Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách

Chương 34

Edit: Mỳ

Anh ấy đúng là điên thật rồi.

Lâm Ấu Tân chỉ có duy nhất cảm giác đó trong lòng.

Sau đó là nỗi sợ hãi, cái cảm giác kinh hoàng đã nhen nhóm từ trên xe giờ đây bò từng chút một lên tim, len lỏi khắp mọi ngóc ngách trên cơ thể. Giống như cô đã trêu chọc phải một con quái vật khổng lồ không nên trêu, ban đầu nó bị nhốt trong lồng, trông có vẻ hiền lành nhưng cứ hết lần này đến lần khác cô lại dùng miếng mồi ngon để dụ dỗ, khiến nó đỏ mắt thèm khát, giờ thì sắp phá lồng mà ra rồi.

“…Không được!” Người chơi với lửa cuối cùng cũng cảm thấy nguy hiểm, cô đỏ mặt đẩy anh: “Mình còn ở nhà ông nội anh đấy!”

Cô nhận ra mình đã có một sự sai lệch quá lớn trong nhận thức về Chu Bẩm Sơn, hoàn toàn không ngờ anh lại trở nên như thế vào lúc này.

Cô cứ nghĩ anh sẽ mãi dịu dàng và ôn hòa, là người anh trai chín chắn luôn hỏi cô “được không em, có được không em, có ổn không em”, chứ không phải là một người mất kiểm soát, điên cuồng đến mức chỉ muốn chiếm lấy cô như thế này.

Lâm Ấu Tân bắt đầu sợ hãi trước một Chu Bẩm Sơn đầy xa lạ trước mắt.

Dĩ nhiên Chu Bẩm Sơn cũng biết là không được, chỉ là anh không thể kiềm chế nổi.

Nếu không có chuyện tối qua và tối nay, có lẽ anh vẫn sẽ giữ được hình tượng quen thuộc trước mặt cô. Nhưng trên đời làm gì có nếu như.

Anh vùi mình trên người cô, hơi thở nóng bỏng quấn lấy nhau. Ánh mắt anh chăm chú nhìn cô, tựa như một con sói vồ lấy miếng thịt, đang suy tính mọi khả năng để thỏa mãn cơn khát khao hiện tại.

Lâm Ấu Tân rụt vai lại, định nói gì đó thì đột nhiên có tiếng gõ cửa phòng.

“Chị dâu, em mang đồ ngủ đến cho chị nè. Chị mở cửa được không ạ?”

Là Chu Tĩnh Thủy.

Nghe thấy giọng nói bên ngoài, ánh mắt cô ánh lên vẻ biết ơn, còn Chu Bẩm Sơn thì cau mày nhìn cô.

Không phải lúc nào cũng rất muốn sao?

Gọi anh là anh trai, nũng nịu xin anh. Vậy giờ cô lại đang sợ hãi điều gì?

Lâm Ấu Tân bị ánh mắt anh nhìn đến sởn gai ốc, cũng biết mình đuối lý, cô vội vàng lúng túng đẩy anh ra: “Tĩnh Thủy đến đưa đồ ngủ, em đi mở cửa đây. Anh… anh nằm nghỉ một lát đi.”

Người con gái ấm áp mềm mại trong vòng tay cứ thế nhanh chóng trốn thoát, Chu Bẩm Sơn bất lực nằm ngửa trên giường, cánh tay phải che lên mắt, im lặng nửa phút, mang theo sự bực bội trong lòng đứng dậy đi vào phòng tắm.

Khi anh bước ra, Lâm Ấu Tân đã lấy đồ trong túi xách ra và đang xem xét những lọ nhỏ xinh xắn. Chu Tĩnh Thủy đã chuẩn bị rất chu đáo, ngoài đồ ngủ còn có cả q**n l*t dùng một lần, đồ tẩy trang và dầu gội, cô bé còn cẩn thận dặn dò rằng đồ ngủ là đồ mới mua, chưa mặc bao giờ, chỉ mới giặt qua một lần.

Người nhà họ Chu dường như bẩm sinh đã có sự chu toàn, Chu Tĩnh Thủy là em gái út trong nhà, cũng không có dấu hiệu bị nuông chiều quá mức, ngược lại mọi việc đều rất thỏa đáng, là một tiểu thư khuê các điển hình.

