nãy anh xoa bóp có làm hỏng gì không?”
Nụ cười trên gương mặt “trái ớt nhỏ” khẽ cứng lại.
Chu Bẩm Sơn tiếp tục tiến gần đến cô, thì thầm vào tai: “Chỗ đó anh xoa bóp còn không hỏng, không đau, còn sướng đến chảy cả nước, thì những chỗ khác sao mà hỏng được. Ấu Tân, em phải tin vào đôi tay của một bác sĩ ngoại khoa, rất vững và rất chính xác đó nha.”
Nói rồi, anh ấn nhẹ vào một vị trí cách gáy cô vài phân. Một cảm giác tê dại lan truyền như có điện chạy dọc sống lưng, còn mãnh liệt hơn cả lúc trong xe. Cô gần như nhảy bật ra xa khỏi anh. Lòng cô như có hàng trăm con bướm nhỏ đang muốn bay ra, mang theo một cảm giác nhột nhạt, rộn ràng.
Cô xấu hổ đứng xa, giận dỗi chỉ tay vào anh, gọi thẳng tên: “Chu Bẩm Sơn!”
“Anh nghe.” Chu Bẩm Sơn cười nhẹ, hai tay đút túi, đi theo sau cô, không quá gần cũng không quá xa.
“Tối nay anh ngủ sofa!”
Khóe môi Chu Bẩm Sơn hơi trĩu xuống: “Nhà ông không có sofa.”
“Mặc kệ, vậy thì anh đi ngủ sàn nhà!”
Cô gào thét, vì biết có người sẽ chiều chuộng và đồng ý. Nhưng lần này, Chu Bẩm Sơn không trả lời.
“Không được, Ấu Tân. Anh phải ôm em ngủ, hôm nay em mệt rồi.” Giọng anh vô cùng nghiêm túc.
“Đồ già b**n th**.”
“Em mặc kệ! Em đi tìm Tĩnh Thủy… Anh đừng có đi theo em!”
Hành lang uốn lượn bao quanh sân trong, nối liền với khu nhà chính. Đi vòng một chút, có thể thấy hai người đang đứng trước cửa sổ khu nhà chính.
Qua khung cửa sổ chạm khắc tinh xảo, Chu Tái Niên mỉm cười đặt chén trà xuống, nhìn về phía Chu Nhữ Thừa đối diện: “Thấy chưa, Bẩm Sơn chỉ ở bên Ấu Tân mới thoải mái như thế. Hồi trước bảo nó về nhà ăn cơm, mười lần nó từ chối đến tám. Hồi đó con còn chê ta vội vàng sắp xếp cuộc hôn nhân này, chê nhà họ Lâm không xứng, giờ thì nhìn xem, ta làm đúng rồi phải không?”
“Mới cưới được hai tháng đầu, còn đang trong giai đoạn tươi mới thôi, có thể nhìn ra được gì chứ?”
Chu Nhữ Thừa đã sớm nhìn thấy hai người họ. Liếc qua một cái rồi lại dời mắt đi, cười cười không mấy quan tâm, không hề coi trọng những cử chỉ âu yếm nhỏ nhặt đó.
“Việc con không hài lòng với nhà họ Lâm, bố cũng đâu phải không biết. Con bé không có cha mẹ, lại không biết gì về chuyện kinh doanh của gia đình, bấy lâu nay đều sống dựa vào ông nội, nói trắng ra chỉ là một cô tiểu thư nhà giàu chỉ biết ăn chơi. Bẩm Sơn ở trong tháp ngà quá lâu, giờ đột nhiên cưới một cô vợ trẻ hơn, lại thích ham vui, đương nhiên thấy mới mẻ, thú vị.”
Nói xong, Chu Nhữ Thừa rót thêm trà vào chén cho cha. Chu Tái Niên sa sầm mặt, không nhận. Ông hừ lạnh: “Hôn nhân vốn dĩ không phải là chuyện cả đời. Có người sống được với nhau, trân trọng nhau, nhưng cũng có người không thể. Cuối cùng vẫn là do người. Bẩm Sơn và Ấu Tân đều là những đứa trẻ tốt, bố thấy chúng không chỉ sống được với nhau, mà còn sống rất hạnh phúc.”
Chu Nhữ Thừa bất lực: “Bố à, Bẩm Sơn là con trai con. Là đứa con trai cả mà con tự hào nhất, sao con lại không mong nó sống tốt chứ?”