“Đây là em gái anh đưa…”

Thấy Chu Bẩm Sơn tắm xong bước ra, chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh hông. Ánh mắt cô chạm đến những múi cơ săn chắc, còn vương hơi nước.

Cô ngừng lời, sau đó bình tĩnh cầm chiếc váy ngủ lên: “Cái này, em gái anh đưa đó. Có đẹp không anh?”

Đó là một chiếc áo choàng tắm màu vàng tươi, có dây buộc, chất liệu lụa.

“Đẹp lắm. Giờ cũng muộn rồi, mau đi tắm rồi ngủ thôi em.” Vừa nói, Chu Bẩm Sơn đã đi trước một bước, nghiêm túc vén chăn lên giường, trên người vẫn còn chút bực bội.

Nhưng tổng thể đã khôi phục lại dáng vẻ đứng đắn ngày thường.

Lâm Ấu Tân liếc nhìn anh một cái, không nói gì, chỉ nhanh chóng thu dọn quần áo, mang đi tắm. Khi cô bước ra, anh có vẻ đã gần ngủ.

“Em tắt đèn nhé.” Cô khẽ nói.

“Ừ.”

Đây là lần đầu tiên cô ở lại nhà Chu Tái Niên, nằm xuống vẫn có chút không quen, môi trường lạ lẫm, cô trằn trọc mấy lần.

“Không ngủ được à em?” Cô nghe thấy Chu Bẩm Sơn bên cạnh thở dài một hơi thật nặng.

“Có hơi lạ giường ạ.”

Chu Bẩm Sơn nghiêng người, kéo cô vào lòng: “Ráng chịu một chút, mai mình về nhà rồi.”

Trên người anh vẫn còn chút lạnh, Lâm Ấu Tân gần như ngay lập tức hiểu ra, ngượng ngùng nói: “Anh đi tắm nước lạnh à.”

Có lúc Chu Bẩm Sơn vừa khâm phục sự thẳng thắn của cô, lại vừa sợ sự thật lòng đó. Bởi vì nó quá liều lĩnh. Nhưng theo thói quen, anh vẫn sẽ đáp lại cô.

“Ừ.”

Cô mím môi: “Em có thể giúp anh…”

Chu Bẩm Sơn đoán được cô định nói gì, tạm thời không lên tiếng.

Anh như thể đã biết trước, mở mắt ra. Căn phòng rất tối, chỉ có thể thấy một chút đường nét của cô, vì vậy anh nắm lấy tay cô: “Vừa rồi em sợ hãi điều gì?”

Cô biết ngay, với tính cách nhạy bén như Chu Bẩm Sơn, anh sẽ không thể không nhận ra sự co rúm lại của cô lúc đó.

Thế là Lâm Ấu Tân lắp bắp hai tiếng, phức tạp mở mắt: “…Vì từ trên xe, anh có vẻ hơi… không giống với những gì em nghĩ.”

Cô nhớ lại Chu Bẩm Sơn trong lời của Tĩnh Thủy và Chu Bẩm Sơn khi làm việc, đều không giống với Chu Bẩm Sơn mà cô biết. Cô không ngờ anh cũng có một mặt điên cuồng và bất chấp như thế, cô cảm thấy có chút sợ hãi trước sự khác biệt này.

“Em ghét anh như thế này sao?”

Chu Bẩm Sơn im lặng vài giây. Khi hiểu ra ý cô, theo bản năng ôm chặt cô hơn.

Ghét sao?

Lâm Ấu Tân suy nghĩ nghiêm túc rồi lắc đầu.

“Không ghét.”

Cô cười một chút, đối với câu hỏi nghiêm túc của anh, cô cũng trả lời nghiêm túc: “Chỉ là… coi như một chút gia vị tình yêu đi. Em chỉ thấy mình chưa đủ hiểu anh, một vài sự thay đổi xa lạ mà anh thể hiện ra khiến em có chút bối rối. Nhưng cũng bình thường thôi, chúng ta mới kết hôn chưa đến hai tháng, có thể anh cũng chưa hiểu hết về em, chúng ta… từ từ tìm hiểu nhau nhé.”

Cô tự cho là mình rất hiểu chuyện, nhưng không ngờ Chu Bẩm Sơn nghe xong lại im lặng một lúc lâu.

“Ấu Tân, nếu em còn thấy xa lạ với anh…Vậy tại sao lại muốn làm chuyện đó với anh.”

Trong lời nói của anh có một chút buồn bã khó hiểu, nếu không lắng nghe cẩn thận thì không thể nhận ra.

Lâm Ấu Tân sững sờ, dường như không ngờ anh lại hỏi như vậy, cô dừng lại trong bóng tối: “Mình là vợ chồng hợp pháp, kịp thời tận hưởng thôi mà. Bộ anh không nghĩ thế sao?”

/

Ngày hôm sau, sau khi dùng bữa sáng tại nhà ông Chu Tái Niên, cả cô và Chu Bẩm Sơn chuẩn bị đi làm.

Chu Nhữ Thừa theo thói quen lại nói vài câu xã giao như “hoan nghênh hai đứa sau này về lại Bắc Kinh” rồi đặc biệt dặn dò cô: “Con còn trẻ, sau này phải học cách chín chắn, điềm đạm hơn. Bẩm Sơn công việc bận rộn, con phải biết gánh vác, làm một người vợ hiền thảo nhé.”

Những lời này từ sau khi kết hôn cô đã nghe không biết bao nhiêu lần nên ứng phó cũng thành thạo, chỉ mỉm cười gật đầu: “Dạ, bác trai cứ yên tâm, con sẽ làm tốt ạ.”

Nếu là trước đây, Chu Bẩm Sơn có lẽ sẽ an ủi cô vài câu sau khi rời đi, nhưng hôm nay lại không. Anh có chút lơ đễnh, chỉ ở chỗ đậu xe sân sau, giữ vẻ mặt nghiêm nghị dặn dò cô lái xe cẩn thận.

“Được rồi, anh cũng đi đường cẩn thận nhé.” Cô nhón chân, “chụt” một cái lên môi anh rồi nháy mắt đầy ẩn ý: “Tối nay gặp lại.”

Chu Bẩm Sơn còn chưa kịp phản ứng lại với nụ hôn bấy ngờ đầy ngọt ngào của cô thì vế sau đã nhanh chóng lọt vào tai, anh suýt nữa bật cười vì tức.

Cô nàng này đúng là một kẻ hám của lạ, chỉ biết hưởng thụ vui vẻ thôi mà.

“Tối nay anh có thể sẽ phải tăng ca, về muộn đấy.” Tuy vậy, anh vẫn véo má cô rồi cố tình nói.

Biểu cảm trên mặt cô quả nhiên thay đổi, cô trừng mắt nhìn anh, phụng phịu nhíu mày, môi mấp máy hai lần: “Anh…”

Nhưng lần này cô không nói gì thêm, giận dỗi quay người lên xe. Tiếng gầm rú của chiếc xe thể thao vang lên khắp phố, rồi phóng đi mất hút.

Chu Bẩm Sơn nhìn theo bóng nàng khuất dần, sau đó cũng lên xe.

Ngồi vào xe, anh vịn tay lên vô lăng, mắt nhìn thẳng phía trước. Mãi lâu sau, khóe môi anh mới nhếch lên một nụ cười khổ sở đầy tự giễu.

Anh suýt chút nữa đã nghĩ rằng, hai người họ đang thật sự yêu nhau.

/

Chiếc xe thể thao của Lâm Ấu Tân gầm rú suốt quãng đường đến tận đoàn kịch. Cô dậm chân bước xuống xe, tiếng giày cao gót nhọn hoắt như muốn xuyên thủng sàn nhà.

Trong phòng thay đồ, mọi người trong đoàn kịch thấy “đại tiểu thư” đang bực dọc nên không ai dám lên tiếng. Mãi đến khi cô thay xong bộ đồ tập và giày đế bệt rồi đi ra, họ mới tụm lại, khẽ khàng bàn tán:

“Em Lâm sao thế nhỉ?”

“Không biết nữa. Hồi chia tay cũng chẳng thấy cô ấy bất ổn như vậy.”

“Đến tháng à?”