Ông ta bật cười khổ sở trước người cha “không còn nhìn xa trông rộng” này, ra hiệu cho bà Cung Lị bên cạnh mang điện thoại đến, mở ra vài tài liệu: “Con không tin là bố chưa điều tra. Tám năm trước, ông Lâm đã mua nhà tân hôn cho chúng, còn ngầm ám chỉ với bên ngoài rằng Chu Bẩm Sơn chính là cháu rể của ông ấy. Hơn nữa, nhà họ Lâm đến giờ vẫn chưa tổ chức hôn lễ. Cha có hiểu ý họ là gì không? Hơn nữa, hôn nhân của chúng không phải là liên hôn thương mại, không có ràng buộc, muốn ly hôn thì ly hôn. Bố đặt quá nhiều hy vọng làm gì?”
Nói tóm lại, đó chỉ là những vấn đề phụ. Trong lòng Chu Nhữ Thừa còn có một khúc mắc khác.
Năm xưa, khi bố của Lâm Ấu Tân còn sống, ông ta cũng từng gặp người vợ nghệ sĩ xuất thân từ giới kinh kịch của ông. Khi còn yêu nhau, họ trông rất mặn nồng. Thế nhưng chồng vừa qua đời chưa đầy vài tháng, bà ta đã bỏ đi theo người bạn thanh mai trúc mã, thậm chí bỏ lại cả con gái.
Đôi khi những thứ thuộc về bản chất khó mà nói trước được, không biết có người này học theo người kia không. Nhưng xét theo kinh nghiệm, đi vào vết xe đổ là chuyện thường thấy. Nếu nhà họ Chu thật sự có chuyện ngoại tình xảy ra với Chu Bẩm Sơn, thì ông ta sẽ mất hết thể diện.
Vấn đề này Chu Tái Niên cũng đã từng lo lắng trước khi họ kết hôn. Nhưng ông lo lắng Ấu Tân tính cách hoạt bát, ham vui, không vừa mắt với tính cách trầm lặng của Bẩm Sơn. Về phẩm chất, ông không hề lo. Cô bé này chân thành, tốt bụng, chắc chắn không giống mẹ mình.
“Vậy con muốn gì? Người cũng đã cưới rồi, con còn muốn chúng ly hôn sao?” Chu Tái Niên liếc nhìn ông ta: “Con cũng không còn trẻ nữa, nên tích đức đi.”
Chu Nhữ Thừa sa sầm mặt, không nghe theo lời khuyên. “Chưa tổ chức hôn lễ, thì chưa phải là chính thức công bố với thiên hạ. Tóm lại, con không công nhận đứa trẻ nhà họ Lâm này, thì cuộc hôn nhân này chưa thành. Hơn nữa, Chu Bẩm Sơn giờ đã là phó chủ nhiệm, sau này muốn thăng tiến, vẫn phải điều về Bắc Kinh, cưới một người vợ ở Bắc Kinh.”
“Con định làm gì?” Chu Tái Niên đã nhiều năm không quản việc gia đình nhưng đầu óc vẫn rất minh mẫn, ông lập tức hiểu ra: “Con thực sự muốn chia rẽ chúng nó sao? Chúng đã kết hôn rồi!”
“Chuyện này cha đừng bận tâm. Giống như bố nói, hôn nhân vốn dĩ không phải là chuyện cả đời, có người sống được với nhau, trân trọng nhau, nhưng cũng có người không thể. Bẩm Sơn là bác sĩ, sau này sẽ có nhiều đợt đi hỗ trợ y tế ở nước ngoài, nó sẽ không từ chối. Thời gian càng dài, khoảng cách càng xa, con bé nhà họ Lâm tính cách năng động, chắc chắn không chỉ treo mình trên một cái cây. Khi đó, nó sẽ chủ động đề nghị ly hôn. Tình bạn giữa bố và ông Lâm cũng không bị ảnh hưởng, cha cứ yên tâm.”
Chu Nhữ Thừa thản nhiên cầm chén trà lên nhấp một ngụm.
Nhiều năm qua, ông ta làm bố quả thật không đủ tư cách. Ông đã già, không làm được nhiều, nhưng nếu nói đến việc bù đắp, mối quan hệ bố con đã không còn hy vọng hòa giải. Ông chỉ có thể dốc lòng lo cho tương lai sự nghiệp của các con. Một cái Tây Thành nhỏ bé, tuyệt đối không thể là điểm dừng chân cả đời của Chu Bẩm Sơn. Khi đã sắp xếp ổn thỏa con đường về Kinh thành cho con, nó tự khắc sẽ hiểu và trân trọng những gì ông làm. Đến lúc đó, hãy mong một gia đình đoàn viên.
Chu Tái Niên nghe xong, chỉ cảm thấy ông ta đang gây nghiệp, vội chống gậy, nói bừa: “Ấu Tân nó chuẩn bị sinh con rồi, con làm cái gì thế này!”
Câu này vừa nói ra, Chu Nhữ Thừa liền bật cười khẩy, ánh mắt lộ vẻ khinh thường, giấu đi nỗi uất hận không nói ra.