“……”

Lâm Ấu Tân xách bình nước đến phòng tập. Đoàn kịch của vở “Tiểu Hồ Tiên” thưa thớt, đặc biệt là những người cùng nhóm với Tô Thanh Hà, gần như vắng mặt hết.

“Tô Thanh Hà đâu?” Cô hỏi Lam Yên.

Lam Yên nhún vai: “Nghỉ rồi. Lại đi đàm phán dự án phim điện ảnh của anh ấy.”

Lâm Ấu Tân cau mày, lôi điện thoại ra khỏi túi, gõ lách cách từng chữ rồi gửi tin nhắn đi liền một mạch.

Mọi người không tiện và cũng không dám nói Tô Thanh Hà, nhưng cô thì dám.

Ngày hôm nay, Tô Thanh Hà thật sự đã đụng phải nòng súng.

Gửi xong, cô cảm thấy trống rỗng, bất lực, như thể rút gươm nhìn quanh, lòng ngổn ngang.

Không có Tô Thanh Hà, cảnh diễn đôi của cô và anh ta cũng không thể tập luyện.

Đang nghĩ bụng sẽ nghiền ngẫm kịch bản thêm một chút, Tiểu Mãn chạy vào báo Cố Tân Bình tìm cô.

“Tìm tôi à?”

“Vâng, hình như có cả mấy nhà đầu tư, nhà sản xuất nữa. Cả chị Ninh cũng có mặt.”

Lâm Ấu Tân không suy nghĩ nhiều, nhét điện thoại vào túi, đặt lại phòng tập rồi xách bình nước lên văn phòng Cố Tân Bình ở tầng ba.

Đẩy cửa bước vào, cô thấy cả đạo diễn Cung Mạt Lị, người đã từng được Cố Tân Bình mời đến trong buổi livestream lần trước. Thấy cô, bà mỉm cười vẫy tay: “Cô Lâm mau vào đây.”

Lâm Ấu Tân mỉm cười gật đầu, ngồi xuống bên cạnh bà: “Đạo diễn Cung, lâu rồi không gặp.”

“Chúng tôi muốn chuyển thể Khổ Nhĩ thành phiên bản điện ảnh vì có vài cân nhắc. Thứ nhất, đây là tác phẩm từng đoạt giải, bản thân nó đã rất ý nghĩa. Thứ hai, anh Tân Bình đã liên hệ với chúng tôi. Bản thân chúng tôi cũng nghĩ đến việc các diễn viên kịch có thu nhập không cao, nên muốn cung cấp cho họ một nền tảng mới…”

Cuộc họp diễn ra khá dài. Cô vào được mười phút đã biết họ đang bàn về việc chuẩn bị quay bộ phim điện ảnh Khổ Nhĩ. Hai tiếng sau đó, mọi người chỉ nói về tính khả thi và sự cần thiết của dự án.

Kết thúc cuộc họp, cô đã ghi chép đầy kín một trang vở.

Cô nhận ra mình quả thực không có đầu óc kinh doanh. Nếu không, cô đã sớm chuyển thể Khổ Nhĩ thành phim. Sau khi nghe họ phân tích, cô thấy rằng việc này thực sự rất hái ra tiền.

Một bộ phim mang chủ đề nữ quyền. Từ việc nhân vật chính phải lựa chọn giữa mối tình đầu đẹp như cổ tích và người chồng dịu dàng, giàu có. Rồi cuối cùng cô ấy không chọn ai cả, mà quyết định ly hôn để kế thừa kỹ thuật phi di sản của dòng họ.

Một kịch bản “đại nữ chủ” đến thế, quả là mật mã lưu lượng.

Biết đâu còn có thể tranh giải.

“Về diễn viên nam, chúng tôi tạm thời đã có vài lựa chọn, vẫn đang thảo luận. Còn nữ chính Yulia của Khổ Nhĩ…”

Cung Mạt Lị nhìn về phía Lâm Ấu Tân: “Cô Lâm có hứng thú không?”

Lâm Ấu Tân sững sờ, không ngờ Cung Mạt Lị lại thẳng thắn như vậy.

“Xin lỗi đạo diễn Cung, tôi không thiếu tiền. Hơn nữa, sau Tết tôi phải đi diễn lưu diễn, không có thời gian vào đoàn làm phim.”

Cung Mạt Lị cười xua tay: “Đừng vội từ chối tôi. Cứ suy nghĩ thêm đi, những chuyện khác đều dễ nói.”

Từ Trừng Ninh ngồi đối diện nháy mắt với cô, Lâm Ấu Tân hiểu ý ngay lập tức. Câu “không cần” tiếp theo bị cô nuốt ngược vào trong cổ họng.

“Được rồi, vậy tôi sẽ cân nhắc thêm.”

Rời khỏi phòng họp, cô và Tiểu Ninh khoác tay nhau đi xuống tầng.

“Sao hôm nay cậu thẳng thừng thế, người ta dù sao cũng là đạo diễn lớn mà.” Từ Trừng Ninh lườm cô một cái: “Đến tháng à?”

Lâm Ấu Tân không tiện nói với bạn mình rằng cô đang bực vì hết lần này đến lần khác bị “chơi khăm”, đành nín nhịn: “Không có gì. Chỉ là không muốn lãng phí thời gian. Đằng nào mà chẳng phải từ chối.”

Từ Trừng Ninh thở dài: “Chưa chắc đâu. Đạo diễn Cung đã hỏi thăm cậu với thầy Cố vài lần rồi. Tớ nghe thầy Cố nói, lý do bà ấy muốn đứng ra làm phim Khổ Nhĩ này là vì cậu đấy.”

“Tớ ư?” Lâm Ấu Tân không hiểu, chỉ tay vào mình: “Tớ có gì chứ? Trong giới giải trí đâu thiếu người xinh đẹp.”

“Cảm giác thôi. Đôi khi ‘gương mặt điện ảnh’ không chỉ đơn thuần là đẹp.”

Lâm Ấu Tân không tranh cãi nữa.

“Tùy cậu vậy.” Cô nói.

Cô hiếm khi tự dằn vặt, càng không bao giờ lo lắng hay buồn rầu trước. Đó là cơ chế tự bảo vệ mà cô đã hình thành trong nhiều năm.

Không quá bận tâm đến bản thân, không quá cầu toàn, không theo đuổi sự nổi tiếng hay bất kỳ thành công nào theo nghĩa thế tục, chỉ đơn giản là sống vui vẻ.

Cô không muốn nghĩ thêm nữa.

Tô Thanh Hà bị cô mắng một trận tiểu luận gần ba trăm chữ, chiều đến ngoan ngoãn đến tập luyện. Sau khi kết thúc, anh ta mời mọi người đi bar Nuber chơi vào buổi tối, coi như bù đắp cho việc đã làm chậm tiến độ tập luyện của cả đoàn.

Lâm Ấu Tân ban đầu muốn về nhà, nhưng nghĩ đến việc Chu Bẩm Sơn nói sẽ phải làm thêm giờ, bỗng dưng cô lại không muốn về nữa.

Thích làm thì làm đi.

Cứ như thể ai thèm anh ta vậy.

Cả nhóm ồn ào như đi bão xông thẳng đến Nuber.

Nơi này là câu lạc bộ hội viên, vì thường xuyên có nhiều ngôi sao và người nổi tiếng đến nên an ninh và tính riêng tư rất tốt.

Tô Thanh Hà vừa vào đã như cá gặp nước, chơi đùa thoải mái. Những người khác cũng có nhóm bạn riêng của mình. Người thì nhảy, người thì chơi game, ai cũng tự giác tránh xa tiểu thư Lâm Ấu Tân đang có vẻ mặt u ám kia.

Từ Trừng Ninh mang hai ly rượu đến, lạnh lùng quở trách: “Muốn chơi thì chơi cho vui vẻ. Muốn nhớ chồng thì về nhà sớm đi. Đừng có ‘đứng núi này trông núi nọ’ nhìn chướng mắt lắm!”

“Ai thèm nhớ anh ta!”

Giữa tiếng nhạc DJ ầm ĩ, Lâm Ấu Tân bất mãn lật úp điện thoại, vứt lại vào túi, bực bội nói: “Tớ chỉ thấy anh ta quá giả tạo! Giả tạo đến mức làm tớ bực bội!”

Không hiểu người này đang làm giá cái gì.