“Chẳng lẽ bố tin thật à? Tết Dương lịch còn không thèm đến thăm chúng ta, lễ nghĩa còn không biết, làm sao mà nghe lời sinh con. Bố cũng chỉ là chơi với con nít thôi, bố tin thật sao?”
“Nói tóm lại, con bé đó không hợp để bước chân vào cửa nhà họ Chu chúng ta.”
/
Chu Tĩnh Thủy chỉ nghe được có nửa chừng, vừa hay nghe ông nội cười híp mắt khen hai người họ đúng là trời sinh một đôi thì đã bị bố đuổi ra ngoài, bảo cô ấy vào giúp anh chị dọn dẹp phòng.
Chu Nhữ Thừa là người rất nghiêm khắc, trong nhà ngoại trừ anh cả dám cãi lại thì không ai có gan đó cả, nên cô ấy đành cam chịu số phận đi tìm người giúp việc.
Vừa ra ngoài, cô ấy bắt gặp anh trai đang đi phía sau chị dâu, hai người một trước một sau bước vào từ cửa hông. Chị dâu đi trước với đôi má ửng hồng, anh trai đi sau mỉm cười nhàn nhạt, trông quả thật rất giống “trời sinh một đôi”!
“Chào chị dâu ạ.”
Cô ấy mỉm cười bước tới, người còn chưa đứng vững thì đã thấy nụ cười trên gương mặt Chu Bẩm Sơn dần dần biến mất, rất hiếm khi.
“Tĩnh Thủy.” Lâm Ấu Tân chạy lại khoác tay em rể: “Cần dọn phòng rồi phải không, chị đi lên cùng em. À, đúng rồi, nhà ông có sofa không, anh trai em bảo tối nay anh ấy sẽ ngủ trên sofa, em giúp chị bê một cái ra nhé.”
Ngủ sofa?
Chu Tĩnh Thủy kinh ngạc, nhưng cũng cẩn thận liếc nhìn ra phía sau, chỉ thấy Chu Bẩm Sơn lắc đầu với mình. Lâm Ấu Tân quay đầu lại nhìn anh, anh lại đứng im bất động, thái độ thản nhiên.
Chu Tĩnh Thủy vừa thấy lạ lùng, vừa cảm thấy vui vẻ, anh trai cuối cùng cũng hơi giống con người rồi đấy. Anh ấy không phải là robot nữa!
“À… chị dâu, nhà ông nội em không có sofa đâu, chỉ có giường sập thôi. Cái đó vừa cứng vừa lạnh, ngủ sẽ hỏng lưng đấy.”
Hỏng lưng à…..
Lâm Ấu Tân do dự, ánh mắt lộ vẻ khác lạ: “Thế thì thôi vậy, hỏng lưng thì không tốt chút nào.”
“Thôi được rồi, Tĩnh Thủy. Phiền em lấy giúp chị dâu một bộ đồ ngủ sạch, lát nữa mang đến phòng anh.”
“Vâng, vừa hay em có một bộ mới.”
Chu Bẩm Sơn gần như sắp chết vì sự đáng yêu của cô rồi, lòng ngứa ngáy khó chịu, anh vờ ứng phó với Tĩnh Thủy vài tiếng rồi một tay kéo cô vào lòng, đưa lên lầu.
Phòng của anh vẫn là căn phòng hồi anh mới đến Tây Thành học, sau này dù đã chuyển nhà nhưng cách bài trí bên trong vẫn không thay đổi, bao năm nay vẫn duy trì tần suất dọn dẹp ba lần một tuần.
Từ lúc bước vào, Lâm Ấu Tân đã tò mò nhìn khắp nơi, nhưng rất nhanh sau đó lại có chút thất vọng. Căn phòng này không hề có chút gì gọi là chất thiếu niên, cũng chẳng thể thấy được chút thay đổi nào của Chu Bẩm Sơn từ thời niên thiếu đến khi trưởng thành, dường như năm mười ba tuổi anh đã mang dáng vẻ của một người ba mươi tuổi rồi.
“Cái này là anh viết à?” Cô chỉ vào bức thư pháp “Thiên đạo thù cần”(2) và hỏi.
Chu Bẩm Sơn đi theo sau cô, không rời nửa bước: “Ừm.”
“Anh viết lúc mấy tuổi đó?”
“Mười lăm.”
Cô nhìn lại một lần nữa, dù không hiểu nhưng vẫn ra vẻ nhận xét: “Không tệ, nét bút khỏe khoắn, rất có năng khiếu.”
Chu Bẩm Sơn cười khẽ một tiếng: “Ừm, cảm ơn em.”
Cả tối nay cô đã nghe anh cười như vậy không ít lần. Tiếng cười khẽ khàng, trầm thấp, hết lần này đến lần khác, cứ như thể cô là chú mèo nhỏ trong tay anh, là món đồ chơi anh v**t v* vậy.
Cô đột nhiên có chút giận.
Cứ như là từ tối qua đến tối nay, hai lần cô chủ động đã trao đi quyền kiểm soát cho người này. Giờ đây anh đã không còn sự thận trọng, dè dặt đối với cô nữa mà thay vào đó là sự điềm nhiên, thong dong.
Không ổn, cô không thích cảm giác này.
“Anh nhìn em cười cái gì mà cười!” Cô vờ tức giận trừng mắt nhìn anh.
“Vì trông em đẹp.” Anh bước tới, hai tay chống xuống, vòng cô lại giữa anh và bàn làm việc, cúi đầu: “Anh không được nhìn à?”
Ánh mắt của anh nóng bỏng đến nguy hiểm, cô chợt nghiêng đầu, “Không được!”
“Tại sao? Chỗ nào của em mà anh chưa từng nhìn, thậm chí còn ăn rồi nữa mà.”
Hơi ấm từ cơ thể anh tỏa ra, hoàn toàn không có chút khí lạnh nào từ bên ngoài. Cứ vòng tay lửng lơ thế này, chạm rồi lại không chạm, tạo nên một sự mập mờ đầy v* v*n.
Cô kinh ngạc vì Chu Bẩm Sơn có thể nói ra những lời như vậy, nhất thời vừa xấu hổ vừa tức giận, mắng khẽ: “… Đồ lưu manh thối.”
“Cứ mắng thoải mái.” Anh khẽ cười một tiếng, cúi đầu.
Anh thừa nhận mình đã có chút dao động, nhưng không còn cách nào khác, là cô chủ động trước thì phải gánh chịu hậu quả thôi.
Thật ra, ngay từ lúc ở hành lang, anh đã có chút khao khát rồi, hoàn toàn không thể dập tắt được, chỉ cần cô lượn lờ trước mắt, cảm giác đó sẽ khó mà biến mất.
Anh không dám nghĩ nếu thật sự “làm” rồi, ngày mai liệu anh có thể đi làm một cách bình thường được không.
Anh muốn hôn cô. Hôn mỗi lúc, mỗi nơi, từng chút một, từng chút một đều muốn.
Và anh đã làm thật.
Trong căn phòng không bao giờ có hơi người của anh, điều mà ngay cả trong tưởng tượng anh cũng không dám nghĩ đến.
Cơn mưa chỉ vừa mới tạnh được một lúc ở hành lang, nhưng khi cánh cửa đóng lại, nụ hôn đã bắt đầu thực sự rơi xuống d** tai cô rồi m*t lấy, m*n tr*n, nhả ra đã đỏ hơn cả hạt lựu nên anh không nỡ hành hạ thêm nữa, trượt từ d** tai xuống cổ.
Bút, mực, giấy, nghiên ở ngay bên cạnh. Ấy thế nhưng lễ nghi, liêm sỉ rõ ràng đã bị ném đi không còn dấu vết.
Vị trí này có hơi thấp, Chu Bẩm Sơn đỡ mông cô, để cô ngồi lên bàn.
Cô dường như rất thích màu đỏ. Từ chiếc áo khoác ngoài cho đến bên trong đều là màu đỏ, ngay cả làn da cũng đã nhuộm thành màu hồng nhạt.
Đây là lần đầu tiên dưới ánh đèn.
Cô không ghét nụ hôn của anh, thậm chí còn đáp lại. Chỉ trong một thoáng bất chợt, đã đủ để yết hầu anh lên xuống, đột ngột cúi đầu hôn lấy cô, một tay đỡ gáy cô và đẩy cô nằm xuống bàn làm việc.
Góc nhìn từ trên xuống dưới khiến Lâm Ấu Tân có một khoảnh khắc ngẩn người, không nói nên lời, chẳng phải chỉ là hôn tai thôi sao?
“… Chu Bẩm Sơn… anh đừng quá đáng, đây là nhà ông nội anh mà!” Cô bắt đầu đẩy anh ra.
Nhưng kẻ quá đáng làm sao có thể dừng lại được đây? Hơi thở của anh trầm đục, ánh mắt rực lửa nhìn cô, mang theo khao khát đã không thể giải tỏa được trên xe và cứ kiềm nén mãi.
Anh cứ thế ghì chặt cô, cách lớp áo mô phỏng va chạm: “Lâm Ấu Tân, làm sao bây giờ? Anh không thể đợi đến ngày mai được nữa rồi.”
“Anh muốn em ngay bây giờ, có được không em?”