Anh không muốn sao? Anh không khó chịu sao? Rõ ràng là chuyện đôi bên cùng tình nguyện, vậy mà hết lần này đến lần khác bị anh biến thành chuyện cô cưỡng ép vậy.

Từ Trừng Ninh không cần hỏi cũng biết cô bạn lại bị hụt hơi, bĩu môi cười khẩy: “Dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng lúc trượt tuyết đã nhắc cậu rồi mà. Cái người này bụng dạ thâm sâu, không phải gà con càng không phải người tốt, vậy mà cậu cứ không tin! Bác sĩ mà tớ gửi kia, cậu đã dẫn anh ấy đi khám chưa?”

Lâm Ấu Tân lúc này làm sao nghe lọt tai được từ “bác sĩ”, cô cau mày: “Không khám! Không khám! Không khám! Cùng lắm tớ đá anh ta tìm người mới, đàn ông trên đời này thiếu gì!”

“Tốt nhất là cậu đủ gan đá anh ta.”

Từ Trừng Ninh lườm cô bạn một cái, không nói thêm nữa.

Cô ấy linh cảm rằng Lâm Ấu Tân đối với người chồng xem mắt này không hề bình thường. Mới có hai tháng mà đã say đắm đến thế, rất khó để nói là người có thể dễ dàng đá đi được.

Chu Bẩm Sơn ở nhà chờ đến chín giờ tối, Lâm Ấu Tân vẫn không về.

Trên WeChat là tin nhắn cô gửi buổi chiều.

Ấu Tân: [Tối nay em ra ngoài chơi, không biết mấy giờ về, anh cứ tự nhiên.]

Lúc đó, anh chỉ thấy cô giận dỗi thật đáng yêu, nhưng đến giờ ngay cả gọi điện thoại cũng không được, anh có chút lo lắng.

Anh và Lâm Ấu Tân không có nhiều bạn chung, người đầu tiên anh nghĩ đến là Từ Trừng Ninh. May là lần trước trượt tuyết có kết bạn WeChat, anh gọi thẳng một cuộc điện thoại thoại.

“Chu Bẩm Sơn?”

Tiếng nhạc DJ ồn ào bên kia điện thoại gần như muốn làm nổ tung màng nhĩ, theo bản năng, anh tưởng mình đã gọi nhầm cho Văn Trừ.

“Chào cô. Xin hỏi Ấu Tân có ở bên cạnh không?”

“Ấu Tân á? Anh chờ một chút nhé.”

Người ở đầu dây bên kia dường như đang cầm điện thoại đi từ quầy bar về khu bàn ngồi, trên đường đi có vô số người đàn ông đến bắt chuyện, lời lẽ bông đùa, khiếm nhã. Chu Bẩm Sơn nghe mà cau mày, cả người cũng đứng bật dậy.

“Lâm Ấu Tân, điện thoại của chồng cậu này! Nghe điện thoại đi!” Từ Trừng Ninh lớn tiếng gọi.

Trong khu bàn ngồi, không ít người trong đoàn kịch nghe thấy, lập tức bùng nổ……

“Hả???!”

“Cái gì?!! Em Lâm kết hôn rồi á? Đừng dọa anh chứ, là bạn trai thôi mà!”

“Trời đất ơi! Thật hay giả vậy, đừng mà, tôi còn mong cậu và anh Lương sẽ quay lại mà!”

Xung quanh rộ lên những tiếng kinh ngạc.

Có người tiếc nuối, có người hóng chuyện, có người thì tò mò.

Sau đó Chu Bẩm Sơn nghe thấy Lâm Ấu Tân lạnh lùng phủ nhận: “Đâu ra chồng? Không có chuyện đó. Tiểu Ninh, cúp máy đi, tớ không nghe.”

Ánh mắt Chu Bẩm Sơn lập tức trở nên lạnh lẽo.

“…Khụ.” Từ Trừng Ninh vỗ một cái vào người cô, chỉ vào điện thoại và nói bằng khẩu hình miệng: “Nghe đấy, đừng nói lung tung.”

Lâm Ấu Tân sững lại một chút, nhưng vẫn cứng miệng: “Nghe thì nghe, ai sợ ai.”

Từ Trừng Ninh suýt thì nghẹn, vội vàng tránh xa cô rồi nghe điện thoại lại: “…À, chúng tôi đang ở bar Nuber, anh biết Nuber không? Anh đến đón cô ấy đi, cô ấy uống rượu rồi không lái xe được.”

“Tôi biết Nuber. Cảm ơn, phiền cô chăm sóc em ấy một chút. Mười lăm phút nữa tôi sẽ đến.”

Cúp máy, Chu Bẩm Sơn nặng nề thở hắt ra, tháo kính xuống day day sống mũi rồi lại đeo vào, cầm chìa khóa xe và ra khỏi nhà.

/

Lâm Ấu Tân mắt vẫn ngóng trông, chờ Từ Trừng Ninh cúp máy. Cô ấy điềm nhiên quay lại ngồi xuống, bắt chéo chân nhìn cô.

“Anh ấy nói gì thế?” Lâm Ấu Tân chưa chịu bỏ cuộc, hỏi.

Từ Trừng Ninh bật cười nhìn cô bạn thân: “Mặc kệ anh ấy nói gì, cúp máy rồi mà.”

Lâm Ấu Tân chu môi hờn dỗi không nói gì nữa. Nhưng một lát sau lại ấp úng: “Anh ấy thật sự không nói gì à? Không nói là sẽ đến đón tớ sao?”

Từ Trừng Ninh nhấp một ngụm rượu, với vẻ mặt đầy kịch tính: “Không nói. Chỉ bảo cậu chơi vui vẻ rồi anh ấy đi ngủ đây.”

Lâm Ấu Tân giận dỗi đá vào ghế sofa. Cái tên đáng ghét này!

Mấy người bên cạnh là Tiểu Mãn, Lam Yên và Thi Trần không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ im lặng uống rượu, không dám hỏi.

Nhưng chỉ hai phút sau, cô đã suy nghĩ thông suốt và không còn giận nữa. Mặc kệ anh ta đi, sống được thì sống, không được thì ly hôn thôi, thử hỏi ai rời bỏ ai mà không sống được cơ chứ!

Thế là cô dứt khoát cởi áo khoác, xuống hồ bơi nhảy múa.

Chu Bẩm Sơn ăn mặc chỉnh tề bước vào quán bar Nuber, gần như không tốn chút sức lực nào cũng nhìn thấy người vợ mới cưới của mình. Cô đang mặc một chiếc váy quây ngực bằng nhung đen nhảy múa, xung quanh có vài cậu thanh niên mặc áo sơ mi hoa, trông như mấy cậu ấm con nhà giàu.

Cô nhảy rất vui, hông uyển chuyển, đôi chân thon dài trắng muốt lộ ra đầy táo bạo. Nụ cười vừa ngông cuồng lại vừa lười biếng, đến cả sợi tóc cũng tỏa sáng, không còn nghi ngờ gì nữa, cô chính là tâm điểm của cả khán phòng.

Nếu không phải anh lúc này đang phải cố gắng kìm nén cảm xúc, có lẽ anh sẽ thật lòng khen một câu: Quyến rũ thật. 

“Hi!” Từ Trừng Ninh thấy anh từ xa, khoanh tay cười đầy hứng thú: “Anh nhanh thật đấy!”

Chu Bẩm Sơn gật đầu: “Tôi đến đón em ấy.”

Lâm Ấu Tân vẫn chưa biết nguy hiểm đang đến gần, đang chuẩn bị nhảy một điệu với Tô Thanh Hà, bỗng có một vòng tay mạnh mẽ ôm lấy eo cô, siết chặt khiến cô đau điếng.

Lực đạo này quen thuộc đến lạ.

Trong lòng cô thắt lại, run rẩy quay đầu lại, quả nhiên thấy Chu Bẩm Sơn đang trầm mặc và nhìn cô với ánh mắt sâu thẳm.

Đèn màu rực rỡ trong quán bar chiếu lên mặt anh nhưng cô chỉ thấy duy nhất một màu thôi, tái xanh.

“Ấu Tân, anh đã đợi em cả đêm rồi.” Anh trầm giọng nói.

Tối nay tốt nhất em đừng khóc.

Bình Luận (0)
Comment